CHƯƠNG 520: TANG LỄ
Nước Anh từ trước đến nay luôn là một quốc gia dư thừa, Luân Đôn thì mưa quanh năm, rõ ràng là ngày hôm qua còn nắng chói chang, ngày hôm sau đã bắt đầu mưa tầm tã.
Gần như cả một đêm chưa ngủ, Ân Thiên Thiên đứng ở bên giường trong khách sạn nhìn phong cảnh nơi đất khách quê người, nhìn ngắm mấy trời, cũng nhìn những thay đổi ở đây…
Rõ ràng vài ngày trước, Ân Nhạc Vy còn đứng ở trước mặt cô, vênh mặt hất hàm sai khiến cô, rõ ràng là khoảng thời gian trước, Ân Khiết nhỏ tuổi hơn so với Cảnh Nhan Hi còn muốn để Cảnh Liêm Uy làm ba của cô nhóc, tất cả giống như đều đang ở trước mắt, nhưng hết lần này tới lần khác lại sớm đã trở thành cảnh còn người mất.
Cảnh Liêm Uy ở bên ngoài bận rộn cả một đêm, vừa về đến đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên mặc chiếc áo mỏng đứng ở bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như trong vòng một đêm đã trải qua vô số luân hồi, tràn đầy mệt mỏi và tang thương đối với sinh mạng khó có thể lý giải được.
Đưa tay cầm một tấm chăn nhỏ ở bên cạnh, Cảnh Liêm Uy hơi nhíu mày đi tới, toàn thân vẫn còn mang theo hơi lạnh ở bên ngoài, mở tấm chăn ra ôm lấy người cô, nhẹ giọng trách cứ: “Tại sao em lại đứng ở đây? Nếu cảm lạnh thì phải làm sao? Đã lớn như vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình sao?”
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn được bao bọc trong chăn, ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thật lâu không nói nên lời.
Cái chết của Ân Nhạc Vy và Ân Khiết khiến cho cô vô cùng bàng hoàng, đến bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận được, sinh mạng lại yếu ớt như vậy sao?
Đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô, Cảnh Liêm Uy vươn tay xoa gương mặt cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lắc đầu, một nháy mắt, Ân Thiên Thiên cũng không biết nên nói thế nào.
Khẽ thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy đưa tay ôm cô vào trong ngực, nói từng câu từng chữ: “Đã thông báo cho nhà họ Ân về chuyện này, đêm qua Lý Mẫn đã đáp máy bay tới, có lẽ không bao lâu sẽ đến, bà ta tới đón Ân Nhạc Vy và Khiết Khiết, chúng ta sẽ trở về cùng nhau chứ?”
Hơi mím môi, Ân Thiên Thiên gật đầu.
Suy cho cùng thì Ân Nhạc Vy cũng là người nhà họ Ân, càng là cô hai mà nhà họ Ân cưng chiều bao nhiêu năm như vậy, tất phải có tang lễ, làm chị gái và anh rể, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy vẫn nên xuất hiện.
Ngược lại, Cảnh Liêm Uy đưa tay vuốt gương mặt của cô nói tiếp: “Còn nữa, ba của em sắp ra tù…”
Lời nói vừa rơi xuống, Cảnh Liêm Uy chú ý tới Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối cũng không có phản ứng gì quá lớn, đối với Ân Thiên Thiên mà nói, sự tồn tại của Ân Bách Phú thật đúng là cần phải định nghĩa lại…
Nhìn cô một cái, Cảnh Liêm Uy chỉ nhẹ giọng an ủi cô, thấy thời gian vẫn còn sớm liền dỗ dành cô ngủ một lát, chờ đến khi gần đến giờ mới gọi cô dậy.
Vì cái chết cả Ân Nhạc Vy và Ân Khiết nên khoảng thời gian này, dường như tất cả mọi người đều rất buồn.
Thành phố T, biệt thự nhà họ Ân.
Đã hai ngày trôi qua từ khi tro cốt của Ân Nhạc Vy và Ân Khiết được mang về từ nước Anh, mà tang lễ vội vã này cũng bắt đầu, dường như tất cả những người nhận được tin tức đều không nhịn được mà bưng kín miệng của mình.
Cô gái nhà họ Ân kia, luôn luôn là một cô hai nhà họ Ân vô cùng dịu dàng, khi tất cả mọi người đều cho rằng cô ta thật sự có thể gả vào nhà họ Đổng, vậy mà cứ như vậy lên đường sang nước Anh, nhưng khi trở về thì đã biến thành một đống tro cốt, thậm chí cả Khiết Khiết, người trước đó mới có mấy ngày còn náo loạn muốn đi tìm mẹ…
Thời tiết cũng không biết làm sao, vốn mấy ngày trước vẫn còn trời quang mây tạnh, nhưng ngày tang lễ thì đột nhiên lại mưa xuống.
Ân Thiên Thiên mặc bộ đồ đen, trên mặt cũng không trang điểm, trên người càng không đeo bất cứ đồ sang sức nào, Cảnh Liêm Uy cũng mặc đồ giống như vậy, sắc mặt hai người nhìn đều không phải rất tốt.
Người nhà họ Ân sớm đã chuẩn bị xong tất cả, linh đường được đặt trong phòng khách nhà họ Ân, phía trên đặt vào một tấm ảnh Ân Nhạc Vy cười vô cùng xán lạn, bên cạnh đặt một tấm ảnh nhỏ của Ân Khiết, trên bức ảnh hai người cười vô cùng thoải mái, giống như vừa mới nghe được câu chuyện cười nào đó…
Ân Thiên Thiên vừa bước vào, nhìn thấy hai người trên tấm ảnh liền không nhịn được có chút nghẹn ngào, Cảnh Liêm Uy nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô hơi nhíu mày lại.
Lý Mẫn đứng đứng trước di ảnh, trong tay cầm một chiếc khăn tay màu trắng không ngừng khóc thút thít, Ân Thiên Tuấn bên cạnh vẫn bận rộn chào đón khách đến, trên mặt cũng đầy vẻ đau khổ, chỉ có duy nhất một người không có sắc mặt đau khổ…
“Sao cô lại tới đây? Nhà chúng tôi không chào đón cô!” Một tiếng quát khẽ, dù cho giọng nói không quá lớn, nhưng trong bầu không khí yên lặng và thê lương này thì lại vô cùng đột ngột, người gọi là cô cả nhà họ Ân, Ân Tinh, cứ như vậy đứng tại chỗ mặt mũi đầy phẫn nộ nhìn cô: “Ân Thiên Thiên, bây giờ cô không phải người nhà họ Ân, có tư cách gì tới đây? Cô đi ra ngoài cho tôi!”
Xung quanh không ít người nhịn không được mà nhíu mày.
Cô cả nhà họ Ân, một người tiền nhiệm, một người đương nhiệm, nhưng sự chênh lệch thật sự đúng là không phải là một chút!
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhíu chặt lông mày nhìn Ân Tinh, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đối phương đã chụp mũ đổ tội nói: “Cô đến đây để xem trò cười sao? Tôi nói cho cô biết, Ân Thiên Thiên, nhà họ Ân cũng không chỉ có một tiểu thư, tôi là cô cả nhà họ Ân, trò cười nhà họ Ân không tới lượt cô đến xem! Tôi thấy cô thật sự là sao chổi, Nhạc Vy đi đến nước Anh thời gian lâu như vậy cũng không xảy ra chuyện, hết lần này tới lần khác cô vừa qua thì có chuyện, thậm chí còn mang theo Khiết Khiết, tôi nghi ngờ…”
“Ân Tinh!” Một tiếng quát chói tai truyền đến, trực tiếp ngắt lời Ân Tinh, làm kinh động đến Ân Tinh cũng bất giác run rẩy một cái, quay đầu lại đã thấy gương mặt lạnh lùng của Ân Thiên Tuấn, hiếm khi anh ta nghiêm túc như vậy, nhìn cô ta, nói: “Vào một ngày như hôm nay, anh hi vọng hành vi cư xử của em có thế giống như một đại tiểu thư thật sự, đừng như một người đàn bà đanh đá!”
Một câu nói, hung hăng ngăn chặn lời nói của Ân Tinh, dù cho có chút bất mãn muốn phản bác, nhưng nhận được ánh mắt bất mãn của những người xung quanh, Ân Tinh chỉ có thể khó chịu hơi vung tay bước lên lầu, hoàn toàn không có ý tôn trọng người chết.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy bước tới, thắp hương cho Ân Nhạc Vy và Ân Khiết, sau khi yên lặng nhìn một hồi, bọn họ quay đầu nhìn về phía Lý Mẫn và Ân Thiên Tuấn đang đứng ở phía sau.
Đã lâu không gặp hai người, lúc này gặp gỡ đột nhiên cũng không biết nên nói gì.
Thật ra trước khi tới, Ân Thiên Thiên còn tưởng rằng người đầu tiên đứng lên chất vấn cô sẽ là Lý Mẫn, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối Lý Mẫn đều không có phản ứng, bây giờ nhìn thấy Ân Thiên Thiên lại khóc càng mãnh liệt hơn…
Bên cạnh có mấy gia đình thân thiết với nhà họ Ân nhiều đời tới, Ân Thiên Tuấn cầm đồ vật trong tay nhất thời không biết nên phải làm sao, Ân Thiên Thiên tự nhiên tiến lên đưa tay nhận lấy, cứ như vậy yên lặng đứng bên cạnh Lý Mẫn, nhẹ nói một câu: “Anh, anh đi đi, em sẽ chăm sóc bà ấy…”
Một câu rất đơn giản nhưng lại khiến Lý Mẫn khóc đến mức không kềm chế được.
Con gái của bà ta còn trẻ như vậy đã qua đời, bây giờ bên cạnh chỉ còn có Ân Thiên Tuấn, một người hoàn toàn không nghe mình nói, còn có một Ân Tinh, trái tim hoàn toàn không đặt ở nhà họ Ân, bà ta tự hỏi, bình thường mình đối với Ân Tinh cũng không tệ, nhưng bây giờ vào lúc này, chỉ có sự hỗ trợ của Ân Thiên Thiên sau khi bị ủy khuất vẫn chịu đựng không làm loạn trong tang lễ của con gái bà ta, nhìn lại Ân Tinh chút, không nói đến việc gây sự trước, bây giờ còn trực tiếp vung tay rời đi…
Ân Thiên Thiên khẽ gật đầu với Cảnh Liêm Uy, ngay sau đó Cảnh Liêm Uy cũng đi giúp đỡ chào hỏi mọi người, Ân Thiên Thiên cứ đứng cạnh Lý Mẫn như vậy, hai người không ai nói gì, lúc có người tới chào hỏi thì mới hơi khom lưng.
Thế giới bên ngoài một mảnh bùn lầy, toàn bộ thế giới đều đang đổ mưa…
Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ lúc trước ở nhà họ Ân cùng Ân Nhạc Vy cãi nhau ầm ĩ, thậm chí mấy năm trước cô ta còn chán ghét cô như vậy, vì cô cướp đi bạn trai của mình, hôn nhân của mình, thậm chí còn phối hợp với người trong nhà ép buộc gả cô cho một người đàn ông già hơn bốn mươi tuổi…
Nhưng lúc ấy có nhiều chuyện đi nữa cũng không bù được cái chết của Ân Nhạc Vy, rất nhiều chuyện hỗn loạn như vậy cũng tan thành mây khói cùng với sự rời đi của cô ta, nhìn Lý Mẫn khóc nhiều như vậy, Ân Thiên Thiên khẽ thở dài một cái đưa tay xoa lưng bà ta, trong mắt đều là sự đau lòng.
Sự đau xót khi người đầu bạc tiễn người đầu xanh, cô chưa từng trải qua, nhưng cũng biết nó không hề dễ chịu.
Trong phòng một mảnh tang thương, tất cả mọi người đang thở dài vì Ân Nhạc Vy đoản mệnh, đều thương xót cho đứa trẻ nhỏ cũng đi theo mẹ, trong mắt đều là nước mắt, bỗng nhiên, phía cửa truyền đến tiếng huyên náo, Ân Thiên Tuấn đứng rất gần cánh cửa, sau khi ngước mắt nhìn thoáng qua, cứ như vậy ổn định lại thân thể của mình, hốc mắt đỏ lên…
Những người xung quanh cũng không khỏi cay mắt khi nhìn thấy người tới, Cảnh Liêm Uy cũng hơi dừng động tác trên tay lại nhìn người người đàn ông giản dị mang theo hương vị gió sương từ cửa từng bước đi vào…
Khi nhìn thấy Ân Bách Phú xuất hiện trên linh đường, người nhà họ Ân dường như cũng nhịn không được khóc thành tiếng.
Lý Mẫn khóc đến mức gần như không thở nổi, Ân Thiên Tuấn mím chặt môi đừng sau lưng ông ta, giờ phút này giống như chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện…
Người này, vẫn là Ân Bách Phú uy phong lẫm liệt ở nhà họ Ân lúc trước sao? Bây giờ ông ta còn có khí thế giống như lúc trước khi chất vấn Cảnh Liêm Uy sao?
Trước khi Ân Bách Phú vào tù, dáng vẻ đường đường, quần áo vô cùng lịch sự, nếu không nói ra tuổi của Ân Bách Phú, thì rất ít người có thể đoán được tuổi của ông ta, nhưng bây giờ thì sao? Tóc Ân Bách Phú cứ yếu ớt xõa xuống như vậy, khuôn mặt vốn từng không nhận ra dấu vết của sự chăm sóc giờ phút này đều là những nếp nhăn, giống như một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, ông ta vẫn mặc trên người chiếc áo thun và quần cộc đơn giản khi vào tù, nhưng bộ quần áo mỏng manh kia giờ phút này mặc trên thân thể gầy yếu của ông ta lại giống như có sức nặng ngàn cân ép cong tấm lưng vốn thẳng tắp của ông ta trong quá khứ, thân thể còng xuống khiến cho người ta nhìn mà chua xót…
Từng bước đi tới cửa chính nhà họ Ân, cặp mắt hiện đầy tang thương của Ân Bách Phú tràn đầy thương tiếc!
Con gái của ông ta, đứa con gái ông ta yêu thương nhất đời, Ân Nhạc Vy, cứ như vậy rời đi…
Thân thể run rẩy, bước chân tập tễnh, Ân Bách Phú bước từng bước tới linh đường bên cạnh Ân Nhạc Vy và Ân Khiết, hai tay chống trên bàn thờ, run run rẩy rẩy đưa tay muốn đến vuốt ve gương mặt của con gái mình một chút, dáng vẻ khiến cho những người nhìn thấy xúc động không thôi…
“Nhạc Vy, ba đã trở về…” Nhẹ giọng mở miệng, giọng nói khàn khàn, Ân Bách Phú cứ nhìn Ân Nhạc Vy như vậy, nước mắt cứ rơi xuống, Ân Thiên Tuấn ở sau lưng Ân Bách Phú cứ như vậy quỳ thẳng xuống với Ân Bách Phú, khắp khuôn mặt đều là nước mắt, bờ môi mím lại gắt gao…