Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 487



CHƯƠNG 487: SỰ KHÁC THƯỜNG CỦA BÁC SĨ LIÊN

Liên mẫn rất cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân, xoay đầu nhìn chị Linh nói: “Anh ta không đến rồi, nghe nói bà Cảnh bị bệnh, cũng không biết là bệnh gì?”

Giọng nói rất nhẹ, nhưng sẽ khiến người ta nhất thời không nhịn được mà nảy sinh phản cảm với Ân Thiên Thiên.

Thiên chức của bác sĩ chính là chữa bệnh cứu người, nếu Ân Thiên Thiên chỉ là bệnh vặt mà chiếm nguồn tài nguyên chữa trị, vậy thì đối với các y bác sĩ mà nói, Ân Thiên Thiên chính là một người phụ nữ rất không hiểu chuyện, cũng là một người phụ nữ rất ích kỷ, đối với những người xem công việc này là sứ mạng, đây là một hành động rất quá đáng.

Quả nhiên, vừa dứt lời, y tá đúng ở phía sau không nhịn được mà nôn nóng mở miệng: “Bệnh gì chứ? Tôi thấy cô ta hôm nay cũng khỏe mà, bây giờ bệnh nhân đang đợi trong phòng phẫu thuật rồi, chỉ đợi bác sĩ Cảnh đến…”

“Cũng không biết bà Cảnh sao rồi, chiều nay khi tôi thấy cô ta không phải rất có tinh thần sao?” Một y tá khác nói khẽ, bỗng nhiên nghi ngờ với chuyện này: “Bà Cảnh trước đây chưa có trở về, bác sĩ Cảnh trước giờ chưa từng bỏ bệnh nhân không quan tâm như thế này…”

Chị Linh vốn dĩ muốn nhíu mày bỗng nhiên bắt được cái gì đó, hơi nhíu mày, khẽ quay đầu liếc nhìn Liên mẫn đang cúi đầu trầm mặc không nói, trong lòng đang rất rối.

Ổn định cảm xúc của bản thân, chị Linh mở miệng: “Bây giờ là lúc các cô nói chuyện sao? Là lúc để các cô suy đoán linh tinh sao? Làm y tá đã lâu, các cô còn không biết đạo lý ‘bệnh đến thì núi cũng đỏ’ sao? ‘Bệnh’ lẽ nào sẽ chào hỏi với cô trước? Bây giờ các cô nên nghĩ là cứu người làm sao, chứ không phải đi oán trách người khác!”

Nói một hồi, hai y tá bỗng hoàn hồn trở lại, dần dần im miệng không nói chuyện nữa.

Liên mẫn vẫn giống như không việc gì mà đứng nguyên ở đó, lúc này mới mở miệng nói một câu: “Vừa rồi bác sĩ Cảnh nói để bác sĩ Điền trước tiên chống đỡ chuyện này, anh ta có thể làm phẫu thuật.”

Chị Linh thấy Liên mẫn khẽ trả lời, nói: “Ừm, vậy thì được, dù sao trong phòng phẫu thuật đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần cô và bác sĩ Điền vào là có thể bắt đầu rồi, mọi người đều đang đợi.”

Liên mẫn ngẩng đầu liếc nhìn chị Linh, trong lòng tóm lại có hơi không bằng lòng nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ gật đầu, vội vàng cùng Điền Vinh vào trong phòng phẫu thuật, phía sau có có tiếng ý tá cười nói.

— Thật tốt, đây còn là lần đầu tiên bác sĩ Liên hợp tác với bác sĩ khác, từ sau khi cô ấy cùng bác sĩ Cảnh một tổ thì không tiếp tục phối hợp với bác sĩ khác nữa, hợp tác cùng bác sĩ Điền cũng không tồi.

— Không phải, cô nói nếu như bác sĩ Điền sau khi theo đuổi bác sĩ Liên, bác sĩ Liên có đến tổ của bác sĩ Điền không?

— Ha ha, vợ chồng hợp tác, cũng không tồi, không phải sao?

Lời nói nhẹ nhàng, mang theo sự chúc phúc, nhưng trong lòng của Liên mẫn khi nghe thấy lại chỉ có bực tức!

Cô ta cố gắng đến ngày hôm nay, đến vị trí này, nhưng không phải vì một Điền Vinh.

Xe của Cát Thành Phong dừng trước cửa bệnh viên Nam Tự, Cảnh Liêm Uy bèn giơ tay bế Ân Thiên Thiên xuống, có bác sĩ và y tá trực ban nhìn thấy lập tức chạy đến muốn giúp đỡ, nhưng Cảnh Liêm Uy không có cần, tự mình bế Ân Thiên Thiên đang mơ mơ hồ hồ vào trong phòng cấp cứu, nhẹ nhàng đặt Ân Thiên Thiên lên giường, cẩn thận đưa tay gạt mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi cho cô…

“Thiên Thiên…” Lẩm bẩm gọi, trong đôi mắt phượng tràn ngập sự lo lắng.

Bác sĩ trực ban – bác sĩ Dương bước tới, đưa tay sờ trán của Ân Thiên Thiên, sau đó quay sang nói với y tá đang ở phía sau đi chuẩn bị thuốc và thiết bị truyền dịch, Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối đều ngồi bên mép giường đợi cô.

Bác sĩ Dương không nhịn được mà mở miệng đùa: “Tôi thấy cậu thật sự quan tâm quá đâm ra hoảng loạn, đã là bác sĩ nổi tiếng của Nam Tự chúng ta, nhưng chỉ cần đối diện với một chút chuyện nhỏ của Thiên Thiên thì cậu chân tay đều luống cuống, hoàn toàn không biết nên làm thế nào! Còn giống một bác sĩ không?”

Cảnh Liêm Uy cũng không quan tâm đến câu nói đùa của bác sĩ Dương, chỉ vùi gương mặt điển trai của mình vào trong lòng bàn tay ấm nóng của Ân Thiên Thiên, khẽ nói: “Tôi là bác sĩ, nhưng cũng là chồng của cô ấy, là ba của con cô ấy…”

Có lẽ, anh không có mạnh mẽ như những gì người ngoài nhìn thấy, cũng không có kiên định như người ngoài kia biết, nói trắng ra ở trước mặt Ân Thiên Thiên, anh chính là một con hổ giấy, nhưng vì cô lên trời xuống biển, trở thành anh hùng thịnh thế, cũng có thể vì cô mà xông vào dầu sôi lửa bỏng, trở thành đầu bếp ở nhà, điều anh muốn, từ trước đến nay chỉ có một Ân Thiên Thiên mà thôi…

Sau khi trở về từ hiện trường vụ tai nạn xe, Ân Thiên Thiên chỉ tắm nước nóng, khí lạnh trên người còn chưa có tiêu tán thì đã đi đưa quần áo cho Cảnh Liêm Uy, đưa canh gừng, bản thân cũng chưa kịp uống ụm nước, đột nhiên bị bệnh cũng là chuyện bình thường, chỉ không ngờ trận bệnh này lại mang đến khí thế bừng bừng như thế…

Lúc mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời, mềm nhũn, mà bàn tay nhỏ của cô được độ ấm quen thuộc bao bọc mà không có buông tay, khẽ quay đầu Ân Thiên Thiên nhìn thấy Cảnh Liêm Uy trông cô đã ngủ quên bên mép giường…

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, Ân Thiên Thiên nhìn cặp lông mày quen thuộc đó không nhịn được khóe môi khẽ cong lên.

Cô rất thích cảm giác như thế này, sau khi bản thân bị bệnh có người chăm sóc bên cạnh mình, cảm giác có người bên cạnh.

Hơn nữa, cô rất may mắn, người chăm nom cô, ở bên cô, là chồng của cô, người yêu của cô.

Có lẽ là vì nguyên nhân Ân Thiên Thiên tỉnh lại, cơ thể cựa nhẹ rất nhanh đánh thức Cảnh Liêm Uy, đôi mắt phượng khóa chặt trên người Ân Thiên Thiên, tràn ngập sự quan tâm.

Khóe miệng của cô khẽ cong lên, Ân Thiên Thiên rất cố gắng tỏ ra bản thân mình khỏe.

Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà đứng dậy nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…

Anh trước nay đều chưa từng nghĩ đến, chỉ sốt nhẹ đã khiến anh tay chân luống cuống, thậm chí quên mất bản thân là bác sĩ, cũng không có ngờ, Ân Thiên Thiên chỉ ngủ yên tĩnh ngủ say như thế cũng có thể khiến anh bất an như vậy, nếu không phải cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay của cô, cảm nhận được nhịp đập của huyết quản cùng mạch tượng của cô, anh thật sự đã bị bản thân dọa chết rồi…

Không biết từ khi nào, vị trí của Ân Thiên Thiên ở trong lòng anh càng lúc càng quan trọng, càng lúc càng quan trọng…

Quan trọng đến mức chính anh cũng khó lòng tưởng tượng, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện.

“Cảnh Liêm Uy…” Giọng nói khàn khàn, Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng dựa vào trong lòng của anh nói: “Em khát rồi…”

Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy vội vàng đi rót cho cô ly nước ấm, cho cô uống từng chút.

Đợi đến khi hoàn hồn lại, Ân Thiên Thiên mới coi như khôi phục một ít tinh thần, mà lúc này tiếng ồn ào ở bên ngoài cũng truyền vào.

Phòng bệnh của Ân Thiên Thiên là phòng riêng, bên trong lúc này chỉ có hai người Cảnh Liêm Uy và cô, ở cửa thỉnh thoảng sẽ có y bác sĩ và bệnh nhân đi qua, thi thoảng cũng sẽ có vài ba câu nói chuyện phiếm truyền vào.

— Tôi nghe nói vợ của bác sĩ Cảnh bị bệnh, là thật sao?

— Ừm, bị sốt, hình như dầm mưa quá lâu ở hiện trường vụ tai nạn nên mới thế…

— Bà Cảnh nhất định không sao, không phải có bác sĩ Cảnh giỏi như thế sao?

— Ha ha, chỉ là bà Cảnh may mắn, không biết bệnh nhân chấp nhận phẫu thuật tối qua giờ như thế nào rồi, nghe nới phẫu thuật không phải rất thành công, bây giờ người còn đang trong phòng chăm sóc đặc biệt…

— Nếu lúc đó bác sĩ Cảnh đích thân làm phẫu thuật…

Cảnh Liêm Uy đưa tay cầm chiếc ly trong tay Ân Thiên Thiên để sang một bên, đắp lại chăn cho cô, khẽ nói: “Thiên Thiên, ngủ thêm lúc nữa.”

Ân Thiên Thiên mở to mắt nhìn anh, hồi lâu không nói gì.

Vài ba câu nói đó, cô cũng có thể hiểu rõ tình huống đêm qua là như thế nào, là phụ nữ không thể không nói cô đối với cách làm của Cảnh Liêm Uy rất cảm động, chỉ là không ngờ vì thế mà đem lại phiền phức cho Cảnh Liêm Uy.

Ngoan ngoãn nằm trên giường, Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Liêm Uy, anh đi xem thế nào đi, xem thử tình hình ra sao rồi…”

Đôi mắt phương liếc sang nhìn cô, giây tiếp theo bên trong tràn ngập ý cười, nói: “Thiên Thiên, tin tưởng anh.”

Ánh mắt cương nghị, thần sắc kiên định, trong khoảnh khắc đó Ân Thiên Thiên không nhịn được mà mỉm cười.

Phải, Cảnh Liêm Uy là ai chứ? Anh cho dù vào lúc không lý trí thì cũng mang theo 3 phần lý trí mà trải qua, cho dù có một ngày thật sự không có chút lý trí nào, cũng không đại biểu anh không có cách giải quyết sự việc, không phải sao? Huống chi anh còn ở trong cái giới này bươn trải lâu như vậy!

Đôi mắt yên tĩnh nhắm mắt mình lại, Ân Thiên Thiên ngủ thiếp đi, Cảnh Liêm Uy chỉ cầm một quyển sách ngồi bên cạnh Ân Thiên Thiên, chắn ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào, lật từng trang sách.

Chiều, khi Ân Thiên Thiên từ trong giấc ngủ bình yên tỉnh dậy, Cảnh Liêm Uy vẫn ngồi bên cạnh chăm nom, chỉ là lần này tỉnh dậy có thêm Cảnh Nhan Hi và Vi Gia Huệ.

“mẹ mẹ, mẹ cuối cùng tỉnh rồi, mẹ sao có thể giống như heo lười ngủ lâu như vậy chứ?” Nhìn thấy Ân Thiên Thiên tỉnh dậy, Cảnh Nhan Hi cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện, vui mừng không thôi, sau đó tụt từ trong lòng Cảnh Liêm Uy xuống rồi trèo lên giường của Ân Thiên Thiên, vừa trèo vừa nói: “Có điều không cần lo, ba nói mẹ bị bệnh, trẻ con bị bệnh cần phải ngủ nhiều mới nhanh khỏi, cho nên mẹ có thể ngủ thêm một lúc nữa, nhưng chỉ có thể ngủ một lát nữa thôi, bởi vì mẹ đã ngủ rất lâu rất lâu rồi…”

Con gái 4-5 tuổi ngây thơ hoạt bát, có cơ hội nói chuyện thì có thể ríu rít nói không ngừng, Cảnh Nhan Hi chính là một ví dụ tốt nhất, bất luận ở nhà họ Lâm hay ở trong nhà của mình cũng đều như thế.

Ân Thiên Thiên ngủ một giấc thì tinh thần cũng tốt hơn nhiều rồi, Cảnh Liêm Uy bế Cảnh Nhan Hi để cô bé ngủ ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, cẩn thận tránh đụng vào cánh tay truyền nước của cô, đôi mắt phượng lúc nào cũng chú ý nào cô bé có đụng vào Ân Thiên Thiên không, cẩn thận mà tỉ mỉ.

“Con sao lại đến đây rồi?” Giơ tay sờ vào gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên khẽ hỏi.

Cảnh Nhan Hi cười híp mắt, nói: “mẹ, Nhan Hi có phải rất ngoan không? Lúc mẹ ngủ Nhan Hi không có làm ồn, nhưng ba lại không tin con, cứ ôm con không cho con nhúc nhích, thật đáng ghét…”

Khóe môi của Ân Thiên Thiên cong lên, nhìn con gái của mình mới cảm thấy mọi thứ đều thật tuyệt vời.

Vi Gia Huệ thấy Ân Thiên Thiên như thế thì khẽ mỉm cười, xoay người đi múc canh nóng ra bát cho cô.

Vừa cầm bát canh Vi Gia Huệ múc ra, cửa phòng bệnh được người khác từ bên ngoài mở ra, quay đầu nhìn thì thấy Liên mẫn mặc áo blouse trắng từ bên ngoài bước vào, trên gương mặt tinh tế trắng nõn toát ra dịu dàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.