Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 515



CHƯƠNG 515: CỐ GẮNG LẤY NHU KHẮC CƯƠNG

Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Ân Nhạc Vy sẽ bỏ Ân Khiết sang một bên không chút do dự, nhưng Ân Nhạc Vy lại đột nhiên nhìn Ân Khiết mà hai mắt đỏ hoe, chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng chỉ vì cái bụng lớn nên chỉ có thể miễn cưỡng khom lưng xuống, nhìn Ân Khiết khẽ giọng kêu một tiếng: “Khiết Khiết…”

Khi Ân Khiết nghe thấy mẹ gọi mình rất dịu dàng, Ân Khiết rất lâu đã không nhìn thấy mẹ lập tức đỏ mắt mà hất tay của Ân Thiên Tuấn ra chạy về hướng cô ta, vừa chạy còn vừa kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”

Bản chất của trẻ con là vô cùng dính lấy cha mẹ, Ân Khiết từ nhỏ đã không có ba bên cạnh chỉ có mẹ, cho dù bé biết mẹ thật ra không có thích bé cho lắm, nhưng bé vẫn muốn ở cùng với mẹ, bé muốn ở bên mẹ cả đời, sau này lớn lên sẽ đi kiếm tiền hiếu kính mẹ, chỉ bởi vì, đó là mẹ của bé, người mẹ đã cho bé sinh mạng này.

Tâm tư của trẻ con đơn thuần biết bao, chúng không hiểu được nhiều thứ phức tạp, cả thế giới đối với chúng đều sạch sẽ và hoàn mỹ.

Ân Thiên Tuấn nhìn chằm chằm về hướng của Ân Khiết, mãi đến khi nhìn thấy Ân Khiết lao vào lòng của Ân Nhạc Vy thì mới khẽ thở phào, vừa quay đầu thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đứng trong đám người ở kia, đôi mắt dần dần trở nên thâm sâu hơn…

Họ đã lâu không gặp nhau kể từ lúc đó, nhưng cho dù là vậy, mỗi khi nhìn thấy cô, anh từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy kinh diễm…

Ân Thiên Thiên càng trở nên trưởng thành, càng chín chắn hơn, không còn sự bốc đồng và liều lĩnh như trước, cả người toát ra một sự trí tuệ mê người…

Hai người nhìn nhau không nói tiếng nào, cuối cùng Ân Thiên Tuấn gắng gượng nở một nụ cười với cô.

Ân Thiên Thiên sững sờ một lúc, sau đó cũng lộ một khuôn mặt tươi cười.

Điều này đối với họ, có thể là dấu hiệu cho thấy nhiều chuyện đã được sắp đặt kết quả, thậm chí có thể là dấu hiệu cho việc họ quay về quá khứ, nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy trước khi phát bệnh, Cảnh Liêm Uy cũng sẽ rất mừng cho Ân Thiên Thiên, nhưng vào lúc này, để cho anh nhìn thấy nó, cho dù khối óc và trái tim của anh rõ ràng rằng mọi thứ không phải như những gì anh nghĩ đâu, nhưng Cảnh Liêm Uy lại bất giác bắt đầu suy nghĩ, có phải đợi anh rời khỏi rồi thì người đàn ông ở bên Ân Thiên Thiên sẽ biến thành Ân Thiên Tuấn không?

Hít thở sâu một hơi, Cảnh Liêm Uy không nói lời nào, chính xác hơn là không thể mở miệng được!

Anh sợ, sợ mình vừa lên tiếng thì sẽ liền không nhịn được mà xông lên đánh Ân Thiên Tuấn!

Ân Thiên Tuấn đứng trong đám đông, không có cố ý đến gần họ, nhưng cũng không cố ý xa lánh họ, anh chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào Ân Nhạc Vy và Ân Khiết ở cách đó không xa …

Ân Nhạc Vy đưa tay ra vuốt ve cái đầu nhỏ của Ân Khiết, nước mắt vậy mà lại bất giác rơi xuống, nhẹ nhàng nói: “Khiết Khiết, mẹ xin lỗi, nhưng mẹ cũng không còn cách, con có thể tha thứ cho mẹ được không?”

Ân Khiết vùi đầu vào eo cô ta, cái bụng lớn cản trở động tác của bé, thậm chí bé còn cảm thấy mặc dù mẹ đang nói những lời dịu dàng như vậy với bé, nhưng bàn tay đang ôm vai bé rõ ràng là đang âm thầm dùng sức kiềm chế bé lại, không để bé đến quá gần đứa em trai vẫn còn trong bụng …

Lắc đầu, Ân Khiết khẽ lùi lại một bước, nhưng bàn tay nhỏ bé nắm lấy Ân Nhạc Vy lại không chịu buông ra, nói: “Mẹ ơi, Khiết Khiết không có giận mẹ, Khiết Khiết chỉ cần mẹ ở cùng với Khiết Khiết là được rồi…”

Lời nói ngây thơ nghe vào trong tai của người lớn ấm áp biết bao nhiêu, có không ít người nhìn thấy Ân Khiết thì không khỏi cong khóe miệng lên, nhưng lúc nhìn sang Ân Nhạc Vy thì lại vô cùng đấu tranh.

Ân Nhạc Vy rũ mắt nhìn xuống Ân Khiết, cô ta rõ ràng là đang rơi nước mắt, nhưng điều mà không ai có thể nhìn thấy chính là sự đắc ý và mưu kế lộ ra trong đôi mắt khi cô ta nhìn Ân Khiết!

Ân Khiết chưa hồi thần lại thì Ân Nhạc Vy đột nhiên kéo lấy bé quỳ xuống, thanh âm giòn giã khiến người ta nghe mà đau lòng.

Ân Khiết theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng Ân Nhạc Vy lại hung hắng túm lấy bé không cho bé đứng dậy, bất đắc dĩ, Ân Khiết cũng chỉ có thể quỳ, nhưng hoàn toàn không hiểu rốt cuộc là chuyện gì, nước mắt trong đôi con ngươi rào rào chảy ra, toàn là sự đau đớn ở đầu gối.

“Ông cụ, tôi biết biết thân phận của tôi là không xứng với nhà họ Đổng của ông, nhưng mà tôi thật sự là hết cách rồi…” Ân Nhạc Vy nhìn ông cụ Đổng, đột nhiên mở miệng nói: “Tôi đã từng lấy chồng, nhưng mà chồng cũ của tôi đã ly hôn với tôi không thấy tung tích đâu rồi, lúc đó tôi mang thai Khiết Khiết, cũng đã nghĩ qua sẽ phá đứa bé này, nhưng mà lúc đó tình trạng sức khoẻ của tôi căn bản không cho phép…”

Quay đầu nhìn Ân Khiết, Ân Nhạc Vy xúc động nói: “Lúc đó, bác sĩ nói với tôi rằng nếu tôi không cần đứa con này, thì cả đời này tôi sẽ không thể cảm nhận được mùi vị làm mẹ, ông nói xem, làm sao tôi có thể không cần nó chứ? Mà bây giờ xem ra, tôi vẫn còn rất may mắn vì tôi có được đứa con này…”

Ông cụ Đổng khẽ nhướng mày nhìn cô ta, thân là người nắm quyền nhà họ Đổng, lúc xảy ra chuyện, ông ta đương nhiên là có điều tra qua Ân Nhạc Vy, nhưng suy cho cùng thị trường chính của nhà họ Đổng cũng không phải ở thành phố T, nên điều tra có hạn.

“Kể từ sau khi sinh Khiết Khiết, tôi luôn tỉ mỉ điều dưỡng cơ thể của mình, không tại vì sao hết mà chỉ vì sau này có thể ở bên nó nhiều hơn. Khi đó, bác sĩ cũng khẳng định nói với tôi rằng khả năng tôi mang thai từ bây giờ là rất thấp…cứ như vậy, tôi thậm chí còn có ý nghĩ là sau này sẽ không bao giờ có con nữa…” Ân Nhạc Vy nói, đột nhiên ánh mắt rơi vào Đổng Khánh, ánh mắt tràn đầy tình ý và kích động: “Nhưng, nhưng kể từ đêm đó, tôi cảm thấy ông trời đã cho tôi một cơ hội! Tôi đã nghĩ sẽ không có vấn đề gì và cũng không để ý, nhưng tôi đã mang thai! Tôi đã mang thai đứa con của nhà họ Đổng, cháu chắt của ông cụ Đổng ông đó!”

Đổng Khánh nhìn Ân Nhạc Vy, nhịn không được mà nhíu mày, anh ta cũng không biết mình nên nói gì nữa! Bày ra chuyện này, anh ta đã biểu hiện là mình thật sự rất bất lực, nhưng Ân Nhạc Vy lại náo loạn khiến cho ai cũng biết!

Mi tâm của Ân Thiên Thiên cũng nhíu lại dữ dội, cơ thể tiến sát đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, sau đó hỏi: “Em nhớ, lúc đó không phải là nói, cả đời này của cô ta cũng chỉ có một mình đứa bé Khiết Khiết này thôi sao? Sức sống của đứa bé này mạnh thật?”

Cảnh Liêm Uy thuận thế ôm eo cô, hôn lên tóc cô một cái, ghé vào tai cô nhẹ nhàng đáp: “Thiên Thiên, trên đời này có những chuyện không phải lúc nào cũng có thể công khai, chẳng hạn như con của Ân Nhạc Vy.”

Một câu nói khiến cho Ân Thiên Thiên tò mò quay đầu lại nhìn anh, trong đôi mắt toàn là hiếu kỳ.

Đưa tay chạm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của cô, nhìn bộ dạng của sững sờ của cô, Cảnh Liêm Uy nói: “Cấm thuật, cho dù là Tây y hay là Trung y, có một số y thuật là không thể lưu truyền ra được, Ân Nhạc Vy nghĩ đủ mọi cách để có được, cơ thể được hồi phục, nhưng đứa bé này có sinh ra được hay không, và cả cô ta có được sống một cuộc đời mà cô ta muốn không thì lại là chuyện khác…”

Trên thế giới này luôn tồn tại những điều không thể nói bằng miệng, hầu như ở trong lĩnh vực nào cũng đều tồn tại những thứ như vậy, nó giống như là những thứ cấm kỵ, giống như là làm giao dịch với ma quỷ vậy, Ân Nhạc Vy cô ta hoàn toàn không do dự mà lựa chọn bán đi linh hồn của mình, thậm chí vào giây phút sinh ra Khiết Khiết đã hạ quyết tâm như vậy…

Đời này, cô đã lọt vào mắt xanh của tiền! Rơi vào “giấc mơ đẹp” của hào môn!

Ân Thiên Thiên còn chưa hồi thần lại thì đã nghe thấy Ân Nhạc Vy tiếp tục khóc lóc nói: “Ông cụ, tôi cho rằng đây không chỉ là cơ hội mà thượng đế ban cho tôi, mà còn là cơ hội cho nhà họ Đổng nữa, đứa con trong bụng tôi từ lâu đã xác định là con trai, còn là sinh đôi nữa, bọn chúng đều chảy trong mình dòng máu của nhà họ Đổng các người, sao ông lại không chịu thừa nhận chứ? Nếu chỉ vì tôi đã từng kết hôn, vậy thì yêu cầu của tôi cũng không cao, có thể cho con của tôi một thân phận không, tôi chỉ cần chúng nó mang thân phận con cháu nhà họ Đổng thôi…”

Nói xong, Ân Nhạc Vy thậm chí còn ưỡn cái bụng to của mình khấu đầu.

Tất cả những người xung quanh đều im lặng nhìn cô ta, không có mở miệng, đa số mọi người đều ôm tâm thái xem kịch hay.

Nhà họ Đổng lãnh huyết, ai mà không biết?

Lấy Đổng Khánh ra nói đi, ông cụ Đổng không lẽ không biết sự tồn tại của Đổng Khánh sao? Làm sao có thể!

Đổng Khánh vừa ra đời, ông cụ Đổng đã biết rồi, nhưng đợi mãi đến thời cơ thích hợp mới nhận lại anh ta, không lẽ còn không phải bởi vì vấn đề năng lực của anh ta sao?

Con cháu của nhà họ Đổng, huyết mạch chẳng qua chỉ là một ngưỡng cửa thôi, đa phần là sự công nhận năng lực!

Con của Ân Nhạc Vy muốn được vào nhà họ Đổng thì hoàn toàn phải xem tạo hoá sau này của bọn chúng!

Ân Khiết không hiểu tại sao mẹ của mình lại khấu đầu, lúc này cũng chỉ có thể cùng khấu đầu với Ân Nhạc Vy, đứa bé nhỏ xíu quỳ ở đó khấu đầu, nhìn trông vô cùng xót xa.

“Ông cụ Đổng…” Ân Nhạc Vy vừa khóc vừa gọi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, sau đó tiếp tục nói: “Tôi cầu xin ông đó, nhận hai đứa bé này đi, tôi đảm bảo, tôi sẽ đưa Khiết Khiết cách thật xa, tôi sẽ không quấy rầy các người, người khác hỏi, tôi cũng sẽ nói hai đứa trẻ này không phải của tôi…”

Không biết có ai trong đám người đã không nhịn được mà cười phụt một cái, xung quanh có người nhìn không nổi nữa, nhịn không được mà nhẹ giọng nói một câu: “Xem nhà họ Đổng là tên ngốc sao? Con cái cũng đã vào nhà, còn chặn mẹ ở ngoài cửa sao? Đây còn không phải là nuôi mấy thứ vong ân bội nghĩa à? Hơn nữa, ai mà biết con của cô sau này có đức hạnh gì chứ?”

Ân Nhạc Vy thật sự đã coi nhà họ Đổng là tên ngốc rồi! Ai không cẩn thận sẽ rất dễ chấp nhận, dù sao trong hầu hết các tình huống như vậy, người khác đều là giữ con, không giữ mẹ, nhưng ai có thể bảo đảm, sau này con của Ân Nhạc Vy lớn rồi thì sẽ không hướng về cô ta chứ? Nếu như đâm nhà họ Đổng một dao, còn không phải là vong ân bội nghĩa chứ còn gì nữa?

Sắc mặt Ân Nhạc Vy không khỏi tái nhợt, cô ta chính là dự định khơi dậy lòng trắc ẩn của ông cụ, đi từng bước từng bước như vậy, sẽ có một ngày cô ta đi được vào nhà họ Đổng, nhưng mà bây giờ bị người ta trực tiếp nói ra rồi, cô ta nên làm sao đây?

Hung hăng trừng người phụ nữ nói chuyện một cái, Ân Nhạc Vy tức giận có chút dữ dội.

Ông cụ Đổng quay đầu sang nhìn Ân Khiết đang quỳ ở bên cạnh cô ta, từ đầu đến cuối không có nói tiếng nào kia, đôi mắt khẽ trở nên thâm trầm.

Đột nhiên, Ân Nhạc Vy nghĩ đến điều gì đó, đưa tay ra ôm chặt Ân Khiết và hét lên: “Ông cụ, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi, tôi không thể không cần con gái của mình a, nó là mạng sống của tôi…”

Gần như là theo bản năng, tất cả mọi người đều cho rằng, nguyên nhân nhà họ Đổng không thể chấp nhận Ân Nhạc Vy chính là bởi vì cô ta còn dắt theo con của người đàn ông khác! Điều này đối với gia đình sau này của cô ta mà nói là một loại sỉ nhục không nói thành lời!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.