CHƯƠNG 506: ANH XOAY SANG CHỖ KHÁC, EM TỰ MÌNH THAY
Cô hoàn toàn không hiểu, vì sao một chuyện đơn giản như vậy, vì sao một chuyện nhỏ bình thường như vậy, có thể làm cho bọn họ đến tình trạng này? Cô thật sự không hiểu…
Cảnh Liêm Uy chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, đôi mắt phượng lúc này mới nâng lên nhìn cô, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên tràn đầy nước mắt nhìn cơ thể không nhịn được cứng ngắc lại.
Ân Thiên Thiên cố gắng kéo váy của mình, một tay khác để trước ngực ngăn tầm mắt của anh, trước nay chưa từng cảm giác mình khó xử, thẹn thùng và vô lực như thế…
Ánh mắt không nhìn anh, nước mắt như bị gảy ra rơi xuống đất.
Trong không khí có mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra, Ân Thiên Thiên buồn nôn, mặc dù nó cứ nghẹn ở cổ không nhổ ra được, thật vất vả mới mở miệng nói: “Anh xoay qua chỗ khác, em tự mình thay…”
Cảnh Liêm Uy nắm chặt nắm đấm nhìn cô, trong mắt đều là sự thương yêu..
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy cuối cùng vẫn lặng lẽ xoay người đi, lúc anh xoay người lại Ân Thiên Thiên mới ngẩng đầu nhìn bóng lưng quen thuộc này, đây đã từng là trời, là đất của cô, chỉ cần trông thấy anh, chỉ cần ôm lấy lưng anh, cô sẽ cảm giác cả người mình tràn đầy sức lực, cô không còn cảm thấy mệt mỏi, cũng sẽ không còn thấy sợ hãi.
Cô đã từng cho rằng, cả đời này, ai cũng có thể tổn thương cô, chỉ riêng anh…
Nhưng sự thật lại là, một lần nữa sâu sắc tổn thương cô, chỉ có một mình anh…
Là cô cho anh quyền lợi này, cũng là cô để mình đến tình trạng như ngày hôm nay, nếu như cô ít thương anh một ít, mọi thứ đều sẽ không xảy ra…
Nước mắt không cầm được mãnh liệt rơi, Ân Thiên Thiên cắn môi, tay run run cởi váy của mình, chậm rãi thay bộ váy liền thân vàng nhạt kia yên lặng đứng sau lưng Cảnh Liêm Uy nghẹn ngào.
Cảnh Liêm Uy biết người phụ nữ sau lưng đã thay quần áo xong rồi, nhưng mà anh không dám quay đầu lại nhìn cô, cũng không dám ôm cô đang khóc vào trong ngực mình, anh ngay cả dũng khi đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cũng không có…
Giờ phút này, mọi thứ giống như đã trần ai lạc định rồi.
Một lúc lâu sau , Cảnh Liêm Uy cuối cùng cũng đè lại tất cả áp lực và bất an trong lòng quay đầu, cô gái nhỏ trước mặt đã khó như mít ướt, cho dù mặc bộ váy liền thân màu vàng nhìn vẫn có vẻ gầy yếu nhỏ nhắn như vậy, thậm chí quần áo còn có chút to, mặc lên người cô dáng vẻ rộng thùng thình…
Cắn môi của mình, Ân Thiên Thiên không cầm được khóc, cảm giác máu toàn thân từ từ đông lại.
Cảnh Liêm Uy chậm rãi bước lên trên một bước, vừa mới đưa tay ra chạm vào cánh tay của cô, Ân Thiên Thiên không biết lại bị dọa, hay là chán ghét, cứ như vậy lùi sau một bước, tránh sự đụng chạm của anh.
Động tác đơn giản, lòng của Cảnh Liêm Uy lại không nhịn được căng thẳng lên…
Hai tay ôm lấy chính mình, Ân Thiên Thiên lúc này vô cùng cảm giác không an toàn, thậm chí trong đầu là một mảnh hỗn loạn.
“Xin lỗi.” Nói xong, Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được nữa, xoay người chạy ra ngoài.
Cảnh Liêm Uy trơ mắt nhìn cô chạy ra ngoài, nhưng không có dũng khí đuổi theo…
Nắm tay, Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi, một quyền đập vào gương, phòng thử đồ lập tức có tiếng rầm rầm của thủy tinh vỡ vụn, nhân viên công tác vẫn luôn đứng bên ngoài và người phụ trách nhìn Ân Thiên Thiên chạy ra ngoài vẫn chưa lấy lại tinh thần nghe thấy tiếng động chói tai bên trong, vội vàng đi đến.
Cảnh Liêm Uy đứng trong mảnh hỗn độn của phòng thử đồ, áo sơ mi trắng đầy mảnh vỡ trên đất đã không còn mặc được nữa, bên trên còn có mấy dấu máu tươi, bên cạnh còn có một cái váy đã được gấp lại, đây là bộ đồ Ân Thiên Thiên vừa mới thay ra, mà tay phải Cảnh Liêm Uy lại chảy máu không cầm được, gương thử đồ khổng lồ trước mặt đã vỡ nát, vụn thủy tinh đầy trên đất, có một số vẫn còn mắc bên trên, máu tươi không kìm được chảy xuống…
Bàn tay Cảnh Liêm Uy vẫn đang chảy máu, từng giọt từng giọt rơi xuống tích thành một vũng nhỏ.
Người phụ trách hít một hơi sâu, không dám thở mạnh, nhân viên càng lùi về sau nỗ lực giấu đi sự tồn tại của mình, mọi thứ đều có vẻ quỷ dị mà bất an như vậy.
Sau một lúc lâu, Cảnh Liêm Uy mới lấy điện thoại từ người phụ trách không kiêng dè người ở bên cạnh gọi điện thoại đi : “Bảo vệ mợ chủ, tôi không cho phép cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”
Dứt lời, Cảnh Liêm Uy lại hít sâu một hơi mới xoay người rời đi, để lại một đống hỗn loạn.
Chuyện này, trong thời gian dài bị đè nén không được phát ra, chỉ là không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, có một số chuyện là như vậy, không cẩn thận sẽ biến thành mồi lửa…
Chạy ra khỏi trung tâm thương mại, Ân Thiên Thiên vẫn không cầm nước mắt.
Váy áo trên người như có ma chú siết chặt lấy tất cả dây thần kinh của cô!
Cô không muốn mặc! Một chút cũng không muốn mặc, nhưng mà bây giờ căn bản cũng không còn cách nào, ngoại trừ bộ đồ trên người này, cô không có gì cả, không mang gì ra cả.
Đi trên đường phố xa lạ, Ân Thiên Thiên đưa tay lau nước mắt trên mặt, giống như là một đứa bé lạc đường nhìn mọi thứ xung quanh, người có lòng không nhịn được bước lên hỏi thăm, Ân Thiên Thiên cũng mỉm cười trả lời mình không sao.
Bất đắc dĩ đi trên ngã tư đường, lúc này cô không muốn trở về tìm anh, cũng không muốn nhìn thấy anh, càng không muốn nói chuyện với anh, đơn giản tự mình một mình đi bộ trên đường, mặc dù không biết đường, nhưng xung quanh ít nhiều cô vẫn nhớ rõ, bước đi vô định, Ân Thiên Thiên cả người đều có vẻ yếu ớt và bất lực, trong đầu lại vẫn luôn không thể nào thoát khỏi sự tự hỏi với mọi thứ vừa xảy ra…
Mãi cho đến khi cô mệt rồi, cả người mệt lã ngồi ở băng ghế trên đường nghỉ ngơi, mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Tròng mắt nhìn cổ tay đỏ chót của mình, lông mày Ân Thiên Thiên nhíu chặt, cho đến bây giờ cô vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, có lẽ là gân cốt bị thương, khẽ thở lại một hơi, Ân Thiên Thiên lại nghĩ, đến cùng là sai ở đâu?
Kỳ thật nói thật, ngay lúc cú điện thoại của Đổng Khánh đến, cô cũng không nhịn được tức giận.
Giữa cô và Đổng Khánh là tình cảm thế nào, cô rõ ràng, thậm chí cô còn không chỉ một lần nói rõ ý của cô với Đổng Khánh, nhưng Đổng Khánh vẫn cố chấp như vậy, điểm này làm cô cảm thấy vô cùng mệt mọi, bây giờ sự cố chấp của Đổng Khánh còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm của cô và Cảnh Liêm Uy, làm cô vô cùng đau đầu.
Lúc Ân Thiên Thiên cảm thấy lúc này mình không biết làm cái gì, ánh mặt trời trước mặt bị người chặn lại, cái bóng tối đen mang lại một cho sự mát mẻ, không tự giác ngẩng đầu lên, yết hậu lại bị sự khó chịu chặn lại.
Cảnh Liêm Uy mặc áo sơ mi trắng đơn giản đứng đó, bàn tay vừa được băng bó đơn giản, cứ như vậy đứng trước mặt cô nhìn cô, vì cô chặn lại ánh nắng chói chang của mùa hè
Hai người, một ngồi, một đứng, đều không nói gì.
Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên thu lại tầm mắt của mình nhìn đi nơi khác, mà người đàn ông trước mặt vẫn cứ cố chấp che ánh mặt trời cho cô nhìn cô, không để ý cô không nói chuyện với mình, trong đôi mắt phượng đều là sự lo âu và đau lòng.
Anh không có cách nào mở miệng nói với cô, cũng không thể giải thích hành vi vừa rồi của mình sau này còn có thể xuất hiện.
Anh có thể làm, chỉ có thể là dùng hết sức mình áp chế dã thú dưới đáy lòng, chỉ có thể đi theo bên người cô như vậy để cô nhớ đến, bên cạnh cô còn có sự hiện hữu của anh…
Thiên Thiên, cô vĩnh viễn không cách nào biết được, anh của lúc này, thậm chí là một thời gian rất dài sau đó, trong lòng Cảnh Liêm Uy đều giãy dụa và bất an, kinh hoảng không xác định được thậm chí có một loại kiên định dường như muốn tự cướp đi mạng sống của mình…
Ân Thiên Thiên an tĩnh ngồi trên ghế, không nói một lời, hình thức ở chung kỳ quái giữa hai người làm người đi đường không thể không ghé mắt nhìn, Ân Thiên Thiên không chịu nổi dứt khoát đứng lên vòng qua khu phố đã từng đi, nhìn phong cảnh nước Anh, chợt phát hiện cảnh sắc vừa rồi cô không không chú ý, bây giờ lại trở nên xinh đẹp như vậy…
Bên người không có sự tồn tại của người kia, cô mới phát hiện, mình phải cố gắng nhớ đường, chỉ sợ không cẩn thận sẽ lạc mất, đến cuối cùng lại không về được, chỉ khi nào người kia ở bên mình, cô mới không kiêng dè làm chuyện muốn làm, cho dù vừa rồi người kia tổn thương mình, nhưng mà trong lòng cô căn bản đã thành thói quen không còn cách nào, cứ như vậy cô vô thức đi dựa vào gần anh…
Cho nên nói, thứ đáng sợ nhất trên thế giới này là thói quen.
Ân Thiên Thiên đi trên đường, Cảnh Liêm Uy cũng không dám quá thân cận, cứ giữ khoảng cách một đoạn sau lưng cô, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nhìn thấy bọn họ cũng thỉnh thoảng thân thiện mỉm cười chào hỏi, Ân Thiên Thiên cũng đáp lại, đi đến nơi đám người chen chúc, Cảnh Liêm Uy sẽ không tự giác được lại gần hơn một chút, ngăn cản những người xung quanh có khả năng đụngvào cô cho cô, nhìn như một cái đuôi ngoan ngoãn đi theo…
Ân Thiên Thiên cảm nhận được hành động của anh nhưng vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc bước đi.
Lúc lâu sâu, Ân Thiên Thiên mới dừng lại, hai người đứng dưới một tán cây đại thụ tươi tốt, nghe tiếng gió vờn qua bên tai, nhìn mọi người mỉm cười thỏa mãn với cuộc sống, cảm nhận hương vị khác ở nơi đất khách quê người…Mọi người đều tốt đẹp như vậy, nhưng mà hai người bọn họ lại cảm thấy thiếu sức sống và bất lực hẳn đi.
Ân Thiên Thiên xoay người nhìn về phía Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy cúi đầu nhìn cô, hai tay rũ xuống, chỉ là dáng vẻ kia có chút lo âu và sợ hãi, giống như học sinh tiểu học bị gọi đến phòng giáo viên, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh, nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Cảnh Liêm Uy, anh có muốn nói cái gì không?”
Một câu nói, thân hình cao to của Cảnh Liêm Uy cũng nhịn không được cứng đờ, nhìn cô nói: “Thiên Thiên, đừng rời khỏi anh.”
Âm thanh vừa dứt, một cơn gió ngang qua thổi bay làn váy và mái tóc của Ân Thiên Thiên, hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ như vậy cũng trở nên mông lung, đưa tay vén lại sợi tóc bên tai, ánh mắt Ân Thiên Thiên sáng quắc nhìn anh, há hốc mồm đột nhiên không nói nên lời.
Cảnh Liêm Uy căng thẳng nhìn cô, hai bàn tay không tự chủ siết chặt nắm đấm, giống như là tội nhân chờ đợi hình phạt.
Ánh mắt Ân Thiên Thiên nghi hoặc nhìn anh, chỉ nói một câu: “Cảnh Liêm Uy, cho em một cái lý do để tha thứ cho anh, không ly không rời anh.”
Tất cả mọi thứ lúc này đều bất động.