Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 509



CHƯƠNG 509: THÁI ĐỘ CỦA ÂN THIÊN THIÊN

Cảnh Liêm Uy Dẫn theo Ân Thiên Thiên bước ra khỏi thang máy và không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô lại ngước mắt nhìn vào trong mắt của anh, dường như đang suy nghĩ tới điều gì. Nhưng khi anh quay đầu nhìn lại mình, cô đã nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc và vẻ mặt của mình, hoàn toàn không lộ ra chút khác thường nào.

Sau đó Đổng Khánh mới đuổi tới. Khi nhìn thấy bọn họ trước sau vẫn nắm tay nhau, anh ấy không nhịn được khẽ nhếch môi, đôi mắt cứ khóa chặt lấy bóng dáng của Ân Thiên Thiên mà không hề e ngại. Gần như trong nháy mắt, Ân Thiên Thiên lại cảm nhận được sự khó chịu từ trên người Cảnh Liêm Uy. Cô theo bản năng siết chặt lấy bàn tay của anh. Chỉ một chút thôi, Cảnh Liêm Uy lại dường như cảm nhận được, dần dần giấu đi sự khó chịu trên người mình.

Ân Thiên Thiên không nhịn được khẽ nhếch môi lên. Lần này cô chợt phát hiện, thật ra tình hình cũng không nghiêm trọng như cô tưởng. Khi cô ngước mắt đối diện với ánh mắt của Đổng Khánh cũng thoải mái hơn rất nhiều.

“Thiên Thiên…” Đổng Khánh mỉm cười và bước tới, trong phong thái lộ ra sự quen thuộc và tao nhã như thế.

Ân Thiên Thiên chỉ thoáng bước lên trước một bước, giơ tay phải của mình ra và nói đặc biệt công thức hóa: “Cậu Đổng, chào anh, tôi là Ân Thiên Thiên chịu trách nhiệm về quảng các của các anh lần này, rất vinh hạnh có thể có được quý công ty ưu ái.”

Một câu vô nói cùng đơn giản lập tức lại làm cho người ở chỗ này không khỏi tóe lửa.

Cảnh Liêm Uy đứng ở bên cạnh cô, mắt phượng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô và không nhịn được cười. Đổng Khánh lại sửng sốt tới ngây người khi thấy Ân Thiên Thiên đột nhiên trở nên xa lạ, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nói thật ra, bây giờ Đổng thị còn có mấy người không biết tên của Ân Thiên Thiên? Đừng nói hôm qua Ân Nhạc Vy tới gây ầm ĩ một trận, cho dù không có vụ ầm ĩ này, người có chút kiến thức đều biết ba chữ ‘Ân Thiên Thiên’ này chính là người đứng đầu trong danh sách vợ chưa cưới của Đổng Khánh. Thậm chí ngay cả nhà họ Đổng cũng sẽ vì người thừa kế này mà cố gắng tiếp nhận người phụ nữ đã từng là vợ của người khác. Muốn nói danh hiệu của cô không đủ vang dội, vậy thì cũng không thể được.

Phần lớn mọi người vốn cho rằng, đây chẳng qua chỉ là ví dụ điển hình cho một hồng nhan họa thủy. Nhưng ai biết, bây giờ xem ra căn bản là điển hình của tiết tấu ‘hoa rơi có ý, nước chảy vô tình’.

Đổng Khánh có thể còn chưa chiếm được trái tim của người ta…

Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của mọi người xung quanh. Theo cô thấy, lúc này cô vẫn có chút bất mãn với Đổng Khánh.

Cô đã là vợ của người khác, bất kể Đổng Khánh đứng trên góc độ nào cũng không nên quấn quýt không ngừng với cô như vậy. Làm vậy không phải là thể hiện sự si tình của anh ấy, mà là thể hiện sự cố chấp và sự ích kỷ hoàn toàn không suy nghĩ cho Ân Thiên Thiên của anh ấy.

Bao năm yên lặng chẳng lẽ không tốt sao? Sao anh ấy lại cứ muốn dính vào làm gì?

Đổng Khánh nhìn bàn tay nhỏ nhắn nõn nà đang giơ về phía trước mặt mình, sắc mặt cũng có phần tài nhợt. Anh ấy giơ tay vuốt ve bàn tay của Ân Thiên Thiên, vừa cười vừa nói: “Thiên Thiên đừng bướng nữa. Chúng ta cũng quen biết nhiều năm như vậy, cậu đột nhiên làm vậy khiến tớ thấy không quen đâu…”

Ân Thiên Thiên lại không rút tay mình về, mà vẫn cố chấp giơ về phía anh ấy, nói: “Cậu Đổng, đúng là chúng ta đã quen biết rất nhiều năm, vậy anh cũng nên biết tính tình của tôi. Dù sao bây giờ cũng đang trong công việc, nên giải quyết theo việc chung đi.”

Cô không phải là người phụ nữ không có mắt, bao nhiêu người ở trong nước và ở đây đang chờ nhìn thấy trận náo loạn của bọn họ? Một người phụ nữ có con gái năm tuổi còn bị hai người đàn ông tranh cướp như vậy, nói thật Ân Thiên Thiên không thấy đây là một chuyện vinh dự gì, thậm chí dưới tình huống nào đó, cô còn thấy rất phản cảm.

Từ trước đến nay cô lại không phải là người phụ nữ thích sống dưới ánh đèn, làm sao có thể chịu đựng được nhiều như vậy?

Đổng Khánh nhìn thẳng vào đôi mắt to rõ ràng của Ân Thiên Thiên, cuối cùng cũng cảm nhận được sự cố chấp của cô, rốt cuộc vẫn giơ tay ra bắt tay cô và khẽ trả lời một câu: “Chào cô, tôi là Đổng Khánh.”

Lời nói rất nhẹ rất khẽ nhưng Ân Thiên Thiên lại nghe thấy rõ ràng.

Cảnh Liêm Uy đứng ở bên cạnh không biết suy nghĩ gì, ánh mắt lại bỗng nhiên nhìn hai bàn tay bọn họ đang nắm lấy.

Ân Thiên Thiên nhanh chóng thả tay ra, mỉm cười đi cùng với người chịu trách nhiệm vào trong phòng họp của Đổng thị. Cho dù thân phận của Cảnh Liêm Uy có vẻ đặc biệt nhưng lại không vào theo, chỉ ngồi ở bên ngoài phòng họp nhìn tình hình bên trong xuyên qua tấm kính, trên mặt có cảm xúc khó hiểu.

Trong phòng họp, Ân Thiên Thiên ngồi ở vị trí tay trái, trong tay cầm bản thiết đó do mình tốn rất nhiều công sức làm ra trong thời gian qua. Sau khi cô trình bày bản thiết kế của mình xong, cả phòng họp lại trở nên yên tĩnh.

Đổng Khánh ngồi ở trên vị trí chính, ánh mắt gần như không rời khỏi Ân Thiên Thiên. Chỉ là lúc này, trong đôi mắt kia ẩn chứa phần nhiều lại là bi thương và bất lực.

Anh ấy biết rõ cách làm của mình bây giờ nhất định sẽ khiến cho Ân Thiên Thiên phản cảm, nhưng anh ấy lại không thể không làm vậy. Thậm chí có thể nói, ngoại trừ làm vậy, anh ấy cũng không biết mình còn có thể làm gì khác nữa. Anh ấy biết Cảnh Liêm Uy có chứng bệnh rối loạn tâm thần hoang tưởng, nhưng anh tấy lại không dám khẳng định sau khi Ân Thiên Thiên biết được sẽ lựa chọn đi theo con đường nào…

Quả thật, trong chuyện này anh ấy có tâm tư riêng, thậm chí còn là tâm tư riêng không nhỏ. Nhưng anh ấy trước sau đều không hối hận.

Sau khi cuộc họp bắt đầu, Ân Thiên Thiên lại đứng lên và đi tới trước máy chiếu hình rất lớn, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đứng ở trên đài phát biểu. Ân Thiên Thiên tự tin lại kiên định nhìn những nhân vật lớn số một số hai trong doanh nghiệp Đổng thị phía dưới mà hoàn toàn không có chút luống cuống nào, khẽ mở miệng nói: “Chào mọi người, tôi là Ân Thiên Thiên chịu trách nhiệm về quảng cáo dự án của Đổng thị lần này.”

Sau khi tự giới thiệu sơ qua, Ân Thiên Thiên không hề lãng phí lại đi thẳng vào vấn đề, đôi giày cao gót thỉnh thoáng phát ra một vài tiếng động trong phòng họp lớn như vậy, không hiểu sao lại làm người ta có cảm giác vui vẻ thán phục.

Phối hợp với một vài hình ảnh trên máy chiếu hình, Ân Thiên Thiên giới thiệu một cách đơn giản nhưng tỉ mỉ về đề tài, ý kiến và các loại giả thuyết được chọn cho quảng cáo lần này. Người phía dưới thỉnh thoảng phối hợp với lời giải thích của cô lập xem tài liệu sớm được chuẩn bị sẵn trước mặt, lại có vài người không nhịn được khẽ gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Cả quá trình đó, Ân Thiên Thiên trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm không hề xa cách.

“Tiếp theo, chúng ta có thể tới thưởng thức một chút hiệu quả cho cảnh quay đơn giản của đoạn quảng cáo này.” Ân Thiên Thiên nói xongl iền xoay người ấn cái nút của máy chiếu hình và lặng lẽ tránh sang một bên. Cùng lúc đó đèn trong cả phòng họp cũng tối lại. Có lẽ bởi vì chưa quen với phòng họp này, khi Ân Thiên Thiên lùi đến sát bục đã sơ ý bước hụt. Sắc mặt cô không khỏi tái đi vì kinh hãi.

Đổng Khánh ở gần cô nhất đã nhanh chóng đứng dậy, giơ tay ôm lấy lưng cô, ngăn không để cô ngã xuống.

Người ở đó không khỏi rũ mắt không nói gì. Ai cũng biết ông chủ lớn nhà mình có ý với người phụ nữ này. Bọn họ dám nói gì chứ? Hơn nữa tình huống như vậy cũng xem như là bình thường, không có gì đáng nói, không phải sao?

“Cậu không sao chứ?” Đổng Khánh ôm Ân Thiên Thiên, đỡ cô đứng thẳng lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô khẽ hỏi.

Ân Thiên Thiên giơ tay đẩy Đổng Khánh ra và lui về phía sau một bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người, mỉm cười trả lời: “Cảm ơn cậu Đổng, tôi không sao. Bây giờ chúng ta tới xem phần quảng cáo.”

Từ đầu tới cuối, cô đều chỉ là một người chịu trách nhiệm vô cùng đơn giản mà thôi, không vượt quá nửa bước.

Tay Đổng Khánh ôm lưng cô có phần cứng đờ một lát mới rút tay về, thâm trầm nhìn cô hồi lâu mới thu lại tầm mắt của mình và xoay người trở lại vị trí của mình, không nói thêm một từ nào nữa.

Chỉ là bọn họ đều không chú ý tới động tác của người đàn ông vốn đang ngồi nhàn nhã ở trên ghế sa lon bên ngoài kia sau khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên suýt ngã đã nhanh chóng đứng dậy, cũng không nhìn thấy lúc cô và Đổng Khánh ôm nhau, trên mặt anh gần như không kìm nén được sự ghen tuông và nghi ngờ nữa!

Giữa bọn họ lúc nào cũng làm cho anh muốn giết người như phát điên vậy!

Từ trước tới nay anh cũng chưa từng nói với cô, anh ghen tới mức nào khi giữa bọn họ có với nhau nhiều năm hơn anh. Từ trước đến nay, anh cũng chưa từng nói cho cô biết, anh chú ý tới tình cảm trước sau không thay đổi của Đổng Khánh dành cho cô đến mức nào!

Trong phòng họp, trên màn ảnh rất lớn bắt đầu chiếu quảng cáo do Ân Thiên Thiên thiết kế cho Đổng thị.

Đổng thị muốn đánh vào sản phẩm trên thị trường chính trong nước, cái đầu tiên được đưa ra chính là cốc thủy tinh. Đây là cốc thủy tinh có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ được Đổng thị tự nghiên cứu ra, hình dáng bên ngoài tươi tắn, đơn giản, chỗ rót nước lại được thiết kế với đường nét độc đáo, thiết bị tự động điều chỉnh ở chỗ bộ lọc lại có thể làm cho nước đổ từ bên trong ra tự động điều chỉnh nhiệt độ căn cứ theo nhu cầu của cơ thể con người.

Vào mùa anh đào nở rộ, ở bên một đường sắt bỏ hoang đã lâu lại có thể nhìn thấy con tàu hỏa bị vứt bỏ rất nhiều năm, đầu toa màu đỏ và hoa anh đào trắng mịn hình thành sự đối lập rõ nét, làm người ta có một cảm giác đối lập mãnh liệt, một trận gió thổi qua, theo sát đó chính là những tiếng cười trong trẻo giống như tiếng chim vàng anh hót, lộ ra chút hồn nhiên và chân chất…

Hình ảnh chợt mờ đi, trong nháy mắt bị bao phủ trong pha lê rực rỡ, hình lục giác giống như từng con mắt xoay tròn, chiếu cảnh đám trẻ đang chạy đuổi theo nhau trên đường ray, tiếng cười trong trẻo chính là âm nhạc duy nhất trong hình ảnh…

Cậu bé nắm tay cô bé và lấy ra ấm nước nhỏ của mình rót nước cho cô bé uống. Cô bé bị nhiệt độ của nước trong ấm làm cho nóng đến le lưỡi, cậu bé không khỏi khẽ nhíu mày rồi mỉm cười hứa hẹn: “Về sau, tớ sẽ đặc biệt thiết kế cho cậu một cốc nước có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ được không? Sau đó chúng ta lại ở bên cạnh nhau cả đời!”

Cô bé liên tục gật đầu đồng ý. Hoa anh đào lập tức bay lượn đầy trời. Hai người là cậu bé với dáng vẻ lớn lên thành thanh niên và cô bé với dáng vẻ lớn lên thành cô gái một trước một sau bước vào trong thế giới pha lê rực rỡ, nhìn hoa anh đào bay đầy trời. Khi cô gái giơ tay hứng lấy hoa anh đào, tay của người thanh niên cũng vô thức vươn ra. Nơi hoa anh đào rơi xuống chính là cốc thủy tinh của Đổng thị.

Hình ảnh trở nên rõ ràng hơn, người thanh niên nắm thật chặt tay của thiếu nữ khẽ hỏi: “Chúng ta có thể ở bên nhau cả đời được không?”

Mặt hồ lại từ rõ ràng trở nên mông lung, phía dưới bên phải của hình ảnh hiện ra một hàng chữ tiếng Anh đơn giản – một cái cốc, Đổng thị hứa hẹn cả cuộc đời.

Sau đó, tất cả quảng cáo kết thúc, trong phòng họp lại sáng lên. Phía dưới lập tức vang lên những tiếng vỗ tay liên tục.

Đổng Khánh nhìn quảng cáo với vẻ hơi thất thần, sau một lúc lâu mới không nhịn được khẽ cong môi.

Ân Thiên Thiên hiểu, cô đều hiểu hết, nhưng cô lại dùng thái độ của mình để nói rõ tất cả…

Trước đây mặc dù bị buộc không có cách nào, nhất định phải nhường lại quảng cáo này cho người khác làm, nhưng nói thật cho dù không cần mạng lưới quan hệ của nhà họ Đổng, chỉ với quan hệ của bản thân Đổng Khánh cũng có thể tìm được rất nhiều nhà thiết kế còn nổi tiếng hơn cả Ân Thiên Thiên. Nhưng anh ấy lại không lựa chọn, chẳng qua bởi vì… anh ấy muốn nói cho cô biết..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.