CHƯƠNG 522: CÔ BỊ LÃNG QUÊN
Sau tang lễ của Ân Nhạc Vy hơn một tuần, lúc xế chiều Ân Thiên Thiên đang ở thành phố Hải Diêu thì bỗng nhiên nhận được điện thoại của Ân Thiên Tuấn, một khắc nhìn thấy cuộc điện thoại này cả người cô đều sửng sốt sau đó lại có chút kích động nghe máy.
“Anh…” Một tiếng này đường như đã kìm nén từ lâu nên một hồi lâu sau mới từ trong cổ họng Ân Thiên Thiên nói ra.
Ân Thiên Tuấn ở đầu điện thoại bên kia hơi sửng sốt mãi sau mới lên tiếng.
Đối với bọn họ mà nói thì cái thân phận anh em này dường như cũng đã có chút xa vời, trong năm năm Ân Thiên Thiên mất trí nhớ từ một khắc Ân Thiên Tuấn bắt đầu tìm được cô liền ở lại bên cạnh cô mấy năm, từ đầu đến cuối đều tự cho mình là quan hệ bạn trai bạn gái để nói với bên ngoài, trong thời gian ngắn đó cô chưa từng gọi một tiếng ‘anh’ mà anh ấy cũng chưa từng đối xử với cô như là em gái…
Nhưng đột nhiên chuyện cứ phát sinh như vậy đưa bọn họ cùng nhau trở về điểm xuất phát, bất đắc dĩ họ đều phải trở về đúng vị trí của mình mà chuyện này đối với Ân Thiên Tuấn mà nói lại vô cùng khó chịu.
“Thiên Thiên, chiều tối hôm nay có thời gian không? Cùng nhau ăn bữa cơm đi.” Ân Thiên Tuấn khẽ nói, tiếng nói nghe vô cùng trầm thấp lộ ra một cỗ kiềm chế không hiểu.
Gần như là không cần suy nghĩ Ân Thiên Thiên liền đồng ý: “Được, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Sau khi hẹn xong thời gian và địa điểm hai người còn tùy ý hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại.
Nắm điện thoại trong tay, Ân Thiên Thiên ngồi ở mép giường cười vô cùng vui vẻ, trong mắt đều là vui sướng mất mà được lại, trong nháy mắt ngước mắt lên lại nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đứng nghiêng người dựa vào cửa phòng, hai tay đút ở trong túi quần, chân mang dép lê dáng vẻ cực kỳ nhàn nhã chỉ có điều nụ cười trên mặt có chút khó xử và bất đắc dĩ…
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không hề chú ý tới thậm chí bỏ lại điện thoại trong tay chạy về phía anh, cô đứng trước mặt anh nắm lấy cánh tay của anh vui vẻ nói: “Cảnh Liêm Uy, anh trai em nói rằng chiều nay muốn mời em ăn cơm, thật tốt!”
Anh hơi cúi người mình xuống không để cô cảm thấy khó chịu, Cảnh Liêm Uy nhìn cô trong mắt phượng tràn đầy thương yêu sau đó đưa tay ra ôm lấy eo của cô cưng chiều nói: “Ừ, nếu là anh trai mời em ăn cơm vậy thì đi thôi.”
Ân Thiên Thiên cười cô cùng vui vẻ, đôi mắt đen trắng rõ ràng gần như đã cong lại giống như hình trăng khuyết.
Thân thể mềm mại dựa vào trong lòng anh, Ân Thiên Thiên ngắm nghía bàn tay ấm áp của anh khẽ nói: “Cảnh Liêm Uy, anh nói xem đây có phải đã nói lên sau này anh ấy vẫn là anh trai của em, giữa bọn em không hề có thay đổi gì đúng không?”
“Ừ, Ân Thiên Tuấn không nỡ bỏ người em gái là em này.” Nhẹ giọng đáp lại, Cảnh Liêm Uy lại cụp mắt nhìn mặt mày của cô: “Ai cũng sẽ không bỏ được người như em, đi ăn tối thật vui vẻ đi.”
Vừa dứt lời, Ân Thiên Thiên liền quay người đi đến phòng thay đồ tỉ mỉ ăn mặc một phen sau đó cầm lấy túi của mình chuẩn bị đi ra ngoài, trước khi đi còn khẽ hôn lên gương mặt Cảnh Liêm Uy một cái, nhẹ nói: “Có thể em sẽ về hơi muộn một chút đấy, đừng lo lắng cho em.”
Dứt lời, Ân Thiên Thiên liền quay người rời khỏi tầm mắt của Cảnh Liêm Uy.
Đứng ở trong căn phòng trống rỗng, nụ cười dịu dàng ở trên khóe miệng Cảnh Liêm Uy theo thời gian trôi qua dần dần nhạt đi, mắt phượng nhìn chằm chằm về phương hướng cô rời đi giống như đang mong cô bất ngờ quay lại.
Xoay người, Cảnh Liêm Uy ngồi trên ghế sofa một mình nhìn mặt trời lặn ngoài cửa sổ không biết suy nghĩ cái gì, điện thoại bên cạnh điên cuồng vang lên mãi cho đến khi hết pin tự động tắt máy mới thôi…
‘Nhà hàng Tứ Phương Thực Phủ’ .
Nơi này vẫn giống y như năm năm trước không hề thay đổi chút nào, Ân Thiên Thiên bước vào nơi này cũng cảm thấy vô cùng thân thiết.
“Mợ ba, mời đi bên này.” Trông thấy cô đến lập tức có nhân viên phục vụ tiến lên chào hỏi sau đó dẫn Ân Thiên Thiên đi đến phòng đã được đặt trước, nghiễm nhiên là nhận ra cô.
Trong phòng bao riêng lần này không có Trình Thiên Kiều nữa mà chỉ có một mình Ân Thiên Tuấn.
“Anh.” Ân Thiên Thiên cười đi vào, bây giờ cô mới phát hiện thật ra mình thật sự rất khó dứt bỏ một đoạn tình cảm anh em này với Ân Thiên Tuấn, cô tươi cười đầy mặt giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, giống như cô vẫn là Ân Thiên Thiên trước kia còn anh ấy vẫn là anh trai của cô: “Anh gọi đồ ăn chưa? Em đang đói đấy…”
Ân Thiên Tuấn nhìn cô không nhịn được cười vội vàng rung chuông gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn.
Đợi đến khi trên bàn ăn bày đầy món ăn thì hai người mới bắt đầu nói chuyện trời đất với nhau, chỉ có điều Ân Thiên Tuấn không ngờ Cảnh Liêm Uy lại không tới nên hiển nhiên hỏi một câu: “Đúng rồi, sao Liêm Uy lại không đến? Anh còn muốn nói lời cảm ở với cậu ấy nữa.”
Ân Thiên Thiên hơi sửng sốt, suy nghĩ một chút liền không biết đã bay đi tới phương trời nào rồi.
Ân Thiên Tuấn không để ý tới vừa múc canh cho Ân Thiên Thiên vừa nói: “Ngày đó chuyện ba ra tù anh và mẹ đều bởi vì chuyện của Nhạc Vy mà bận bịu váng đầu thậm chí còn không sắp xếp người đi đón ba, may mà vẫn Liêm Uy vẫn nhớ nên phái người tới đón ba, anh còn đang muốn…”
Mờ mịt nghe Ân Thiên Tuấn nói chuyện, Ân Thiên Thiên lại hoàn toàn không biết chuyện này.
Dường như Ân Thiên Tuấn cũng đã nhận ra Ân Thiên Thiên khác lạ nên ngừng động tác trên tay lại sau đó mới nói: “Cậu ấy không nói với em à? Hôm nay vốn là anh muốn nói lời cảm ơn với cậu ấy ai biết từ trước đến nay hai người đều thích ở cùng nhau hôm nay lại chỉ tới một người.”
Nhếch môi lên cười cười, Ân Thiên Thiên uống một ngụm canh, cô lại hoàn toàn quên mất chuyện này, cô cùng anh trai ăn cơm cũng có thể để Cảnh Liêm Uy đi cùng nhưng lúc nhận được điện thoại cô lại quên hỏi một câu cũng quên mất anh đang ở bên cạnh.
Ân Thiên Tuấn cũng không suy nghĩ nhiều chỉ cho là Cảnh Liêm Uy hôm nay có việc nên không có thời gian.
“Bọn họ… Vẫn tốt chứ?” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng nhưng vẫn không thể gọi Ân Bách Phú một tiếng ‘Ba’, gọi Lý Mẫn một tiếng ‘Mẹ’, từ sau khi mấy chuyện kia xảy ra bọn họ đã không bao giờ trở về quá khứ được nữa: “Ân Tinh ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu đúng không?”
“Không tốt lắm, em cũng biết ba mẹ vẫn luôn rất cưng chiều Nhạc Vy, sự đả kích này đối với bọn họ mà nói thực sự hơi lớn.” Ân Thiên Tuấn nhẹ giọng trả lời, đối với cách xưng hô của Ân Thiên Thiên cũng không nói gì: “Về phần Ân Tinh thì qua mấy ngày là sẽ không sao.”
Ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn suy tư một chút vẫn mở miệng định nói cho cô biết dự định của nhà họ Ân nhưng ngay khi chuẩn bị mở miệng thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào giống như là một bàn người bị người ta sai hẹn nên bây giờ đang giận dữ nói thậm chí ngay cả bữa tiệc kia cũng cứ như vậy tản đi…
…Thật là, nếu như biết anh ta không đến thì tôi tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây!
…Không phải, nhưng vì ông chủ cho chúng tôi leo cây nên chúng tôi cũng không biết phải làm như thế nào?
…Chúng tôi đều cho là vậy, tôi nghe nói hôm nay cậu ba của tập đoàn Cảnh thị hẹn mấy người bạn cũ gặp mặt ở ‘nhà hàng Thao Thiết phòng’ nhưng vừa rồi đã được chứng thực, người ta từ nước Pháp xa xôi tới đây mà lại bị leo cây…
…Leo cây cũng leo thật cao đấy…
…
Người bên ngoài không ngừng dùng chuyện này chứng thực sự ‘May mắn’ của mình nhưng lại khiến cho Ân Thiên Thiên ngồi ở trong phòng riêng sắc mặt không nhịn được thay đổi.
Cô quên mất…
Thật sự đã quên mất…
Sau khi trở về từ tang lễ Cảnh Liêm Uy đã đề cập với cô kế hoạch ban đầu bọn họ phải bay tới nước Pháp bị hoãn lại nên bạn bè của Cảnh Liêm Uy liền trực tiếp từ nước Pháp bay tới đây, thời gian được định là ngày hôm nay nhưng bởi vì nhận được điện thoại của Ân Thiên Tuấn nên cô đã hoàn toàn quên mất chuyện này…
Từ nhỏ Ân Thiên Tuấn đã nhìn Ân Thiên Thiên lớn lên nên sao lại không hiểu nét mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Không phải là em quên mất đấy chứ?”
Ân Thiên Thiên cắn chặt bờ môi của mình biểu thị mình rất bất đắc dĩ, bỗng nhiên cô nhớ lại dáng vẻ Cảnh Liêm Uy lúc ở nhà chỗ trái tim không tự chủ được lại có chút đau đớn, lúc cô ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Tuấn bỗng nhiên lại cảm thấy sửng sốt…
Ân Thiên Tuấn là anh trai của cô nhưng cũng lại là người đàn ông đã từng thích cô.
Cô ở trước mặt anh lại biểu hiện mình vui vẻ như vậy thậm chí còn quên mất ước định của bọn họ nên chắc chắn Cảnh Liêm Uy sẽ không vui nhưng anh lại chẳng hề nói một câu thậm chí còn cười tiễn cô ra cửa…
“Anh, em gọi điện thoại một lát.” Nhớ tới vẻ mặt cô đơn của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vội vàng lấy điện thoại của mình ra gọi điện thoại cho anh nhưng điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại tắt máy, gọi về máy trong nhà nhưng cũng không có ai nhận, chuyện này rất bất ngờ nhưng lại khiến Ân Thiên Thiên phải luống cuống.
Có phải anh giận rồi hay không?
Ân Thiên Tuấn nhìn dáng vẻ này của cô cũng không ăn cơm nữa mà dứt khoát đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe trên bàn lên nói: “Đi thôi, anh đưa em qua đó, hi vọng là vẫn còn kịp.”
Ân Thiên Thiên cũng không nghĩ nhiều như vậy vội vã đi theo Ân Thiên Tuấn, gần như một bàn đồ ăn cũng không hề động qua.
Khoảng cách từ ‘Nhà hàng Tứ Phương Thực Phủ’ tới ‘nhà hàng Thao Thiết’ khá xa, lái xe đi ít nhất cũng phải mất bốn mươi phút với điều kiện là không tắc đường nhưng hết lần này tới lần khác dường như hôm nay Ân Thiên Thiên đi ra ngoài không xem hoàng lịch nên toàn gặp phải đèn đỏ, gặp người đi ngang qua đường, bị tắc đường, chờ đến khi cô đến được ‘nhà hàng Thao Thiết’ thì đã là hơn mười giờ tối rồi, Ân Thiên Tuấn thì bị một cuộc điện thoại từ Hòa Kỳ gọi đi, lúc Ân Thiên Thiên vội vã chạy tới đúng lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đứng tại cổng ‘nhà hàng Thao Thiết’ đưa mắt nhìn theo cỗ xe đang đi xa dần…
Ân Thiên Thiên vội vàng chạy tới, thở hổn hển đưa tay lôi kéo cánh tay của anh, ánh mắt có chút nhụt chí nhìn theo chiếc xe đang đi xa dần.
“Bọn họ đi rồi à? Sao anh lại không nhắc em?” Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhẹ giọng hỏi, trong lời nói còn mang theo bất mãn.
Cảnh Liêm Uy đứng tại cổng, phía sau là hai người quản lý Hoàng và Cát Thành Phong, trông thấy Ân Thiên Thiên đến cũng không hề rời đi.
Đưa tay đỡ lấy người cô, Cảnh Liêm Uy hơi cong khóe miệng lên khẽ nói: “Không sao, lần sau vẫn còn cơ hội.”
Ân Thiên Thiên nhìn Cảnh Liêm Uy, trong mắt đều là áy náy và bất mãn.
Cô không nhớ mà anh không thể nhắc nhở cô một chút sao?
Nhất định phải làm cho cô bây giờ khó chịu như vậy?
“Ăn no chưa?” Cảnh Liêm Uy dời chủ đề đi, ánh mắt liếc về phía hai người không nhúc nhích ở sau lưng lúc này quản lý Hoàng và Cát Thành Phong mới quay người rời đi, trước khi đi còn thâm ý nhìn Ân Thiên Thiên một cái nhưng đáng tiếc lại cô lại hoàn toàn không chú ý tới: “Nếu chưa ăn no thì đi ăn thêm cùng anh chút nữa được không?”
Mang theo một chút bất mãn, Ân Thiên Thiên ‘ấm ức’ đi theo Cảnh Liêm Uy vào ‘nhà hàng Thao Thiết’, nhân viên phục vụ lập tức mang thức ăn lên cho bọn họ, tràn đầy cả bàn đều là đồ ăn mà Ân Thiên Thiên thích ăn, trên bàn cơm Ân Thiên Thiên vẫn còn làu bàu từ đầu đến cuối.
“Thật là, lần sau em mà còn như vậy thì anh phải nhắc nhở em một chút biết không? Trí nhớ của em không tốt anh cũng đi biết mà?” Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, trong mắt rõ ràng đều là oán trách nhưng lại toát ra tràn đầy nũng nịu.
Cảnh Liêm Uy dỗ dành cô một hồi lâu thì chuyện lúc trước mới lướt qua như vậy, cũng không ai nhắc lại.
Chỉ có điều có một số việc lại từ thời điểm này bắt đầu nhen nhóm lên…