CHƯƠNG 521: QUYẾT TÂM CỦA ÂN BÁCH PHÚ
Một tiếng quỳ xuống đất vang dội lên nhưng Ân Bách Phú vẫn không hề quay đầu lại, ông ta cứ như vậy đi đến chỗ linh đài đưa tay vuốt ve gương mặt đứa con gái mà ông ta thích nhất, gọi đi gọi lại…
“Nhạc Vy, ba trở về rồi, sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt con nữa…” Ông ta khẽ nói, trong mắt đong đầy dịu dàng nhưng trên mặt lại tràn đầy nước mắt, thậm chí nước mắt nhiều đến mức khiến cho mắt ông ta nhòa đi không thấy rõ được mọi thứ trước mắt nữa, ông ta cứ cố chấp không chịu thu tay lại: “Nhạc Vy, ba không thích con đùa giỡn như vậy đâu biết không? Ba già rồi không chịu được con giày vò đâu, con phải nghe lời, biết không?”
Tất cả mọi người trong linh đường đều cúi đầu không nhịn được khóc lên thậm chí có một số người đã xoay người rời khỏi nơi này biểu thị rằng không chịu nổi bầu không khí của tang lễ này, sau khi Cảnh Liêm Uy hít thở sâu một hơi liền quay người bắt đầu đi xin lỗi từng người một rồi mời bọn họ rời đi trước, Ân Thiên Thiên thấy thế cũng đi tới xin lỗi từng người một rồi mời bọn họ rời đi…
Đoạn tiếp theo của tang lễ của nhà họ Ân không thích hợp để người ngoài tham dự.
Ngay lúc anh mời người khách cuối cùng đi ra ngoài xong, Cảnh Liêm Uy liền đóng cửa phía sau lại, rốt cuộc Lý Mẫn cũng không nhịn được nữa cứ như vậy ngã nhào trên đất khóc lên, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy chỉ đứng ở đằng xa nhìn bọn họ chứ không hề mở miệng nói chuyện.
Nói thật, thân phận của Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng rất nhạy cảm đến mức bây giờ bỏ đi cũng không phải mà ở lại cũng không xong.
Cô không hề coi Lý Mẫn như mẹ của mình, từ nhỏ đã là như vậy mà sau khi lộ ra tất cả những chuyện Ân Bách Phú đã làm với Tô Nương thì cô cũng không thể coi ông ta như cha mình được nữa, nhưng cô lại không thể không thừa nhận, cho dù khi còn bé Ân Bách Phú không hề cho cô một chút tình thương của người cha nào nhưng cuối cùng cô cũng đã nhận được tình yêu của người khác…
Cô không thừa nhận Lý Mẫn và Ân Bách Phú nhưng giờ phút này cô lại thừa nhận Ân Thiên Tuấn và Ân Nhạc Vy.
Bất đắc dĩ, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đành phải im lặng đứng ở đằng sau, không hề có hành động gì.
Cả người Ân Bách Phú run rẩy nhìn Ân Nhạc Vy khóc như một đứa trẻ, nói: “Nhạc Vy, ba còn chưa được gặp qua cháu ngoại lần nào mà sao con đã ra đi như vậy rồi? Không phải ba đã nói là muốn nhìn thấy con hạnh phúc cả một đời ư? Sao con lại cam lòng bỏ lại ba chứ, con không muốn nhìn thấy ba chút nào sao?”
Nói xong Ân Bách Phú cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa thuận theo linh đài ngồi sụp xuống đất đưa tay che mặt mình lại khóc lớn tiếng lên!
Ông ta không bao giờ ngờ được chờ đến ngày ông ta ra tù lại không hề trông thấy vẻ mặt tươi cười của vợ và con gái mà lại nhìn thấy tang lễ của con gái và đứa cháu ngoại còn chưa đến tuổi đi học của ông ta…
“A…” Giống như là con thú bị nhốt, Ân Bách Phú đã kiềm chế nhưng cũng khóc đến mức điên cuồng, trên mặt tràn đầy vết tích nước mắt gần như sắp không thấy rõ được hình dạng của ông ta nữa, ông ta vươn tay ra ôm lấy ảnh chụp của Ân Nhạc Vy và Ân Khiết, giờ phút này ngay cả đứa bé Ân Bách Phú cũng không bằng, ông ta khóc đến mức ruột gan đứt từng khúc: “Con gái của ba, sao con lại bỏ lại ba như thế…”
“A…” Từng tiếng gào thét giống như phát tiết ra đau khổ trong lòng nhưng cho dù ông ta có gào thét như thế nào thì cảm giác đau thấu tim gan kia vẫn cứ quanh quẩn ở trong lòng ông ta, không chịu rời đi…
Ân Thiên Tuấn quỳ trên mặt đất gào khóc còn Lý Mẫn lại co ro thân thể của mình lại cứ nhìn Ân Bách Phú như vậy nước mắt không ngừng chảy ra, cho dù đến tận bây giờ nhưng bà ta vẫn khó mà chấp nhận được việc Ân Nhạc Vy chưa đến ba mươi tuổi mà đã rời khỏi bọn họ.
Rất rất lâu sau Ân Bách Phú mới hơi ngừng lại một chút, Cảnh Liêm Uy đi lên rót một cốc nước ấm đi qua đưa cho Ân Bách Phú còn Ân Thiên Thiên thì cầm khăn tay và nước ấm đi tới bên người Lý Mẫn, nhẹ vỗ về sống lưng im ắng an ủi bà ta.
Ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy ở trước mặt, Ân Bách Phú thật lâu vẫn không nói ra lời nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy cốc nước anh đưa tới.
“Sao lại ầm ĩ như vậy chứ làm tôi đi ngủ cũng không được ngon!” Một tiếng kêu khẽ truyền đến, Ân Tinh mặc váy áo đẹp đẽ từ trên lầu đi xuống, mắt cũng không ngẩng nói tiếp: “Thật là, tôi đi ra ngoài, mấy ngày nữa đều không về nhà.”
Thấy bộ dáng kia Ân Thiên Thiên lập tức chuyển ánh mắt đi chỗ khác không đành lòng tiếp tục nhìn tiếp!
Ầm!
Đột nhiên vang lên một tiếng thủy tinh vỡ nát, Ân Thiên Thiên trơ mắt nhìn Ân Bách Phú đứng dậy ném thẳng cốc nước trong tay về phía Ân Tinh!
Một người đàn ông đã từng sở hữu cả một trung tâm mua sắm lớn chưa bao giờ là người để cho người khác xem thường cho dù ông ta vừa mới ra tù!
“Khốn nạn!” Một tiếng quát chói tai vang lên, Ân Bách Phú tức giận đến mức thân thể đều đang run rẩy, Cảnh Liêm Uy đứng sau lưng ông ta chuẩn bị giữ ông ta lại bất cứ lúc nào, Ân Bách Phú nhìn chằm chằm vào Ân Tinh lớn tiếng quát: “Ân Tinh, mày còn có một chút đạo đức cơ bản nào hay không vậy! Có chút đau lòng nào hay không vậy! Hôm nay là tang lễ của em gái mày, là tang lễ của cháu gái chỉ mới bốn tuổi của mày đấy!”
Vốn Ân Tinh bị tiếng cốc nước vỡ dọa sợ đang định nổi giận nhưng khi nghe được giọng nói của Ân Bách Phú thì lập tức rụt lại quay đầu mở to hai mắt nhìn ông ta, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn lại!
Cô ta không biết hôm nay Ân Bách Phú ra tù, vì sao lại không có ai nói cho cô ta biết?
Nói cho cùng Ân Bách Phú mới thật sự là người có quyền thế ở nhà họ Ân nên người mà cô ta muốn dựa vào nhất chính là ông ta, mấy năm nay cô ta vẫn luôn yên lặng nhẫn nhục sống ở trong nhà họ Ân chỉ là để chờ ông ta ra tù để nịnh bợ nhưng vừa có cơ hội lại dẫm lên kíp nổ!
Lập tức sắc mặt Ân Tinh tái nhợt vô lực kêu một tiếng: “Ba…”
Ân Bách Phú vô cùng tức giận, giờ phút này mới nhìn qua rõ ràng vẫn là một ông già mặc quần áo rách rưới nhưng lại có vẻ vô cùng khí phách, đôi mắt sáng ngời có thần nhìn Ân Tinh hét lớn: “Người đâu, đem Ân Tinh nhốt vào trong phòng cho tôi, không có lệnh của tôi thì không được phép thả ra!”
Ra lệnh một tiếng, người làm nhà họ Ân vẫn luôn trốn ở cách đó không xa liền đi tới đem Ân Tinh nhốt vào trong phòng, tận đến khi mình bị nhốt rồi Ân Tinh vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần…
Ân Thiên Thiên không hề cảm thấy kinh ngạc với phản ứng của Ân Bách Phú chút nào, trong lòng của ông ta chỉ có hai đứa con một người là Ân Thiên Tuấn và một người còn lại là Ân Nhạc Vy, bây giờ Ân Nhạc Vy không chỉ chết đi mà còn là chết khi tuổi còn trẻ lại mang theo ba đứa bé đi theo cùng, vừa chết chính là bốn mạng người một lúc, với trình độ cưng chiều của ông ta với Ân Nhạc Vy thì chắc chắn sẽ không cho phép người nào làm ô uế cái tang lễ này!
Rõ ràng là Ân Tinh đã phạm vào tối kỵ của ông ta!
Trong ngực Ân Bách Phú còn đang ôm ảnh chụp của Ân Nhạc Vy và Ân Khiết, vì ông ta vừa tức giận quá độ cơ thể không nhịn được hơi lảo đảo một chút nên Cảnh Liêm Uy vội vàng đưa tay đỡ ông ta ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, Ân Bách Phú cứ ngồi ở trên ghế như vậy đưa tay ra vuốt ve gương mặt con gái mình mãi, trong mắt nước mắt rưng rưng…
Ân Thiên Tuấn quỳ hồi lâu cuối cùng lúc này mới nhúc nhích, anh ấy hướng về phía Ân Bách Phú tới gần hai bước quỳ xuống hung hăng dập đầu hai lần, ngước mắt nói: “Ba, đều là lỗi của con, do con không có bảo vệ được em gái và Khiết Khiết!”
Khoảng cách giữa hai người gần lại, Ân Bách Phú hít thở sâu một hơi, đôi mắt cũng hơi híp lại một chút.
Cảnh Liêm Uy nhíu mày lại đi tới bên kia giúp đỡ Ân Thiên Thiên dìu Lý Mẫn cũng ngồi vào ghế sofa sau đó hai người lại xoay người đứng ở một chỗ cách đó không xa…
“Ba, con xin lỗi, đều do con không tốt…” Ân Thiên Tuấn khẽ nói, trong mắt tràn đầy hối hận.
Nếu như lúc đó anh ấy cùng đi với Ân Nhạc Vy hoặc là anh ấy không đưa Khiết Khiết qua đó thì có phải mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ hay không? Gia đình của anh ấy vẫn còn hoàn chỉnh…
“Hai người…” Bỗng nhiên Ân Bách Phú lại mở miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng mở miệng, nói: “Hôm nay cám ơn hai người, chỉ có điều nhà họ Ân của tôi và nhà họ Cảnh của các người không hề liên quan gì đến nhau nên những chuyện này cũng không phiền đến hai người phải quan tâm, chuyện của Nhạc Vy cám ơn những người bạn như hai người đã đến giúp đỡ, không có việc gì thì nên trở về sớm đi…”
Một câu đã nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.
Ân Thiên Thiên hơi mím môi lại nhìn Ân Bách Phú, trong lòng không biết là tư vị gì.
Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu đưa tay nắm lấy tay Ân Thiên Thiên quay người đi ra cổng, Ân Bách Phú nhìn theo bóng lưng hai người Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy trong mắt tràn đầy khó hiểu, rất lâu sau mới thu hồi lại.
Ngay khi Ân Thiên Thiên sắp bước ra khỏi cửa nhà họ Ân thì cô lại nghe thấy tiếng Ân Thiên Tuấn dập đầu xuống đất rất mạnh.
“Ba, là con có lỗi với em gái, có lỗi với Khiết Khiết, có lỗi với ba… Con…” Ân Thiên Tuấn nói vô cùng chân thành tha thiết nhưng lời nói lại bị hung hăng đánh gãy.
Bốp!
Ân Bách Phú không chút do dự tát vào mặt Ân Thiên Tuấn một cái rất mạnh, đây cũng là lần đâu tiên Ân Bách Phú ra tay đánh Ân Thiên Tuấn trong nhiều năm như vậy, còn là tát thẳng vào mặt!
Lúc đó Ân Thiên Thiên không khỏi hoảng sợ dừng bước chân lại, cô nhíu mày đi quay người lại nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy níu tay lại: “Thiên Thiên, đây là việc của nhà họ Ân chúng ta không thích hợp xen vào…”
Dường như trong nháy mắt anh dứt lời Ân Thiên Thiên liền rụt lại, nhớ tới lời của Ân Bách Phú và lập trường của hai bên cuối cùng cô vẫn quay người rời khỏi nơi này, không mang theo một tia lưu luyến…
Mà trong phòng khách của nhà họ Ân vẫn là một mảnh tĩnh mịch.
Ân Bách Phú thuận tay cho Ân Thiên Tuấn một cái tát, sau hai giây trầm mặc lại híp mắt lại nói: “Ân Thiên Tuấn! Con nhớ kỹ cho ba con là cậu chủ của nhà họ Ân là tương lai của nhà họ Ân, đầu gối của con không thể tùy tiện quỳ xuống, câu ‘xin lỗi’ của con không thể tùy ý mở miệng, tất cả đều là bởi vì con là người của nhà họ Ân!”
Ân Thiên Tuấn ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cha mình, trong nháy mắt đó bỗng nhiên Ân Thiên Tuấn lại cảm thấy hình như mình hoàn toàn không biết ông ta…
Bước chân tập tễnh đem ảnh chụp đặt lại trên linh đài, Ân Bách Phú lui về phía sau một bước, đột nhiên khí phách nói một câu: “Nhạc Vy, con yên tâm, từ hôm nay trở đi nhà họ Ân chúng ta và nhà họ Đổng thề không đội trời chung với nhau, ba chắc chắn sẽ khiến cho nhà họ Đổng phải trả giá đắt để nhà họ Đổng biết bốn mạng người của nhà họ Ân chúng ta thực sự là như thế nào! Dù toàn bộ nhà họ Ân phải chôn cùng thì ba cũng không tiếc!”
Lời vừa nói xong, nước mắt trong mắt Lý Mẫn trực tiếp rơi xuống! Mím chặt môi nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định!
Lời mà mấy ngày nay bà ta vẫn muốn nói ra khỏi miệng cuối cùng bây giờ đã có người mở miệng nói thay cho bà ta!
Dưới tình huống lúc đó nhà họ Đổng chú ý một chút không ra tay đối với phụ nữ có thai hoặc là khi tình huống phát sinh liền nhanh chóng gọi bác sĩ tới chứ không phải chờ Ân Thiên Thiên đi cầu thì có lẽ Ân Khiết và Ân Nhạc Vy cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế! Nhà họ Đổng thực sự muốn Ân Nhạc Vy phải chết! Một chuyện ầm ĩ này đã vén lên mạng che mặt của nhà họ Đổng ở trước mặt tất cả mọi người, bọn họ không muốn chấp nhận thậm chí còn thuê người hại chết người khác! Ông cụ nhà họ Đổng còn lật tẩy Ân Nhạc Vy nên sao bọn họ có thể chấp nhận được?
Kiên định nhìn ảnh chụp xinh đẹp như hoa của Ân Nhạc Vy, Ân Bách Phú lộ một quyết tâm trước nay chưa từng có.
Ông ta nhất định sẽ vì con gái mình mà đòi lại lẽ phải! Đúng như ông ta vừa nói, cho dù có dùng toàn bộ nhà họ Ân chôn cùng mà chỉ cần có thể nguôi ngoai được nỗi đau người đầu bạc tiễn người đầu xanh này của ông ta thì ông ta chấp nhận đánh đổi tất cả!
Con gái của Ân Bách Phú ông ta chưa bao giờ cho phép để người ta bắt nạt!
Ân Thiên Tuấn quỳ trên mặt đất nhìn cha mẹ mình hít sâu một hơi nhìn chằm chằm vào ảnh chụp Ân Nhạc Vy và Khiết Khiết..