Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 479



CHƯƠNG 479: CON KHÔNG THÍCH BÀ ẤY CHÚT NÀO

Năm năm, Lý Mẫn bị người đời cười chê suốt năm năm, bà ta vốn từ vị trí tiểu tam mà ngoi lên, nhưng rồi trái tim chồng bà lại rơi vào tay một kẻ thứ tư, làm sao bà ta nhịn được cục tức này? Ngay lúc này, Lý Mẫn lại cảm thấy tất cả mọi chuyện mà Ân Nhạc Vy làm hôm nay đều hoàn toàn chính xác! Phụ nữ nên cố gắng vì những gì mà mình muốn có!

Đêm dài đằng đẵng, có một vài chuyện xảy ra đã làm thay đổi vận mệnh của rất nhiều người.

Cuộc sống này được tạo thành bởi vô vàn lựa chọn trùng lặp lên nhau, chúng ta chẳng thể nào biết được, sự lựa chọn được đưa ra trong một thời khắc nào đó sẽ thay đổi toàn bộ vận mệnh của ta, cũng chẳng thể nào biết được, lựa chọn nào trong thời điểm nào là chính xác, là sai lầm, hoặc cũng có thể, trên thế gian này chẳng có sự lựa chọn nào là sai lầm cả….

Ngày hôm sau.

Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy còn chưa thức giấc, trong phòng đã vang vọng tiếng khóc, hai người họ giật mình bật dậy đi chạy đến phòng con gái, vừa mới mở cửa ra liền trông thấy Cảnh Nhan Hi chân đất đứng dưới sàn phẫn nộ nhìn Ân Khiết ở trước mặt, mà Ân Khiết đang ngồi bệt xuống sàn gào khóc.

Thấy Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy bước vào, Ân Khiết càng khóc to hơn, cô nhóc chỉ tay về phía Cảnh Nhan Hi: “ba, mẹ, chị bắt nạt con…”

Cảnh Liêm Uy định thần lại, đôi mắt không khỏi nheo lại, nhưng Ân Thiên Thiên lại không hề để ý đến điều đó, cô không khỏi tiến về phía trước ôm Ân Khiết vào lòng, động tác này khiến cho Cảnh Nhan Hi cắn chặt môi, đôi mắt to tròn đen láy tủi thân nhìn Ân Thiên Thiên.

Ân Khiết thấy Ân Thiên Thiên bế mình lên, ngay lập tức giơ tay ôm lấy cô nức nở: “mẹ, chị bắt nạt con…”

Lúc này, Ân Thiên Thiên mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Động tác ôm lấy Ân Khiết bỗng khựng lại, cô nhìn về phía con gái mình rồi nói: “Nhan Hi, con là chị, lại là chủ nhà, sao lại bắt nạt khách thế? Huống hồ người ta còn nhỏ hơn nữa!”

Câu nói này khiến cho tiếng khóc của Ân Khiết ngưng hẳn lại, cô nhóc trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ân Thiên Thiên.

Khách?

Sao cô nhóc lại biến thành khách rồi?

Cô nhóc không thể làm con gái của họ sao?

Cảnh Nhan Hi nghe thấy vậy, trong đầu cô nhóc vẫn chưa kịp đình thần lại, cô bé vẫn nghiêng đầu trong vô thức, nhìn mẹ với gương mặt đầy ấm ức, Cảnh Liêm Uy thấy vậy liền vội vàng bế Cảnh Nhan Hi lên, đôi tay to lớn bao lấy đôi chân bé nhỏ để ủ ấm cho bé, sàn nhà tuy đã lót thảm nhưng anh vẫn sợ cô nhóc bị lạnh, thời tiết mùa này không tốt chút nào.

“Sao lại gây sự với em thế? Con là chủ nhà, sao lại không nhường khách tí gì cả?” Rõ ràng đây là lời trách móc, nhưng lúc này Cảnh Nhan Hi nghe xong lại cảm thấy vui vẻ.

Đôi tay nhỏ bé bám lấy cánh tay của ba, sau đó cô nhóc hôn mạnh lên trên mặt Cảnh Liêm Uy: “ba, con sai rồi”

Lúc này, Cảnh Nhan Hi vô cùng dứt khoát nhận lỗi.

Cô nhóc đâu phải là đứa nhỏ không hiểu chuyện đâu, cô nhóc muốn trở thành áo bông nhỏ của mẹ và ba, sẽ không khiến cho hai người họ tức giận.

Ân Thiên Thiên không khỏi cong khóe môi nhìn cô nhóc, lúc này, tâm trạng của Cảnh Nhan Hi hoàn toàn vui vẻ trở lại, cười híp mắt nhìn mẹ, cho dù mẹ có ôm bạn bỏ khác đi chăng nữa thì bé cũng không để bụng nữa, cô nhóc không phải là đứa trẻ hẹp hòi, nhưng chuyện gì cũng cần phải có giới hạn mà không ai được phép động đến, nhưng giờ cô nhóc không muốn mách lẻo, dù sao thì “vị khách” kia rồi sẽ rời khỏi đây nhanh thôi!

Nhưng mà, bọn họ không ngờ được là, trước khi rời khỏi đây, Ân Khiết có thể làm ra một chuyện chấn động như vậy!

Nếu như Ân Thiên Thiên biết được Ân Khiết sẽ gây ra chuyện như vậy, cô nhất định sẽ đưa con bé về nhà họ Ân ngay từ đêm hôm qua, cho dù phải đợi ở đó cũng được…

Nhận được sự che chở của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi cũng không so đo với Ân Khiết nữa, chỉ cau có nhìn cô nhóc một cái rồi quay đầu đi, nhưng thấy Ân Thiên Thiên mãi không đi qua đây, cô bé không vui, liền gọi mẹ: “mẹ, mẹ buộc tóc cho con, hôm nay con muốn búi tóc lên, anh Vũ Văn nói con búi tóc nhìn rất xinh…”

Giọng nói non nớt nũng nịu vang lên, đôi mắt lấp lánh như ánh sao tỏa sáng.

Ân Thiên Thiên mặc quần áo cho Ân Khiết xong xuôi rồi quay sang buộc tóc cho Cảnh Nhan Hi, Ân Khiết cũng theo sát cô, đôi tay bé nhỏ níu lấy áo cô không chịu buông ra, cô đi đến đâu cô nhóc liền theo đến đấy, đôi mắt xinh đẹp rụt rè nhìn mọi thứ xung quanh, như thể vừa nãy bị Cảnh Nhan Hi dọa cho sợ, hoang mang ngơ ngác như chú nai nhỏ bị lạc trong rừng sâu.

Ân Thiên Thiên cảm thấy lúng túng khi cùng lúc phải một mình trông coi tận hai đứa trẻ, Ân Khiết thì lúc nào cũng muốn cô chăm sóc, thậm chí ngay cả việc giơ tay lên thôi cũng cần Ân Thiên Thiên phải nhắc, Ân Thiên Thiên bước tới, định mặc quần áo cho Cảnh Nhan Hi, nhưng Cảnh Nhan Hi ôm chặt lấy quần áo không cho cô động vào, nói: “mẹ, con chỉ cần mẹ buộc tóc thôi là được rồi, con tự mặc quần áo được”

Trong câu nói vô thức bày tỏ sự đau lòng dành cho Ân Thiên Thiên.

Ân Thiên Thiên giơ tay ra ngắt mũi cô bé, không khỏi cúi người hôn lên má cô bé: “Nhan Hi giỏi quá, có thể tự mặc quần áo được à?”

Cảnh Nhan Hi nghiêng đầu tươi cười, còn gương mặt Ân Khiết lại tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Ân Thiên Thiên búi tóc cho Cảnh Nhan Hi, gương mặt nhỏ nhắn của cô nhóc càng trở nên xinh xắn rạng rỡ hơn, khi xoay người lại thì liền trông thấy Cảnh Liêm Uy bước vào rồi nói với hai đứa trẻ: “Mau xuống ăn sáng thôi nào, lát nữa chúng ta một đứa sẽ về nhà, một đứa sẽ đến chỗ anh Vũ Văn”

Trong giọng nói mang theo một chút gì đó chán ghét, nhưng gương mặt tuấn tú lại tràn ngập ý cười, khiến cho Cảnh Nhan Hi không khỏi le lưỡi làm mặt quỷ trêu anh, cô nhóc không tin là ba không cần cô nữa, hừ, cô nhóc có còn là trẻ con nữa đâu…

Cảnh Nhan Hi quay đầu lại, động tác mặc quần áo có chút chậm chạp cùng vụng về, Ân Thiên Thiên đứng bên cạnh nhìn cô nhóc cười, không hề tiến đến giúp cô nhóc một tay, trên mặt toát lên vẻ hạnh phúc, cô giơ tay xoay đầu Ân Khiết, nhưng lại không hề phát hiện ra sự im lặng của Ân Khiết từ nãy đến giờ…..

Tại sao?

Tại sao cô nhóc lại không thể có một gia đình hạnh phúc như vậy?

Cô nhóc không thể đổi mẹ với Cảnh Nhan Hi sao?

Cô nhóc muốn được sống trong gia đình này…

Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Nhan Hi một lúc rồi cúi người bế Ân Khiết đi ra phòng khách, vừa đi vừa dịu dàng nói: “Khiết Khiết, lát nữa ăn xong, dì đưa con về nhà nhé, con sẽ mau chóng gặp lại mẹ con thôi…”

Đối với Ân Thiên Thiên, có một số chuyện trẻ con luôn cần phải biết, hơn nữa, cha mẹ cũng sẽ phải nói cho con cái nghe, nhưng cô lại không biết được là, từ nhỏ cho đến lớn, Ân Khiết cùng Ân Nhạc Vy đã trải qua một cuộc sống khác thường, ngay cả tuổi ấu thơ cũng méo mó kinh hoàng, như vậy làm sao trông mong được tâm lí bình thường từ một đứa 4 tuổi đây?

Mà lúc này Ân Kỳ hoàn toàn không nghe thấy Thiên Thiên nó, chỉ lẳng lặng giơ tay ôm lấy cô không nói tiếng nào.

Trên bàn ăn, Ân Khiết ngay ngắn ngồi tại chỗ nhìn bữa sáng tinh tế đầy đủ dinh dưỡng bày trước mặt, đầu óc cô nhóc mơ màng không tập trung, mãi cho đến khi Cảnh Nhan Hi bi ba bi bô lên tiếng nói chuyện thì cô nhóc mới cắt đứt suy nghĩ của mình, nhưng cho dù thấy Cảnh Nhan Hi vừa ăn vừa nói như vậy, cô nhóc cũng không bao giờ nói chuyện lúc có thức ăn trong miệng, thức ăn của cô nhóc cũng không hề bị rơi vãi ra xung quanh, mặt bàn của cô nhóc gọn gàng, trông cô cùng sạch sẽ.

“Sao em lại không ăn sáng? ba nói không ăn sáng thì sẽ không cao lên được đâu…” Trẻ con rất dễ tức giận nhưng cũng dễ nguôi giận, cho dù ban nãy Ân Khiết khiến cô nhóc bực đến mức muốn đạp người ta xuống giường, nhưng là chủ nhà, Cảnh Nhan Hi sẽ cố gắng làm chuyện mà chủ nhà nên làm: “Hay là em không thích ăn sandwich? Nhưng mà bữa sáng chỉ có món này thôi, mẹ nói trẻ con không được kén ăn…”

Ân Khiết mím chặt môi nhìn Cảnh Nhan Hi đang ngồi phía đối diện, cảm giác không cam tâm nhất thời trào dâng trong lòng.

“Món này ngon lắm, cơ mà chị lại không thích ăn cà rốt” Nói xong, Cảnh Nhan Hi cắn một miếng sandwich cho Ân Khiết xem, tỏ ra vô cùng ngon miệng, dáng vẻ ấy thực sự rất đáng yêu: “Thật đấy, chị không gạt em đâu…”

Suy cho cùng sự kiên nhẫn của trẻ con cũng có hạn, cảm xúc dồn nén từ đầu đến giờ của Ân Khiết bỗng dưng bùng nổ, cô nhóc vươn tay hất cái đĩa ở trước mặt, Ân Khiết tủi thân xoay người sang nhìn Ân Thiên Thiên, đôi mắt ngấn lệ, nhưng không phải giả vờ mà là thực sự cảm thấy tủi thân, sau đó liền nghiêm túc nói: “Con không thể làm con gái của mọi người sao? Con cũng muốn có ba giống như Cảnh Nhan Hi, cũng muốn có mẹ giống như vậy, con không đổi mẹ với bà ngoại cho chị ấy được sao? Con không thích bà ấy chút nào cả…”

Ân Thiên Thiên bỗng chốc sững sờ, một lúc lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được,

Cô không hiểu tại sao một đứa trẻ 4 tuổi lại có ý nghĩ muốn đổi cha mẹ như thế, cũng không hiểu rốt cuộc Ân Khiết có ý gì, nhưng cô cho rằng, nếu như một đứa trẻ ngay cả việc yêu thương cha mẹ sinh ra mình cũng không làm được, thì trái tim đứa bé ấy làm bằng gì đây? Tất nhiên là ngoại trừ trường hợp đặc biệt, nhưng dù sao mọt giọt máu đào hơn ao nước lã, cô không cho rằng việc Ân Khiết có suy nghĩ này là một chuyện tốt…

Ân Thiên Thiên đặt đồ ăn xuống, đang định nói với cô nhóc là không thể nào đổi cha mẹ được, nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì thì Cảnh Nhan Hi đã bỏ đồ ăn của mình xuống, rồi nói với Ân Khiết: “Khiết Khiết, ba với mẹ là trời ban cho, em không biết là không thể thay đổi hay sao? Giống như việc em rõ ràng là con gái, nên không thể nào biến thành con trai được, chuyện đơn giản như thế này em cũng không hiểu à? Em không chui từ bụng mẹ chị ra, ba chị cũng không nuôi em lớn, em là em, em là Khiết Khiết, chị là Nhan Hi, chuyện này không thay đổi được đâu!”

Cảnh Nhan Hi nói một hồi cũng cảm thấy tủi thân, Cảnh Liêm Uy liền vươn tay ra ôm lấy bé rồi đặt lên trên đùi, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé, lúc này Cảnh Nhan Hi mới tiếp tục nói: “Em không thích chị, thật ra chị cũng không thích em, nhưng mẹ với ba lại thích trẻ ngoan, vậy nên chị sẽ làm một đứa bé ngoan ngoãn, em muốn đổi lấy ba với mẹ của chị, nhưng em đã nghĩ đến chuyện chị có muốn đổi hay không chưa? Em chưa hỏi đã muốn cướp ba với mẹ chị đi rồi, em là đồ ích kỉ!”

Một tràng này của Cảnh Nhan Hi khiến Ân Khiết á khẩu không nói lên lời, chỉ có thể cắn chặt môi nhìn cô nhóc bằng đôi mắt ngân ngấn lệ, cô nhóc tủi thân phản bác: “Nhưng mà em không muốn có mẹ như thế, trước khi làm mẹ của em, bà ấy cũng đâu có hỏi xem em có bằng lòng hay không đâu, bây giờ em không muốn bà ấy làm mẹ em nữa, là do bà ấy không cần em nữa…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.