Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 478



CHƯƠNG 478: TÂM LÍ VẶN VẸO

Cảnh Liêm Uy đã tắm xong liền dựa lên đầu giường đọc sách đợi Ân Thiên Thiên, giường khẽ lún sang một bên, Ân Thiên Thiên nằm bên cạnh Cảnh Liêm Uy, không khỏi thở dài một phen, ngập ngừng một hồi lâu rồi lên tiếng: “Liêm Uy, ngày mai chúng ta đưa Khiết Khiết đi đi”

Cảnh Liêm Uy gập sách lại, điều chỉnh ánh sáng trong phòng ngủ cho tối lại, sau đó nằm xuống, giơ tay ra ôm cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai chúng ta sẽ đưa con bé đi”

Ân Thiên Thiên gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn được.

Ân Khiết mới có 4 tuổi, nhưng tính cách lại có chút hiếu thắng, nếu cứ như vậy, sau này con bé sẽ trở thành người như thế nào đây? Chưa biết chừng lại là người ghê gớm hơn cả Ân Nhạc Vy nữa.

Sau khi dỗ dành Ân Thiên Thiên ngủ, Cảnh Liêm Uy đứng dậy gọi điện thoại cho Mạc Tả, có một vài chuyện người khác không thể nào điều tra ra, nhưng Mạc Tả lại có thể làm được, hai người họ đã lâu không gặp nhau, tiện miệng nói vài câu, sau đó xác nhận lại phương hướng của sự việc.

Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Liêm Uy nhìn Ân Thiên Thiên đang im lặng chìm vào giấc ngủ ở trên giường, khẽ cau mày lại.

Ân Nhạc Vy…

Lá gan của cô ta cũng lớn đấy…

Phía bên này yên bình là thế, nhưng ở phía bên kia, lại vô cùng hỗn loạn bẩn thỉu.

Sau khi Ân Nhạc Vy rời khỏi nhà, Lý Mẫn chỉ sợ cô ta xúc động mạnh mà sảy thai, nên vội vàng đuổi theo, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, còn Ân Tinh sau khi về đến nhà, thấy trong nhà không có ai thì tiện tay lấy tiền rồi rời đi, cũng không thèm đóng cửa, vậy nên mới dẫn đến khung cảnh như thế này…

Đêm khuya cảnh vắng, nhưng lại có một vài nơi lại vô cùng náo nhiệt.

Ví dụ như, quán bar, hoặc là, một số nơi mà người ta không được biết đến.

Vừa rời khỏi nhà, Ân Nhạc Vy liền gọi taxi đến căn chung cư nhỏ, cô ta sải bước trên cầu thang cũ kĩ, nhưng lại vô cùng thân quen với nơi này, bước từng bước đi lên trên, toàn bộ không gian bao trùm bởi mùi khói và mùi rượu, thậm chí còn xen lẫn với mùi khác nữa. Ân Nhạc Vy cau mày, vội vàng bước nhanh hơn, cuối cùng cũng dừng lại ở một căn hộ, cô ta giơ tay gõ cửa, vài giây sau đã có người mở cửa ra…

“Yo, bà chủ giàu có cuối cùng cũng đến rồi à?” Giọng điệu khoa trương này liền thu hút rất nhiều sự chú ý, Ân Nhạc Vy khó chịu cau mày lại, ánh mắt nhìn vào bên trong, thấy ở bên trong căn phòng nhỏ hẹp chưa đến 10m2 bày biện mấy cái bàn liền, có một đám người đang ngồi đó uống rượu, đánh bài, hát hò, còn ở một gian khác, vô số phụ nữ liên tục ra ra vào vào.

“Ôi, Tiểy Vy Vy, lâu lắm rồi anh đây mới gặp em, mau đến đây hôn anh một cái nào?” Một gã đàn ông tóc đỏ đang ngồi đánh bài, ánh mắt hắn ta không ngừng quan sát cơ thể Ân Nhạc Vy từ trên xuống dưới: “Lâu lắm rồi mới gặp lại em, mau, chắc em nhớ anh đến chết rồi…”

“Haha, Tiểu Vy Vy của chúng ta đến rồi, tốt quá đi” Một gã khác cũng lên tiếng, sau đó đứng dậy đi về phía này, vươn tay ra kéo Ân Nhạc Vy vào lòng, siết chặt lấy eo cô, động tác vô cùng càn rỡ: “Tối nay đừng về nữa, ở lại vui vẻ với mấy anh đây đi?”

Ân Nhạc Vy giơ tay đẩy hắn ta ra, xoay người lại, đi theo một người phụ nữ ăn mặc hở hang đi vào bên trong gian phòng kia, Ân Nhạc Vy đi đến đâu đều sẽ có cánh tay đàn ông thò ra sờ soạng đến đấy, nhưng cô ta không quan tâm, chỉ cau mày bước vào trong.

Trong phòng còn có một vài người phụ nữ khác đang thay đồ, trang điểm, thấy Ân Nhạc Vy bước vào bọn họ đều quay đầu lại nhìn cô, không rõ là trong mắt bọn họ ẩn chứa sự ngưỡng mộ hay là khinh thường nữa, bọn họ sau khi chuẩn bị xong xuôi liền xoay người rời đi.

Chỉ trong chốc lát, cả căn phòng chỉ còn lại Ân Nhạc Vy cùng với người phụ nữ lúc nãy dẫn cô vào.

Ân Nhạc Vy đứng ở bên cửa sổ, nhận lấy điếu thuốc mà người phụ nữ kia đưa cho, rồi nhìn về phía những ngọn đèn lấp lánh bên ngoài cửa, hai hàng lông mày cau lại.

“Nghĩ kĩ chưa?” Người phụ nữ kia hỏi, sau đó ngồi xuống chiếc giường nhỏ, ngước mắt nhìn cô ta: “Bây giờ cô đang mang thai, sắp tới sẽ chuyển dạ, rất nguy hiểm đấy”

“Không sao” Ân Nhạc Vy im lặng vài giây, sau đó đột nhiên cúi đầu xuống, ném mạnh điếu thuốc xuống dưới chân rồi di mạnh vài cái, thờ ơ lên tiếng: “Tôi muốn đạp tất cả những kẻ không muốn tôi sống tốt xuống dưới chân mình!”

Người phụ nữ kia nhìn chằm chằm cô, sau đó khoát tay tỏ vẻ bất lực: “Cứ vậy đi, tôi sẽ sắp xếp cho cô, thay quần áo rồi đợi tôi”

Nói xong, người phụ nữ kia xoay người rời đi, để Ân Nhac Vy ở lại trong phòng cởi từng cúc áo sơ mi xuống.

Mấy năm nay cô sống thế nào sao? Sống thế này đây!

Cả ngày cun cút xung quanh đám đàn ông này, xã hội thượng lưu xem thường cô ta, hoàn toàn không muốn giao du với cô ta, cô ta chỉ có thể sống như này thôi! Vừa học vừa cố gắng làm sao để có thể… quyến rũ được đám đàn ông ở nơi xó xỉnh như thế này! Nhiều khi, ngay cả Ân Khiết cũng đã ở phải trưởng thành từ môi trường như thế này!

Thử hỏi, trong tình cảnh như vậy, mấy ai có thể làm một người mẹ tốt, mấy ai có thể trở thành một đứa bé trong sáng ngây thơ đây?

Con người có lòng tham là chuyện thường tình, nhưng cái bình thường đấy cũng phải có giới hạn của nó, nếu như một ngày nào đó để cho lòng tham đấy bành trướng một cách vô tội vạ, vậy thì lòng người trở nên ngoài tầm kiểm soát.

Lý Mẫn đuổi theo Ân Nhạc Vy đến đây, nhưng lại không biết là Ân Nhạc Vy đang ở trong phòng nào, chỉ có thể đứng bên ngoài đợi, cho đến khi con gái bà ta xuất hiện, trên người mặc một bộ quần áo hở hang rẻ tiền, lớp make up trên mặt dầy cộm khiến người khác giật mình, nếu như bọn họ không ở cùng nhau nhiều năm, thì bà ta chắc chắn sẽ không nhận ra, Lý Mộng đứng ở giữa một đám người nhìn Ân Nhạc Vy, trong phút chốc cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên quay cuồng…

Ân Nhạc Vy không nhìn thấy bà ta, cứ thế đi theo sau người phụ nữ kia, suốt dọc đường đi liền thu hút vô số ánh mắt của bao nhiêu gã đàn ông, tiếng huýt sáo không ngừng vang lên, đây quả thật là một khung cảnh hỗn loạn bẩn thỉu.

Toàn thân Lý Mẫn run rẩy, lén lút đi theo sau cô, cẩn thận che giấu bóng dáng của mình không để cho bất kì ai chú ý đến.

Cho đến khi Ân Nhạc Vy dừng lại, Lý Mẫn nhìn thấy Ân Nhạc Vy bị dẫn vào một quầy bar nhỏ, khung cảnh hỗn loạn cùng những âm thanh đinh tai nhức óc khiến Lý Mẫn không thể nào thích ứng được, nhưng cuối cùng vẫn chịu đựng được, nhìn đứa con gái mình đang ve vãn quanh một đám đàn ông, nở nụ cười tươi như hoa, dù lớp make up có đậm đến mấy cũng không thể nào che đi vẻ đẹp của cô ta, sau khi đi được một vòng xung quanh, Lý Mẫn thấy một người phụ nữ dẫn theo một người đàn ông gương mặt nhìn có vẻ tử tế nhưng cử chỉ lại thô lỗ đi về phía Ân Nhạc Vy, xung quanh vô cùng ồn ào, trong nháy mắt, Lý Mẫn liền hiểu ra, con gái mình định làm gì…

Lý Mẫn có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện đó, bà ta đẩy người phụ nữ với gã đàn ông kia ra rồi xông vào căn phòng lúc nãy Ân Nhạc Vy bước vào, bên trong chỉ có một chiếc giường, đèn mờ được trang trí khắp xung quanh, Lý Mẫn vừa bước vào liền chỉ về phía cô rồi mắng: “Ân Nhạc Vy, con ở đây làm gì! Con không biết xấu hổ hay sao? Con có còn biết mình là con gái nhà họ Ân hay không?”

Sự xuất hiện của Lý Mẫn khiến Ân Nhạc Vy kinh ngạc, nhưng cô ta lại không hề hoảng loạn, động tác cởi quần áo dừng lại đôi chút, rồi sau đấy lại tiếp tục, cũng không quên mỉa mai: “Đừng có ở đây giả vờ làm một người mẹ tốt nữa, Lý Mẫn, bà là dạng gì bản thân bà biết rõ nhất, chẳng phải ngày xưa bà cũng dùng cách này bò lên giường Ân Bách Phú sao? Bây giờ còn ra vẻ gì với tôi nữa?”

Nói xong, Ân Nhạc Vy đã đưa tay ra sau kéo khóa xuống, người đàn ông với người phụ nữ kia cũng bước vào trong, người phụ nữ im lặng đứng bên cạnh Lý Mẫn, mà người đàn ông thì trợn tròn mắt nhìn Ân Nhạc Vy, không chút ngập ngừng tiến về phía trước ôm lấy cô ta, cúi đầu hôn lên trên cô ta.

Lý Mẫn nhất thời tức giận, mà lúc này Ân Nhạc Vy đưa lưng về phía bà ta, chiếc váy đang hờ hững trên thân cô ta đang từ từ rơi xuống, Ân Nhạc Vy hơi nghiêng đầu sang, nhìn Lý Mẫn nói: “Lý Mẫn, tất cả những gì mà tôi trải qua ngày hôm nay đều là do sự vô dụng của bà! Nếu như bà có bản lĩnh, thì hồi đó Ân Bách Phú sẽ không si mê Tô Nương, nếu như bà có bản lĩnh, thì nên học tập Tô Nương, có thể nương tựa vào một gia tộc giàu có, để tôi được sống một cuộc sống của một tiểu thư, bây giờ bà muốn ở đây danh chính ngôn thuận chửi tôi sao? Được, thế thì bây giờ bà dẫn tôi đi đi, tôi sẽ không từ chối đâu…”

Vừa dứt lời, Lý Mẫn không chút do dự bước lên phía trước đẩy gã đàn ông đang tùy tiện làm càn trên người Ân Nhạc Vy ra, hai mắt như bốc hỏa, nắm lấy tay Ân Nhạc Vy muốn đưa cô ta ra khỏi đây.

Nhưng Ân Nhạc Vy lại đột nhiên thốt lên một câu: “Nhưng bà cũng nên biết rõ một điều là, nếu như chúng ta ra khỏi đây, tôi sẽ không mang trong mình đứa con của nhà họ Đổng nữa, vinh hoa phú quý mà bà muốn sau này cũng không còn nữa! Đợi đến khi Ân Bách Phú ra rồi, nhìn thấy gương mặt già nua nhăn nhéo của bà, cuộc sống sau này của bà sẽ không có ông ta nữa đâu…”

Câu nói này khiến cho mọi hành động của Lý Mẫn nhất thời ngừng lại, người đàn ông kia nhanh chóng tiến lên lần nữa.

Ân Nhạc Vy mỉm cười, nhẹ nhàng né tránh, sau đó đứng sang một bên nhìn bên nhìn bà ta, không khỏi nở nụ cười chế nhạo, giằng tay Lý Mẫn ra.

Vậy nên cô ta mới nói, trên thế giới này không gì hiểm ác bằng lòng dạ đàn bà.

Một khi người phụ nữ trở nên tham lam, thì lương tâm đều tan thành mây khói!

Hiện giờ Ân Nhạc Vy hoàn toàn bị kích động rồi, đối với cô ta, tất cả những gì mà cô ta chịu đựng ngày hôm nay đều do người khác tạo ra, sự vô dụng của Lý Mẫn, sự lụi bại của nhà họ Ân, hào quang của Ân Thiên Thiên, sự dựa dẫm của Ân Khiết… tất cả những kẻ trước kia không bằng cô ta, những kẻ mà cô ta không thèm ngước mắt nhìn đến bây giờ đều sống tốt hơn cô ta, sao cô ta có thể chấp nhận được chứ?

Từ nhỏ đến giờ cô ta đã muốn sống trong nhung lụa, cô ta không ngần ngại cướp bạn trai của chị gái, không ngần ngại hại chết con của chính mình, ai có thể trông đợi được gì vào lương tâm của một kẻ như cô ta đây?

Cô ta có thể sẽ hối hận, cũng có thể không hối hận về chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng dù có thế nào, đối với cô ta, nếu có cơ hội được chọn lại lần nữa, cô ta vẫn sẽ lựa chọn như vậy!

Chỉ có thế giới u tối như thế này mới khiến cô ta tin tưởng!

Đổi tình lấy tiền, bước qua cánh cửa này, chẳng ai quan tâm ai là ai nữa!

Lý Mẫn đứng ở cửa, cả người không ngừng run rẩy, có mấy lần, bà ta muốn xông vào bên trong ngăn Ân Nhạc Vy lại, nhưng khi bên trong vọng ra một thanh âm quen thuộc, bà ta lại đứng im không nhúc nhích.

Chẳng phải ngày xưa bà ta cũng như vậy hay sao? Rõ ràng bà ta biết Ân Bách Phú đã có gia đình, nhưng lại cứ khăng khăng bám víu lấy ông ta, thậm chí còn sinh con cho ông ta, trong phương diện tình cảm, bà ta chưa từng biết thế nào gọi là tình cảm đôi bên, bà ta chỉ biết thế nào là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng dường như năm đó, bà ta đã quá mức chắn chắn khi lựa chọn Ân Bách Phú, kết quả là chuyện của Tô Nương bại lộ, giáng cho bà ta một đòn chí mạng, khiến bà ta không thể nào hồi phục được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.