CHƯƠNG 512: CƠN ÁC MỘNG CỦA ÂN THIÊN THIÊN
Hoả khí của Cảnh Liêm Bình lập tức bùng lên, nhịn không được mà lớn tiếng nói: “Nhà họ Đổng cũng thật là biết thừa cơ hãm hại mà! Nếu không phải nhà họ Đổng đó chiêu gọi gần hết bác sĩ khoa thần kinh đó thì chúng ta sẽ bị động như vậy sao?”
Cảnh Thiên Ngọc vẫn còn đang đắm chìm trong những lời mà Cảnh Nguyên Phước nói vừa nãy, chưa hồi thần được.
Bệnh tâm thần hoang tưởng, một loại bệnh tâm thần! Nói khó nghe thì Cảnh Liêm Uy bây giờ là một tên điên!
Từ trước đến giờ chưa hề có qua, Cảnh Thiên Ngọc lúc này cảm thấy đau lòng vô cùng, từ nhỏ tiểu Cảnh Liêm Uy đã chịu khổ nhiều hơn cô và anh trai rồi, khó lắm mới đợi được Thiên Thiên trở về, còn tưởng là sau này sẽ êm ấm, ai ngờ bây giờ lại như vậy?
“Cho nên, năm đó gần như là không có ai biết đến sự tồn tại của bác cả là vì nguyên nhân này sao?” Cô còn thật sự ngu ngốc mà cho rằng là bởi vì sự ngỗ ngược của bác cả nữa chứ, bây giờ xem ra là do bà cụ của nhà họ Cảnh đã mất kia đã suy nghĩ về cái được gọi là danh dự a: “Liêm Uy bị di truyền từ bác cả sao?”
Cảnh Nguyên Phước gật gật đầu, mi tâm từ đầu đến cuối đều nhíu chặt.
Cảnh Liêm Bình vẫn còn tức giận, nhịn không được mà vạch trần một số chuyện của nhà họ Đổng: “Hừ, con thấy nhà họ Đổng cũng đúng là buồn cười, ai mà không biết gia đình như nhà họ Đổng có vài tên biến thái và điên chứ? Nếu không phải như vậy thì bọn họ có thể chiêu gọi hết các loại bác sĩ tâm thần qua đó sao? Sao, bây giờ khó lắm mới gặp được một Đổng Khánh bình thường thì liền phí hết tâm tư muốn giữ cậu ta lại? Vì vậy mà thậm chí còn không tiếc đề ra kiến nghị như vậy với chúng ta?”
Cảnh Liêm Bình tức đến thở hổn hển, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà lớn tiếng quát, nói: “Mẹ nó nằm mơ đi! Đừng nói là Liêm Uy sẽ không đồng ý, nếu như Ân Thiên Thiên biết rồi thì sẽ chịu sao! Thật là mẹ nó tưởng nhà họ Cảnh chúng ta dễ ức hiếp lắm sao, có bản lãnh thì thử xem?”
Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước đều không có lên tiếng nói chuyện, Cảnh Thiên Ngọc nhìn bọn họ mà đột nhiên có dự cảm không tốt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Ba, mẹ, năm đó tại sao bệnh của bác cả lại không chữa?”
Một câu nói khiến cho Cảnh Liêm Bình đang gào thét cũng phải im miệng nhìn bọn họ.
Vi Gia Huệ nhịn sự khóc nghẹn của mình mà quay đầu nhìn Cảnh Thiên Ngọc nhẹ giọng đáp: “Bác sĩ lúc đó đã ở nhà họ Đổng rồi, bác cả đích thực đã đi khám qua, nhưng bác sĩ nói, bệnh này muốn chữa khỏi gần như là không thể…”
Gần như không thể…
Trên đời này còn rất nhiều người không tin vào kỳ tích, càng huống hồ là kỳ tích trong y học, ít nhất là cho đến nay, chưa từng nghe qua trường hợp nào mắc bệnh tâm thần hoang tưởng được chữa khỏi.
Hầu như trong mỗi thế hệ nhà họ Cảnh đều có một người mắc phải căn bệnh như vậy, chỉ là điều kiện trước đây không cho phép, không có ai được điều trị, sau khi xảy ra chuyện thì cũng chỉ sống chết mặc bây, mãi cho đến đời của ông cụ Cảnh, em trai của ông cụ Cảnh đã vì chuyện này mà đã ra tay giết hết cả nhà rồi tự sát khi bệnh tình chuyển biến xấu, mới dẫn đến sự chú ý của nhà họ Cảnh, mà sự chú ý đầu tiên chính là Cảnh Minh Đức, sau đó là Cảnh Liêm Uy…
Khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy nhiều năm như vậy vẫn ổn, người nhà họ Cảnh không khỏi thở phào, nhưng ai cũng ngờ đến, lúc này mà Cảnh Liêm Uy đã đột nhiên phát bệnh rồi…
Cảnh Liêm Bình không nói gì mà nằm trên ghế sofa, cả người trông có chút ngây ngốc, ba anh em bọn họ cùng nhau lớn lên, tình cảm đó là không cần phải nói, rõ ràng tư liệu mà anh mới vừa nhận được có nói Cảnh Liêm Uy không có vấn đề gì lớn, mới chớp mắt mà đã xảy ra chuyện như vậy, anh nên chấp nhận thế nào đây? Mà Cảnh Thiên Ngọc lần đầu tiên nghe được tin tức này lại chấp nhận thế nào đây?
Vấn đề quan trọng nhất bây giờ chính là nhà họ Cảnh sẽ chọn làm thế nào!
Cảnh Thiên Ngọc ngây ngốc một hồi lâu rồi mới quay đầu nhìn Vi Gia Huệ, nhẹ giọng hỏi một câu: “Mẹ, ba mẹ…đồng ý rồi sao?”
Yêu cầu của nhà họ Đổng, bọn họ đồng ý rồi sao?
Nếu như đồng ý rồi, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên lần này chắc chắn sẽ ly hôn đúng không, nếu như không có đồng ý, vậy một ngày nào đó Ân Thiên Thiên biết tình hình của Cảnh Liêm Uy rồi, có phải cũng sẽ chủ động rút lui không?
Không phải cô không tin Ân Thiên Thiên, mà là trong tình huống bình thường, sẽ không có bất kỳ ai nguyện ý chung sống với một bệnh nhân tâm thần cả, cho dù cô ấy có thể ở bên anh ta vì tình yêu, gia đình và con cái trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng còn thời gian dài thì sao? Một năm, hai năm, năm năm hay mười năm, Ân Thiên Thiên có thể làm được không?
Căn bệnh tâm thần hoang tưởng như thế này muốn hoàn toàn chữa khỏi căn bản là không thể a…
Trong phút chốc, toàn bộ phòng khách đều chìm vào trong im lặng chết chóc, Cảnh Liêm Bình lo lắng nhìn cha mẹ mình, sợ bọn họ gật đầu biết bao, cuối cùng Vi Gia Huệ chỉ nói một câu: “Chuyện này, để cho Liêm Uy tự lựa chọn…”
Họ không bao giờ can thiệp vào chuyện của con cái chứ đừng nói đến những chuyện nghiêm trọng như vậy, nhưng không thể không nói, lúc nhận được tin tức, trong lòng Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước vẫn muốn Cảnh Liêm Uy đi khám bác sĩ…
Tấm lòng của các bậc cha mẹ trên khắp thế giới này đều là như vậy…
Đêm nay, hẳn là một đêm không ngủ ở trong nước, mà ở Anh, chuyện hình như cũng không có dễ giải quyết như vậy.
Ân Thiên Thiên đợi cả một đêm, Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối không có quay về, cô thử gọi điện thoại cho anh, nhưng bên kia điện thoại đã kết nối được rồi mà rất lâu vẫn không có ai nghe máy, cuối cùng là tự động cúp.
Ngồi trên giường khách sạn, Ân Thiên Thiên nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ từng chút từng chút một lặn xuống, nhìn vô số ánh đèn trên đường, sau đó lại nhìn dòng người đi trên đường càng ngày càng ít, nhìn ánh đèn vụt tắt, nhưng từ đầu đến cuối không có nhìn thấy bóng ảnh anh quay về.
Dần dần, rõ ràng đã là giữa mùa hè, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy cơ thể không khỏi lạnh đi.
Khi bình minh sắp xuyên qua bầu trời, Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng mệt mỏi mà thiếp đi trên giường, lông mày cau lại từ đầu đến cuối chưa hề giãn ra, giống như là trong giấc mơ cũng đang có thứ gì đó đang lôi kéo cô vậy…
Ân Thiên Thiên đã chìm vào giấc ngủ hoàn toàn không để ý, cánh cửa mà cô chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đã mở ra sau khi cô chìm vào giấc ngủ, người đàn ông bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa sổ cho cô rồi tắt TV cho cô, đắp chăn bông cho cô, sau đó chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, rất lâu cũng không dứt ra được…
Suy nghĩ cả một đêm, Cảnh Liêm Uy vẫn không tìm ra được câu trả lời chính xác, nhìn đôi mắt hơi sưng của cô, trong lòng anh chỉ cảm thấy xót xa không ngớt, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve má cô, cảm nhận sự tiến gần theo bản năng của cô, Cảnh Liêm Uy nhịn không được mà khẽ mím đôi môi lại.
Thiên Thiên, anh nguyện ý thử một lần, vì cô anh nguyện ý dùng sinh mạng của mình để thử!
Là một bác sĩ, anh biết rõ cơ hội chữa khỏi căn bệnh này gần như là bằng không, nhưng nếu có cơ hội thì anh sẽ không bỏ cuộc, cuộc đời sau này có thể anh sẽ phải dùng thuốc lâu dài, có thể sẽ đến bệnh viện khám định kỳ, hoặc là sẽ cố gắng kiềm chế đi cảm xúc và suy nghĩ của mình, nhưng mà cho dù cuộc đời của anh có trở nên không còn tốt đẹp nữa, anh cũng không muốn cô rời xa anh…
Nếu như có thể, anh sẵn sàng giữ kín chuyện này với cô, giấu cô cả đời, anh có thể lén đi khám, lén đi làm kiểm tra, lén uống thuốc, chỉ cần cô ở bên cạnh anh với nụ cười tươi như hoa như trước giờ là được, tất cả mọi thứ đều có thể trông thật nhỏ bé không đáng kể, trước khi bỏ cuộc, anh suy cho cùng vẫn không nỡ dễ dàng buông tay của cô như vậy…
Cơ thể cao lớn cúi xuống, Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé đang ngủ vô cùng bất an vào lòng, dùng lồng ngực và nhiệt độ quen thuộc của mình mang đến cho cô cảm giác an toàn mà không ai có thể cho cô, nhìn cô cuối cùng đã ngủ say, anh cứ mở mắt cho đến khi bên ngoài cửa sổ trở nên sáng hơn…
Anh không biết cuộc sống của mình sẽ ra sao, nhưng anh biết nếu không có Ân Thiên Thiên thì cuộc sống của anh sẽ không còn nữa, dù khó khăn, dù mệt mỏi anh đều phải thử! Cho đến khi thất bại cuối cùng!
Trong giấc ngủ mơ mơ màng màng, Ân Thiên Thiên giống như là có thể cảm nhận được sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy vậy, cơ thể vô thức dựa vào vòng tay anh, trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng mê ngủ, sự chờ đợi cả một đêm qua đã khiến cho cô không thể ngăn nổi tinh thần và sức lực đều kiệt quệ, bây giờ ngủ càng lúc càng say trong vòng tay quen thuộc của anh, nhưng giấc mơ đó trông vô cùng không đẹp…
Trong giấc mơ, cô mơ thấy mình đang mang thai một đứa con nhỏ, nhưng trước khi biết mình mang thai, Cảnh Liêm Uy vậy mà lại tìm cách muốn giấu cô, muốn phá bỏ đứa con của bọn họ, thiết bị lạnh lẽo xuyên vào trong người cô, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng khóc nhỏ xíu của đứa trẻ, có thể nghe thấy nó đang cầu cứu cô, thậm chí cô cũng cầu xin Cảnh Liêm Uy đừng phá bỏ con của họ ở trên bàn mổ lạnh lẽo, nhưng người đàn ông mặc áo blouse trắng vẫn đứng ở một bên thờ ơ mà nhìn…
Tất cả những bức ảnh đều rất chân thật, tất cả những cảm xúc cũng đều rất thật, Ân Thiên Thiên đã bị cơn ác mộng làm giật mình tỉnh dậy!
Khi cô bật dậy khỏi giường, Ân Thiên Thiên gần như là theo bản năng đưa tay ra vuốt ve chiếc bụng phẳng lì của cô! Trên trán đầy mồ hôi lạnh! Toàn thân hầu như ướt đẫm mồ hôi …
Cảnh Liêm Uy nhanh chóng ngồi dậy vuốt lưng cho cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Thiên Thiên, Thiên Thiên?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, suy nghĩ của Ân Thiên Thiên mới dần dần quay về, quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh, tất cả sự uỷ khuất mà cô chờ đợi đêm qua nhất thời đã tan biến thành mây khói vì cơn ác mộng, cô sợ hãi, quay người lại là liền xông vào trong lòng của Cảnh Liêm Uy, ôm chặt lấy anh, lời nói lộn xộn: “Liêm Uy, em mơ thấy con của chúng ta đang khóc, nó đang cầu xin em…em ở trong phòng phẫu thuật, anh không chịu cứu bọn em…”
Lời nói không đầu không đuôi, cả cơ thể đều run rẩy, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không có để ý đến, anh chỉ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, chẳng qua chỉ là mơ thôi, anh làm sao có thể vứt bỏ con và em, không quan tâm không màng đến chứ?”
Nghe thấy lời an ủi của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên mới khẽ định thần lại, Cảnh Liêm Uy bây giờ căn bản là không thể vứt bỏ cô và con mà không quan tâm được, Ân Thiên Thiên thở hổn hển, rất cố gắng muốn khiến mình bình tĩnh lại, nhưng đến cuối cùng giấc mơ này vẫn để lại vết tích không thể xoá mờ trong lòng cô…
“Thiên Thiên ngoan, không sao rồi, chỉ là mơ thôi, sẽ không thành hiện thực…”
Những lời của Cảnh Liêm Uy vẫn văng vẳng bên tai, Ân Thiên Thiên cố gắng bằng mọi cách để lắng nghe.
Dần dần, mãi đến khi cổ họng Cảnh Liêm Uy có chút khô rát, Ân Thiên Thiên mới dần dần nguôi ngoai.
Vỗ nhẹ vào lưng Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, chúng ta nên chuẩn bị đến nhà họ Đổng rồi.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, kiên định nói: “Anh sẽ để cho cả nhà họ Đổng đều biết, em là vợ của Cảnh Liêm Uy anh, bất luận Đổng Khánh có làm thế nào em cũng sẽ không trở thành ai khác, chỉ là vợ của một mình Cảnh Liêm Uy anh mà thôi.”
Ân Thiên Thiên bình tĩnh lại cảm xúc và hít một hơi thật sâu, hai người không nhắc gì đến chuyện ngày hôm qua, tưởng chừng như chuyện đã qua nhưng dường như đến một lúc nào đó nó vẫn sẽ bùng phát…
Chỉ là không ai trong số họ ngờ rằng nó sẽ bùng phát nhanh như vậy…