Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 501



CHƯƠNG 501: KẾT QUẢ ĐIỀU TRA

Ân Thiên Thiên đứng trong phòng tắm thật lâu cũng không hồi thần, ngây ngốc nhìn mình trong gương, sắc mặt có chút khó coi.

Cảnh Liêm Uy thế nào rồi?

Cô cho rằng, anh đột nhiên tức giận là vì cô nói sai, là vì anh có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đối với cô, là vì mấy tháng nay họ không có đời sống vợ chồng bình thường, nhưng cô lại không hiểu, tại sao rõ ràng cô đã cảm thấy được, cả ngày hôm nay cô không chỉ một lần cảm thấy được khát vọng của Cảnh Liêm Uy đối với mình, nhưng vào lúc đó, cuối cùng anh cũng đã cố gắng khống chế được…

Sắc mặt Ân Thiên Thiên càng thêm khó coi, cô chống tay lên thành bồn nhìn mình bên trong, đầu óc hỗn loạn.

Cô trước giờ chưa từng hoài nghi tình cảm của anh đối với mình, nhưng cô lại không hiểu, tại sao Cảnh Liêm Uy không đụng vào cô nữa? Cho dù là vào lúc anh có nhu cầu tột độ, cho dù là vào lúc cô chủ động sa vào lòng anh…

Nước nóng trong bồn bốc hơi lên, trong không khí còn có hương thơm sảng khoái của tinh dầu, nhưng Ân Thiên Thiên lại đột nhiên cảm thấy tất cả những điều này không đúng lắm, tất cả tất cả không biết từ lúc nào đã trở nên không đúng nữa…

Ngồi trong bồn tắm, Ân Thiên Thiên nhíu chặt mày thật lâu cũng không có hành động nào, cố gắng tỉnh táo lại, rốt cuộc là từ lúc nào chuyện đã xảy ra thay đổi, nhưng dù cô nghĩ nát óc cũng không có chút manh mối nào, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài…

Cho tới khi cô tắm xong, Cảnh Liêm Uy khẽ gõ cửa, Ân Thiên Thiên mới hồi thần để Cảnh Liêm Uy vào ôm cô ra, đặt cô lên giường lớn mềm mại, Cảnh Liêm Uy đưa sữa ấm cho cô, khẽ nói: “Ngoan, uống sữa rồi nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai lúc em đến Đổng thị, anh vừa khéo đến công ty con xem một chút.”

Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên như đã tiếp nhận nguyên nhân anh không muốn chạm vào cô là vì ngày mai cô đến Đổng thị.

Uống sữa xong, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nằm xuống, để người đàn ông phía sau ôm chặt mình vào lòng.

Trong màn đêm, Ân Thiên Thiên không nhịn được mở to đôi mắt, mày nhíu chặt lại.

Cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, nhưng lại không cách nào giải thích tất cả mọi chuyện cho tới bây giờ…

Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc làm sao vậy?

Lúc này, thành phố T.

Lúc Cảnh Liêm Bình lê thân thể mỏi mệt về tới chỗ Đào Ninh, cả người nhìn rất thê thảm, mọc cả râu, dáng vẻ đó khiến Đào Ninh xém chút không nhận ra anh, vội để anh vào nhà, không nói gì bưng cho anh bát canh để anh uống rồi về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Chỉ là, hai người đều biết, rất nhiều chuyện có lẽ từ giây phút mở mắt thì đã xảy ra thay đổi rồi.

Sáng sớm, Cảnh Liêm Bình cuối cùng chậm rãi tỉnh lại, vào phòng tắm tắm rửa, cạo râu, sửa soạn xong mới bước ra, Cảnh Nhan Tức đã đi học, trong nhà chỉ còn Đào Ninh đang đợi anh.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ mềm mại đã lâu không thấy, Cảnh Liêm Bình không nhịn được bước tới ôm Đào Ninh hôn hít, cho tới khi hai người thấy tình huống sắp không đúng, Đào Ninh mới lập tức thoát ra khỏi lòng anh, trốn thật xa, đôi mắt xinh đẹp cảnh giác nhìn anh, không để anh lại gần…

Cảnh Liêm Bình lập tức cảm thấy mình chịu tổn thương vô vàn.

Tủi thân nhìn Đào Ninh, khuôn mặt tuấn tú đầy bất mãn.

Anh nghe lời sắp xếp của cô ra ngoài lâu như vậy chỉ để điều tra những chuyện đó, cô sao còn không cho anh chút ngon ngọt chứ?

Nhìn dáng vẻ tủi thân của Cảnh Liêm Bình, Đào Ninh không nhịn được khẽ cong môi, bàn tay nhỏ chìa trước mặt anh, mở miệng nói: “Cảnh Liêm Bình, thứ anh điều tra đâu?”

Mày kiếm khẽ nhướn, đôi mắt hoa đào mê người khẽ chớp, Cảnh Liêm Bình ngã ra sau dựa vào sofa, dáng vẻ đại gia nhìn Đào Ninh nói: “Muốn xem? Có thể, cho chút ngọt ngào trước.”

Một câu nói khiến Đào Ninh vừa xấu hổ vừa ảo não nhìn anh, cắn chặt cánh môi mình.

Cảnh Liêm Bình lại càng vui vẻ, tiếp tục nói: “Nếu đủ ngọt, anh còn có tin tức khác nói cho em biết.”

Tức giận nhìn người đàn ông trước mặt, Đào Ninh hận không thể một cái tát đánh chết anh!

Nhìn đi, nhìn đi, thật sự là hình ảnh ép buộc con gái nhà lành!

“Cảnh Liêm Bình!” Tức giận hét lên một tiếng, Đào Ninh phiền não hận không thể xông lên hung hăng cắn anh vài cái, người đàn ông này từ lúc cô quen biết anh thì đã như vậy, đáng ghét khiến người ta trong lòng khó chịu! “Anh còn vậy nữa có tin em vứt anh ra ngoài không!”

Mày nhướn càng cao, Cảnh Liêm Bình hoàn toàn không để ý, mắt hoa đào có chút nguy hiểm nhìn cô, không hề do dự nhanh chóng áp sát về phía cô, trước khi Đào Ninh hồi thần đã bị Cảnh Liêm Bình ôm vào lòng, ôm thẳng vào phòng, còn có thể nghe thấy tiếng Đào Ninh vừa thét chói tai vừa tức giận mắng, Cảnh Liêm Bình lại vô cùng lưu manh nói: “Vứt anh ra ngoài? Anh muốn xem xem, lát nữa em có nỡ vứt anh ngoài không…”

Giây phút cửa phòng đóng lại, khí thế của Đào Ninh lập tức ỉu xìu…

Phòng đầy kiều diễm, Đào Ninh nằm sấp trên giường, không muốn nhúc nhích chút nào, Cảnh Liêm Bình lại tâm trạng rất tốt di chuyển ngón tay mình tới lui trên bờ lưng xinh đẹp của cô, khóe miệng cong lên, nói: “Chuyện em kêu anh đi điều tra anh đã điều tra rồi, Liêm Uy quả thực có chút vấn đề, hơn nữa biểu hiện tinh thần của cậu ấy hiện tại vẫn có thể khống chế…”

Vừa nhắc tới vấn đề này, Đào Ninh chống thân thể mệt mỏi ngồi dậy, rúc vào lòng Cảnh Liêm Bình, lật mở mấy trang tài liệu đơn giản trên tay, mày cau chặt, Cảnh Liêm Bình ở bên cạnh ấm áp nhìn cô, không nhịn được vươn ngón tay thon dài xoa hàng mày cau lại của cô, khẽ nói: “Đào Ninh bé bỏng, vĩnh viễn cùng đừng nhíu mày, anh nhìn thấy sẽ không vui.”

Một câu nói khiến Đào Ninh ngước mắt nhìn anh, gò má không nhịn được đỏ lên, khẽ trả lời: “Em lại không phải nhíu mày vì anh, anh có gì không vui chứ…”

Khóe miệng nhếch lên, Cảnh Liêm Bình nói: “Chỉ cần em không vui, anh cũng sẽ không vui, hiểu không?”

Vươn tay cầm bàn tay nhỏ của Đào Ninh đặt lên ngực mình, Cảnh Liêm Bình nói: “Nơi này đập vì em, đối xử tốt với mình một chút, về phần chuyện của Liêm Uy, em yên tâm đi, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Thiên.”

Gật gật đầu, Đào Ninh lúc này mới đặt văn kiện trong tay xuống, trái tim treo lơ lửng thật lâu thật lâu vào giờ khắc này cuối cùng đã bình ổn lại, cô luôn hoài nghi Cảnh Liêm Uy có phải xảy ra vấn đề ở đâu không, mấy tháng nay, từ khi Ân Thiên Thiên quay về, anh ta rõ ràng không giống trước đây nữa, trong mắt Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy căn bản không có thay đổi gì quá lớn, nhưng trong mắt người khác thì không phải vậy…

Khác biệt rõ ràng như vậy, đặc biệt là khi bên cạnh Ân Thiên Thiên có người khác, Ân Thiên Thiên không cảm thấy, nhưng người khác lại mơ hồ có thể cảm nhận được.

Đặt văn kiện trong tay sang một bên, Đào Ninh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, cả người vô cùng thoải mái, Cảnh Liêm Bình lại say mê nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, thật lâu cũng không ngủ được, nhiều ngày không gặp, thật sự vô cùng nhớ nhung, nếu mấy năm trước có người nói với anh, sẽ có một ngày anh mê đắm một người phụ nữ như vậy, anh nhất định sẽ ngửa mặt cười to, nhưng bây giờ anh lại chỉ cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực, chỉ cần cô ở bên mình là được…

Ôm chặt Đào Ninh, thật lâu sau, Cảnh Liêm Bình mới vào giấc ngủ lại.

Hai người trên giường dựa vào nhau ngủ say, ngọt ngào mỹ mãn.

Nước Anh.

Sáng sớm, Ân Thiên Thiên tỉnh dậy liền thay quần áo, đồ công sở cổ điển, mái tóc xoăn dài vén sang một bên nhìn rất trí thức, thay giày cao gót, vừa khéo Cảnh Liêm Uy cũng từ trong phòng đi ra đang cài nút trên tay áo, mang giày, Ân Thiên Thiên liền đi tới giúp anh cài.

Cảnh Liêm Uy rũ mắt nhìn người phụ nữ nhỏ trước mặt, cô thay sang đồ công sở nhìn thành thục lại có sức hút.

Cài xong, Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn anh cười, mà Cảnh Liêm Uy lại vươn tay nâng cằm cô lên, không nhịn được hôn hết lần này tới lần khác, cho tới lúc không thể kéo dài thời gian nữa, Ân Thiên Thiên mới cùng Cảnh Liêm Uy ra khỏi khách sạn, người của tập đoàn Đổng thị đã lái xe đợi ở cửa.

Tạm biệt Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên mới xoay người lên xe, mà Cảnh Liêm Uy cũng rời đi đến công ty con bên này.

Tất cả nhìn vô cùng bình thường, Ân Thiên Thiên từ đêm qua đã luôn cẩn thận quan sát tất cả, nhưng cho đến hiện tại cô không phát hiện có chỗ nào không đúng, mày khẽ nhíu lại, ipad trước mặt không nhúc nhích, tài xế nhìn thấy dáng vẻ sầu não của cô, không nhịn được khẽ hỏi: “Mợ ba, có phải có chỗ nào khó khăn không? Gọi điện thoại cho cậu ba đi, cậu ấy nhất định sẽ giúp mợ giải quyết…”

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn tài xế trẻ trước mặt, không nhịn được cong môi cười cười, nói: “Không sao, tôi làm được.”

Không đến đường cùng, cô thật sự không muốn lại có chút dính líu nào với Đổng Khánh, như vậy đối với họ mà nói đều không tốt!

Tài xế gật gật đầu, cả đường nói chuyện mới Ân Thiên Thiên, từ tất cả những chuyện anh ta quen thuộc trong nước tới cuộc sống ở nước ngoài, Ân Thiên Thiên nghe hứng thú còn không nhịn được hỏi vài câu, công việc của cô trước giờ cần có linh cảm, mà linh cảm đa phần đều đến từ cuộc sống.

Rất nhanh đã tới tòa nhà Đổng thị, Ân Thiên Thiên nhìn tòa kiến trúc của nhà họ Đổng xây dựng trên con phố kinh doanh phồn hoa này, không nhịn được lòng khẽ thở dài, nhà họ Đổng nổi danh lừng lẫy trước giờ đều không dễ chọc.

Chính vào lúc Ân Thiên Thiên muốn đi vào, không xa lại đột nhiên truyền tới tiếng gọi khẽ, có chút thân thiết: “Chị.”

Quay đầu sang, Ân Thiên Thiên liền nhìn thấy Ân Nhạc Vy mặc đồ bà bầu màu lam đi từng bước về phía cô, thân thể hiện tại nhìn vô cùng rõ ràng, bụng nhô lên cao cao càng trở thành tiêu điểm trong mắt người khác.

Đứng ở cửa tòa nhà, Ân Thiên Thiên nhìn cô ta từng bước tới gần mình, ánh mắt nhìn bụng cô ta cũng không nhịn được khẽ nhíu lại.

Bụng Ân Nhạc Vy, nhìn dáng vẻ thật sự giống như vừa khéo mang thai vào lúc đó.

Đổng Khánh lại cứ đúng vào lúc đó gặp phải Ân Nhạc Vy, cũng không biết là may mắn hay là xúi quẩy.

Ân Nhạc Vy đứng vững trước mặt Ân Thiên Thiên, vươn tay đỡ cái bụng to của mình, khẽ nói: “Chị, chị đến sao không thông báo cho em một tiếng? Em cũng dễ sắp xếp người đi đón chị, bây giờ làm chúng ta thế này mới…”

Ân Thiên Thiên đứng nguyên tại chỗ, nhíu chặt mày, càng nhíu càng chặt, thậm chí còn không nhịn được lùi về phía sau vài bước.

Mùi nước hoa trên người Ân Nhạc Vy xộc tới chỗ cô, không biết tại sao mùi hương bình thường sảng khoái dễ chịu, bây giờ lại trở nên khó ngửi như vậy, thậm chí cô cảm thấy ghê tởm trong lòng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.