Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 527



CHƯƠNG 527: ĐỘT NHIÊN CHẤT VẤN

Thở ra một hơi, Ân Thiên Thiên bày tỏ bây giờ cô rất thoải mái, có một số chuyện sau khi được nói ra rõ ràng trở nên càng đơn giản và dễ hiểu.

“Đúng vậy, tôi không phải là người nhà họ Ân, nhưng tốt xấu gì tôi cũng sống ở nhà họ Ân 22 năm, cả đời này Ân Thiên Tuấn đều là anh trai của tôi, mặc dù quan hệ giữa tôi và Nhạc Vy không tốt nhưng đó là chuyện của chị em chúng tôi, không phải là chuyện người khác có thể xen vào.” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói, lời nói vô cùng nghiêm túc: “Tôi thừa nhận, chuyện Nhạc Vy tính kế cậu trước là không đúng, nhưng tôi không tin, cậu không biết lúc cô ta ở Anh trải qua những ngày tháng như thế nào, bị ông cụ nhà họ Đổng chơi đùa đến mức quay vòng vòng? Dưới tình cảnh như vậy, rõ ràng cậu biết nhưng cậu vẫn không nói một lời, thậm chí đứa con trong bụng của cô ta rất có khả năng thật sự là của cậu, cậu không hề giúp đỡ cô ấy cho dù chỉ là một lần, điều này khiến tôi thật sự cảm thấy có phải trước đây tôi đã nhìn lầm cậu không.”

“Thứ hai, lúc Nhạc Vy và Khiết Khiết xảy ra chuyện, lẽ nào bên nhà họ Đổng của cậu không có ai sao? Rõ ràng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể thông báo cho cậu biết chuyện này, tôi không tin lúc đó nhà họ Đổng không có ai nói với cậu, nhưng cậu thì sao? Từ đầu đến cuối, đợi đến khi tôi đến cầu xin cậu cậu mới đồng ý để bác sĩ riêng của nhà họ Đổng giúp đỡ, chữa trị cho bọn họ, chính vì sợ sau khi Nhạc Vy tỉnh lại vẫn quấn lấy cậu không buông tha như trước đây sao?” Có một số lời, thật ra ngày đó cô đã muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nhân cơ hội này nói ra tất cả: “Nhưng những chuyện này đều là phỏng đoán của tôi, có lẽ là tôi đã trách nhầm cậu, nhưng không thể không nói, thái độ và cách làm của nhà họ Đổng lúc đó khiến tôi cảm thấy rất ớn lạnh, nhưng tôi không ngờ, cách làm của cậu càng khiến tôi ớn lạnh.”

“Thiên Thiên, tôi….” Đổng Khanh vội vàng muốn thanh minh, nhưng anh ta lại không có cách nào để thanh minh, bởi vì những lời Ân Thiên Thiên nói, mặc dù không đúng 100% nhưng cũng đúng đến 70%, 80%, lúc đó anh ta thật sự sợ nếu như Ân Nhạc Vy còn sống sẽ gây bất lợi cho nhà họ Đổng, gây bất lợi cho anh ta, còn về việc kêu bác sĩ giúp đỡ, không phải là anh ta không muốn mà là lúc đó vẫn còn do dự mà thôi.

Động tác đưa tay ra dừng lại, Ân Thiên Thiên nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra tiếp tục nói: “Đối với cái suy nghĩ muốn kêu tôi gả qua của nhà họ Đổng các người, tôi thật sự rất khó có thể chấp nhận được, tôi nghĩ là nhà họ Đổng đã đủ đặc biệt rồi, nhưng dù sao tôi vẫn là một người bình thường, nhưng cậu cũng khiến tôi không thể hiểu được, từ lúc tôi về nước, sau đó chúng ta gặp nhau, cậu không ngừng bày tỏ tình cảm của cậu với tôi…., tôi không muốn nói gì về chuyện này, bây giờ tôi chỉ muốn nói với cậu ba chuyện.”

Ân Thiên Thiên dừng một chút, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói từng chữ từng chữ một: “Thứ nhất, cả đời này tôi dự định sẽ sống lâu dài với Cảnh Liêm Uy, đến đầu bạc răng long, không có ý định ly hôn, không có ý định kết hôn lần nữa; thứ hai, tôi và cậu, từ ngày hôm nay chúng ta sẽ không còn là bạn bè nữa, sau này nếu như chúng ta có gặp lại, nhất định là chuyện liên quan đến công việc hoặc chuyện không thể tránh khỏi giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng; thứ ba, liên quan đến chuyện của em gái tôi, mặc dù tôi không nói nhưng không thể không nói, nhà họ Đổng của cậu đã làm đến mức không hề nương tay, trong lòng tôi đã có khúc mắc rồi!”

Nói xong, Ân Thiên Thiên nhìn anh ta thở ra một hơi, đưa tay ra nắm chặt lấy túi xách của mình, không có một chút do dự quay người rời đi.

Đổng Khánh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô rời đi, trong lòng vô cùng hoảng sợ, nhưng bước chân không có cách nào để di chuyển.

Những điều Ân Thiên Thiên nói, anh ta thật sự không biết phải trả lời như thế nào, cũng không dám trả lời….

Anh ta không dám nói, lúc đó anh do dự là vì sợ Ân Nhạc Vy sẽ quấn lấy mình không buông tha, không dám nói, anh ta muốn cô tái hôn là vì biết Cảnh Liêm Uy mắc bệnh tâm thần hoang tưởng, anh ta không dám nói, muốn cô gả cho mình vì anh ta luôn yêu cô …

Cho dù nói ra bất kỳ lý do nào, anh ta cũng không có cách nào gánh được hậu quả, mà bây giờ cuối cùng anh ta vẫn đẩy cô ra xa.

Cả người không còn một chút sức lực nào, mềm nhũn dựa vào trường, Đổng Khánh thở phì phò, lúc Đào Ninh đến nhìn thấy Đổng Khánh như vậy, lập tức bị dọa sợ, vội vàng bước lên trước hỏi: “Sao vậy? Thiên Thiên đâu?”

Đổng Khánh không nói gì, chỉ đưa tay lên chỉ ra bên ngoài, Đào Ninh vội vàng đuổi theo.

Ở cửa nhà hàng, Ân Thiên Thiên lặng lẽ đứng ở đó đợi Cảnh Liêm Uy đến đón cô, trong tay nắm đoạn tin nhắn đang định gửi cho Đào Ninh, phía sau lại vang lên giọng nói của cô ấy.

“Thiên Thiên.” Đào Ninh chạy đến, đưa tay ra kéo cô vội vàng hỏi: “Cậu với Đổng Khánh sao vậy? Tớ thấy dáng vẻ của cậu ấy giống như sống không bằng chết, đã xảy ra chuyện gì?’

Ân Thiên Thiên thở dài, những cũng không hối hận nói với Đào Ninh: “Đào Ninh, sau này lúc cậu tụ tập với Đổng Khánh đừng gọi tớ, tớ đã nói rõ với cậu ta rồi, tớ không thể chấp nhận việc cậu ta luôn lấy danh nghĩa muốn tốt cho tớ mà nhúng tay vào cuộc hôn nhân của tớ, tớ cũng không thể chấp nhận được cách làm của gia đình cậu ta lúc ở Anh, mặc dù tớ không phải là người nhà họ Ân, nhưng tớ cũng không thể phủ nhận, tớ trưởng thành được như thế này là nhờ nhà họ Ân, chuyện của Nhạc Vy tớ không thể bỏ qua được, mà Đổng Khánh cũng không còn là Đổng Khánh mà năm đó chúng ta quen biết nữa rồi, vì vậy chúng tớ đã nói rõ ràng, sau này sẽ làm hai người xa lạ….”

Đào Ninh sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến, hai người này lại đột nhiên đi đến bước này.

“Thiên Thiên, nhưng từ trước đến giờ Đổng Khánh chưa làm chuyện gì hại đến cậu….” Đào Ninh lên tiếng, khuôn mặt tràn đầy sự không đồng tình: “Tớ biết cách làm của cậu ấy bây giờ có thể có chút không chấp nhận được, nhưng từ trước đến giờ cậu ấy chưa làm hại cậu, không phải sao? Ngược lại, là người đàn ông được gọi là chồng ở bên cạnh cậu, cái người tên Cảnh Liêm Uy kia liên tục làm cậu tổn thương, không phải sao? Thiên Thiên, tại sao trái tim của cậu cứ đặt ở trên người Cảnh Liêm Uy, không nhìn thấy những người xung quanh chứ?”

Trong lúc lo lắng, Đào Ninh không kiềm chế được mà lên tiếng, hoàn toàn không chú ý đến giọng điệu của mình có chỗ không thích hợp.

Lời nói vừa rơi xuống, Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn Đào Ninh, trong đôi mắt hiện lên sự không thể tin được, nhưng một lúc lâu sau vẫn nhếch khóe miệng trả lời lại một câu: “Đào Ninh, cậu biết đấy, tớ là một người mù đường, tớ đã lạc lỗi trong trái tim của Cảnh Liêm Uy, đến tận bây giờ cũng không có cách nào đi ra được, hơn nữa, cũng không muốn đi ra….”

Một câu nói đã chặn lại tất cả những lời mà Đào Ninh chuẩn bị nói ra, nhìn Ân Thiên Thiên không nói nên lời.

Ân Thiên Thiên là một người như vậy, đã nhận định là cả đời này không bị thương tích đầy mình, không đến mức không thể tiếp nhận được nữa cô sẽ không thay đổi.

Cảnh Liêm Uy, chính là căn bệnh nan y của cô, không bao giờ khỏi được, chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh anh mà không ngừng đau đớn

Hít một hơi thật sâu, Đào Ninh nhìn Ân Thiên Thiên, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều trở nên vô cùng vội vàng, cô ấy không dám tưởng tượng ra, nếu như có một ngày tình cảm của Ân Thiên Thiên dành cho Cảnh Liêm Uy sâu đậm đến tận xương tủy, cho dù biết được anh bị bệnh tâm thần cũng sẽ không rời bỏ anh!

Nghĩ đến đây, Đào Ninh đột nhiên có chút lo lắng, vội vàng đưa tay ra kéo Ân Thiên Thiên, trông có vẻ rất lo lắng và hoảng sợ, lên tiếng nói: “Thiên Thiên, không thể! Không thể, cậu không thể yêu anh ta như vậy, giữa hai người sẽ không…”

Bịch!

Cô ấy vẫn chưa nói xong, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy một đôi tay to duỗi ra kéo Đào Ninh sang một bên, nếu như không phải Đổng Khánh đuổi theo, đúng lúc đỡ được Đào Ninh, có lẽ Đào Ninh đã ngã xuống đất.

“Cô làm gì vậy!” Một tiếng hét chói tai, cả người Cảnh Liêm Uy tỏa ra sự tức giận khó có thể bĩnh tĩnh được.

Đôi mắt phượng có chút ửng đỏ, dáng vẻ đó vô cùng tàn ác, khiến Ân Thiên Thiên hoảng sợ đến mức không thể khôi phục lại tinh thần.

Đào Ninh nhìn Ân Thiên Thiên, lại nhìn Cảnh Liêm Uy, cắn chặt môi, đột nhiên duỗi tay ra ôm lấy cánh tay của mình hét lên : “Đau quá, cánh tay của tôi….”

“Cảnh Liêm Uy!” Đổng Khánh hét lớn, trong lời nói hoàn toàn là sự bất mãn với anh.

Nhưng Cảnh Liêm Uy lại không để ý, quay đầu, giơ tay lên nắm lấy cổ tay của Ân Thiên Thiên để xem xem cô có bị thương không, lời nói dịu dàng lên đến miệng nhưng vẫn chưa hỏi ra được, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào anh, cứ như vậy từ bên cạnh anh chạy đến chỗ Đào Ninh, lo lắng hỏi: “Đào Ninh, cậu sao rồi? Rất đau đúng không?”

“Thiên Thiên, tớ rất đau, sức lực ở tay của Cảnh Liêm Uy quá lớn!” Khuôn mặt Đào Ninh chịu đựng đến mức tái nhợt, ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Trời ơi, từ lúc nào Cảnh Liêm Uy trở nên bạo lực như vậy!”

Hai ba câu, cuối cùng đã chọc giận Cảnh Liêm Uy, nhưng lúc này vẫn cố gắng kiềm chế.

Anh biết, biết Đào Ninh không muốn anh và Thiên Thiên ở bên cạnh nhau, thậm chí nói không chừng lúc này còn liên thủ với Đổng Khánh, vì vậy anh nhất định phải kiềm chế, nhất định phải kiềm chế, kiềm chế không được tức giận, không thể khiến Thiên Thiên tức giận….

Đổng Khánh đỡ Đào Ninh đi về phía xe, Ân Thiên Thiên vội vàng muốn đi theo, Cảnh Liêm Uy bước lên trước chặn bước chân của cô, đôi mắt phượng hiện lên sự quan tâm dừng trên cánh tay của cô, lại một lần nữa muốn lên tiếng hỏi, nhưng…

“Cảnh Liêm Uy, anh tránh ra!”

Khẽ hét lên, khuôn mặt của Ân Thiên Thiên tràn đầy sự tức giận, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày tính tình của Cảnh Liêm Uy lại nóng nảy đến mức này, thậm chí còn không phân biệt phải trái đúng sai làm ra những chuyên như vậy!

Nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Ân Thiên Thiên, tay của Cảnh Liêm Uy giơ lên một nửa đột nhiên dừng lại, im lặng nhìn cô.

“Em chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày anh sẽ ra tay với phụ nữ?” Lên tiếng chế giễu, Ân Thiên Thiên thể hiện sự khó có thể chấp nhận được với chuyện Đào Ninh bị thương: “Rốt cuộc Đào Ninh đã làm gì chọc giận anh? Hai người bọn em ở bên cạnh nhau còn có thể xảy ra chuyện gì? Hay là Cảnh Liêm Uy anh bây giờ ngay em ở cùng với phụ nữ anh cũng không yên tâm?”

Hơi mím môi, Cảnh Liêm Uy chỉ có thể nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cô như vậy, cuối cùng đôi mắt phượng kia vẫn không nhịn được chần chừ dừng trên người cô, anh chỉ sợ Đào Ninh quá kích động sẽ hại đến cô, người khác không biết, nhưng anh biết, trong bụng của cô còn có một đứa bé, mà đứa bé này, nói không chừng là con bài cuối cùng để giữ lại cô….

Vì vậy, không đến giây phút cuối cùng, anh cũng không dám lên tiếng….

Chỉ là, không thể không nói, thái độ của Ân Thiên Thiên như thế này vẫn khiến anh cảm thấy rất đau lòng….

Quay đầu lại, Ân Thiên Thiên phát hiện Đổng Khánh đã đưa Đào Ninh đi bệnh viện, cô lại quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy, cau mày hỏi: “Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao bây giờ anh lại trở nên nóng nảy như vậy, giống như….giống như bị bệnh tâm thần? Tùy tiện nghi ngờ, tính tình nóng nảy, thậm chí đối với em cũng trở nên hà khắc như vậy….”

Một câu nói, cả người Cảnh Liêm Uy đột nhiên cứng đờ, ngước mắt lên, nhìn cô với ánh mắt không thể tin được, máu ở gần như đông lại, hung hăng nuốt nước bọt, giống như đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ…

Ân Thiên Thiên cứ nhìn anh như vậy, rất lâu vẫn không nói gì, giống như đang đợi câu trả lời của anh…

Trái tim đập rất dữ dội, Cảnh Liêm Uy nghĩ là giây tiếp theo bản thân mình sẽ chết!

Cuối cùng cô vẫn nghi ngờ sao? Cuối cũng cô vẫn phát hiện ra sự bất thường của anh sao?

Tiếp theo, có phải là cô muốn rời khỏi anh….

Đột nhiên Ân Thiên Thiên quay người bước một bước….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.