Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 500



CHƯƠNG 500: CHIẾC HỘP PANDORA

Cuối cùng, Cảnh Liêm Uy đã đưa Ân Thiên Thiên tới điểm đến, một quán ăn nhỏ đơn sơ nằm khuất trong góc.

Chọn một nơi gần bên ngoài đường và ngồi xuống, cô gái trẻ người Anh bước đến và hỏi họ muốn ăn gì, Ân Thiên Thiên cầm thực đơn và gọi món mà cô muốn ăn, gần như là đã gọi tất cả những gì mà cô muốn ăn rồi, còn Cảnh Liêm Uy thì không có cơ hội chọn món, toàn bộ đều là Ân Thiên Thiên muốn, đa phần đều là nếm thử một miếng rồi thưởng cho anh, cô gái người Anh không khỏi mỉm cười nói với Cảnh Liêm Uy: “Anh thật là chiều chuộng vợ mình, cô ấy thật là may mắn.”

Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn Ân Thiên Thiên rồi trả lời: “Cô sai rồi, người may mắn nhất là tôi.”

Một câu nói khiến nụ cười trên khóe miệng của thiếu nữ Anh quốc ngày càng sâu hơn, ánh mắt nhìn bọn họ đều là lời chúc phúc.

Sau khi chọn vài món ăn xong, Ân Thiên Thiên mới lịch sự trả menu lại cho cô ta, sau đó hai người ngồi ở bên đường và ngắm nhìn khung cảnh đa dạng của London về đêm.

Ở đây không có ô tô qua lại, xe lớn nhất là xe đạp, khắp nơi đều là bóng ảnh của những người đã ăn cơm tối xong rồi ra ngoài tản bộ, cũng có bóng ảnh của những người chưa được ăn cơm ra ngoài tìm đồ ăn, mọi người gặp nhau đều sẽ mỉm cười chào hỏi, trông vô cùng thân thiện, thỉnh thoảng cũng có những người ở bàn bên cạnh mỉm cười với bọn họ, Ân Thiên Thiên đáp lại từng người một, nhìn trông giống như một con chim nhỏ sổ lồng vậy.

Khi các món ăn được dọn lên, Ân Thiên Thiên nhìn mấy món ăn bản địa của Anh trước mặt mà không khỏi hít một hơi thật mạnh, ngồi máy bay cả một ngày, đồ ăn máy bay lại khó ăn, cô nhịn đến bây giờ đã là cực hạn rồi, nhìn bộ dạng ăn uống vui vẻ của cô, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà khẽ cười, đáng thương giống như là cô bị anh ngược đãi vậy đó…

Ăn một miệng đầy những đồ ăn ngon, Ân Thiên Thiên thoả mãn, thỉnh thoảng nhấm nháp một ly rượu nhỏ với Cảnh Liêm Uy, cuộc sống thoải mái vô cùng.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Cảnh Liêm Uy tính tiền xong thì nắm tay Ân Thiên Thiên đi bộ về phía bờ sông, cảm nhận làn gió biển thổi nhẹ trên đường đi, đồng thời cũng cảm nhận được sự yên bình và ngọt ngào của hai người khi ở bên nhau.

Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy chuyến đi đến Vương quốc Anh này dường như cũng không có buồn như cô tưởng tượng, bàn tay nhỏ của cô bất tri bất giác khẽ dùng sức nắm lấy bàn tay lớn của Cảnh Liêm Uy, đôi mắt nhìn qua anh, nở nụ cười vô cùng ngọt ngào.

Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm lấy eo của cô, bất tri bất giác mà hơi hơi dùng sức, Ân Thiên Thiên chỉ ngoan ngoãn dựa vào anh không có nói gì.

Lúc này, một vài người dân bản địa đi tới từ không xa, nhìn bộ dạng chắc hẳn đều là học sinh Đại học, vừa đi vừa ồn ào, bầu không khí trông đặc biệt tốt, Ân Thiên Thiên nhịn không được mà nhìn nhiều thêm vài cái, trong đôi con ngươi trắng đen rõ ràng mang theo một chút hâm mộ.

Cảnh Liêm Uy ngồi ở bên cạnh của Ân Thiên Thiên bất giác khẽ hít thở sâu, đôi mắt phụng cũng nhìn vào trên đám người đang đi tới chỗ bọn họ, thanh xuân phơi phới, sức sống bắn ra khắp nơi, một chàng trai đang ôm quả bóng rổ trong số đó trông vô cùng đẹp trai, một đôi mắt màu lam vô cùng thu hút, ánh mắt của Ân Thiên Thiên đa số đều tập trung trên người anh ta…

Gần như là trong chốc lát, Cảnh Liêm Uy nhanh chóng quay đầu lại không nhìn nữa, cơ thể hơi hơi cứng đờ lại, hít thở sâu từng chút từng chút một để điều chỉnh trạng thái của mình, Ân Thiên Thiên không có chú ý tới, cô dời tầm mắt ra khỏi đám người đó, quay đầu qua hỏi Cảnh Liêm Uy, nói: “Cảnh Liêm Uy, lúc trước khi anh học ở nước ngoài có phải cũng ra ngoài chơi với người khác vào ban đêm như vậy không?”

Cảnh Liêm Uy không có trả lời, trong đêm tối sâu hun hút, Ân Thiên Thiên không nhìn thấy biểu cảm của anh dưới bóng râm.

“Trước đây lúc em đi học Đại học không có nhiều thời gian đi chơi như vậy, đại đa số đều làm thêm, một cái quảng cáo tiếp nối một cái quảng cáo, chưa hề có bao giờ rảnh qua…” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, nghe thấy tiếng cười vui vẻ của đám người đó, đột nhiên lại hoài niệm về bản thân mình năm đó: “Lúc đó, những nam sinh sức sống dồi dào như vậy ở bên cạnh em hình như cũng chỉ có một Đổng Khánh và một Hướng Thực thôi, nghĩ nghĩ đúng là em học Đại học đến ngốc luôn rồi…”

“Đủ rồi!” Đột nhiên Cảnh Liêm Uy lên tiếng quát nhẹ một câu như vậy, thần sắc trông có chút nghiêm túc: “Ân Thiên Thiên, đừng nói nữa!”

Ân Thiên Thiên đột nhiên bị doạ, mở đôi mắt to nhìn anh, không biết là rốt cuộc bị sao rồi nữa, hồi thần lại suy nghĩ một chút, có phải là vừa nãy mình nhắc đến Đổng Khánh và Hướng Thực cho nên cái hũ giấm này đã ăn giấm rồi không, cô mỉm cười muốn dỗ dành anh: “Ai ya, đó đều là chuyện đã qua rồi, không phải sao? Bây giờ em không có liên hệ gì với bọn họ rồi, anh mới là…”

“Xin lỗi, tôi không phải là cố ý.” Lời của Ân Thiên Thiên còn chưa nói xong thì một quả bóng rổ đã lăn tới bên cạnh của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên quay đầu qua ôm lấy quả banh lăn tới bên chân mình theo bản năng, nhìn chàng trai ngoại quốc đi tới ở đối diện: “Thật xin lỗi, tôi không phải là cố ý đâu, cô không có bị thương chứ?”

Ân Thiên Thiên mỉm cười lắc đầu, vươn tay trả quả bóng rổ lại cho anh ta, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, banh của cậu đây.”

Chàng trai vươn tay nhận lấy quả bóng, nhưng không cẩn thận đụng trúng tay của Ân Thiên Thiên, vào giây phút đó Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được ngọn lửa giận đột ngột người đàn ông bên cạnh, vội vàng buông tay của mình ra rồi nắm lấy bàn tay lớn của Cảnh Liêm Uy, vào giây phút đó Ân Thiên Thiên hoàn toàn không nghi ngờ, nếu như cô chậm một chút, Cảnh Liêm Uy chắc chắn sẽ xông lên…

Chàng trai ngoại quốc hình như cũng cảm nhận được tình hình chỗ này không đúng, cầm lấy bóng của mình xong thì nhanh chóng chạy đi, trên mặt toàn là kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tại sao người đàn ông đó lại đột nhiên phát hoả nữa?

“Liêm Uy, anh sao thế?” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên có chút sợ hãi, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy, mãi cho đến khi bọn họ di chuyển vị trí, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy khuôn mặt căng cứng của Cảnh Liêm Uy lúc này, thậm chí bên vành tai còn có thể mang máng nhìn thấy gân xanh nổi lên nữa, trông vô cùng đáng sợ, Ân Thiên Thiên vội vàng vươn tay ôm chặt lấy eo của anh, nhẹ giọng hỏi: “Liêm Uy, anh sao thế? Đừng doạ em!”

Cảnh Liêm Uy chỉ nhìn vào bóng ảnh rời đi của chàng trai ngoại quốc đó rất lâu không nói chuyện, lửa giận cuồn cuộn trong đôi mắt phượng rất lâu cũng không tiêu tán đi được, cơ thể căng cứng bị Ân Thiên Thiên ôm lấy, đôi tay dường như bị đóng băng đó hoàn toàn không có cách nào nhấc lên ôm lấy cô, nhẹ giọng nói với cô là mình không sao hết….

Ân Thiên Thiên ôm lấy Cảnh Liêm Uy rất lâu cũng không nhúc nhích, đáy lòng đột nhiên có chút hoảng loạn.

Cảnh Liêm Uy cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng mình, cũng rất cố gắng kiềm chế những suy nghĩ không nên có trong não, hít thở thật sâu từng hơi, cuối cùng rất lâu rất lâu sau cũng đưa tay ôm lấy Ân Thiên Thiên vào trong lòng mình.

Mãi cho đến khi Cảnh Liêm Uy có hành động, thần kinh đang căng cứng khắp cơ thể của Ân Thiên Thiên mới từ từ thả lỏng.

Ôm chặt lấy eo của anh, vùi đầu vào trong lồng ngực của anh, nhẹ giọng nói: “Cảnh Liêm Uy, sao anh có thể doạ em sợ chứ? Sao anh lại hẹp hòi như vậy? Em không có làm gì hết đó, sao anh lại như thế? Anh thật hư quá…”

Khi nói chuyện, giọng nói của Ân Thiên Thiên mang một chút màu sắc uỷ khuất, mang máng còn mang theo tiếng khóc nữa.

Cảnh Liêm Uy lập tức giống như là bị tan chảy vậy, ôm chặt lấy Ân Thiên Thiên hơn, cố gắng dùng cơ thể mới vừa được mềm mại lại ôm lấy cô, nhẹ giọng an ủi nói: “Xin lỗi, xin lỗi…Thiên Thiên, xin lỗi…”

Anh, chỉ là thật sự không thể khống chế mà thôi!

Nếu như có thể, anh làm sao nỡ khiến cô bị bộ dạng giống như ma quỷ của mình doạ sợ chứ?

Sau khi trở lại bình thường, Cảnh Liêm Uy dỗ dành Ân Thiên Thiên, nỗi sợ hãi mà Ân Thiên Thiên chịu đựng trước đó bắt đầu nhanh chóng đổi hướng, đôi mắt nhịn không được mà đỏ bừng, khóc trong vòng tay anh oán trách nói: “Cảnh Liêm Uy, anh không được ghen tuông lung tung như vậy, anh cũng không được nghi ngờ em, nếu như sau này anh không tin em, em sẽ đi cho anh xem, để cho anh cả đời không tìm được em nữa!”

Thanh âm vừa dứt, Ân Thiên Thiên thậm chí còn chưa kịp hồi thần lại thì gương mặt nhỏ đã bị Cảnh Liêm Uy nâng lên, hoàn toàn không do dự mà dùng nụ hôn để phong ấn lại, chặn miệng của Ân Thiên Thiên gần như là ngay cả hơi thở cũng không có nữa rồi, chỉ có thể bị ép buộc ngẩng đầu lên nhận lấy nụ hôn của anh, mất đi dòng suy nghĩ của mình.

—Cảnh Liêm Uy, anh không được ghen tuông lung tung như vậy, anh cũng không được nghi ngờ em, nếu như sau này anh không tin em, em sẽ đi cho anh xem, để cho anh cả đời không tìm được em nữa!

Câu nói này giống như một lời nguyền, đột nhiên mở ra chiếc hộp Pandora vốn đã luôn bị anh đè nén mạnh mẽ ở trong lòng, mọi cảm xúc và suy nghĩ bị anh kìm nén trong phút chốc lại bộc phát ra, quấy nhiễu anh, khiến anh hận không thể lập tức chết đi, mang theo Ân Thiên Thiên cùng chết đi…

Ân Thiên Thiên bị hôn rất dữ dội, nhìn thấy mình sắp bị Cảnh Liêm Uy tử hình tại chỗ rồi thì mới hồi thần lại, đưa tay đẩy anh ra, nhìn anh với vẻ mặt không vui, con quái vật trong lòng Cảnh Liêm Uy lúc này đang gầm lên, đang sục sôi lên, nhưng anh vẫn cố gắng dùng một chút ý chí nhỏ nhoi duy nhất để kìm chế mình, để mình không làm tổn thương cô, để cô không ghét mình….

Nhìn thấy bộ dạng Ân Thiên Thiên đứng trước mặt mình thở hổn hển, Cảnh Liêm Uy lúc này thậm chí còn không dám đưa tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, thậm chí còn lùi lại một bước để ngăn mùi hương mới mẻ trên cơ thể của cô, Ân Thiên Thiên bây giờ đối với anh mà nói chính là ma túy không thể cai được! Gãi lấy anh khiến anh hận không thể móc trái tim của mình ra tặng cho cô…

“Cảnh Liêm Uy! Anh còn như vậy nữa em sẽ giận đó!” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, đợi sau khi thở lại bình thường xong mới dần dần bình tĩnh lại, vươn bàn tay nhỏ của mình ra cho anh, nhẹ nhàng nói: “Đưa em về, nếu không anh chết chắc.”

Có lẽ là vì sự bất thường của Cảnh Liêm Uy tối nay nên Ân Thiên Thiên có vẻ hơi thận trọng, cô cố gắng hết sức khiến cho mình bình tĩnh, mỉm cười nhìn anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cảm nhận được một lực độ có hơi mạnh hơn so với bình thường, lúc quay đầu nhìn anh, trong đôi con ngươi nhịn không được mà có chút lo lắng…

Cho đến khi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ân Thiên Thiên, nhìn bộ dạng cô làm nũng với mình, cảm nhận sự xem trọng của cô đối với mình, Cảnh Liêm Uy lúc này mới coi như là hồi phục lại thần trí, trên đường đi nhẹ giọng cười nói chuyện với cô, chọc cô cười liên tục, cứ như vậy mà đi thẳng về khách sạn, để lại rất nhiều dấu vết trên đường …

Trong khách sạn.

Ngay khi Cảnh Liêm Uy vừa đóng cửa và quay người lại, Ân Thiên Thiên liền nhào vào vòng tay anh, nhón chân lên hôn lên môi anh đầy ôn nhu và ngại ngùng.

Trong căn phòng mờ mờ, mọi thứ trông thật mơ màng và thơ mộng, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra ôm lấy eo Ân Thiên Thiên để cô không tốn sức như vậy, nhắm mắt lại cảm nhận sự đẹp đẽ của cô từng chút một, nhìn thấy tất cả sắp nước chảy thành sông, Cảnh Liêm Uy chợt ngẩng đầu ra khỏi nụ hôn của cô, thanh âm khàn khàn nói: “Ngồi máy bay một ngày rồi, không mệt sao?”

Ân Thiên Thiên vừa định lắc đầu nói không mệt, Cảnh Liêm Uy lại đưa tay ra chọt nhẹ vào đầu mũi của cô, dịu dàng nói: “Tắm một cái rồi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai em còn phải đến Đổng Thị, ngoan.”

Nói xong, Cảnh Liêm Uy ôm lấy Ân Thiên Thiên đi vào phòng tắm, mở nước tắm cho cô xong rồi quay người đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.