CHƯƠNG 538: CHO NGƯỜI TA LEO CÂY À?
Một câu nói, Cảnh Liêm Uy liền hiểu Ân Thiên Thiên đang nói cái gì, khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên, còn tưởng rằng phải chờ đến lúc ba tháng thì cô mới có thể phát hiện được đó chứ. Bây giờ xem ra là anh đã đánh giá cô quá thấp rồi, nhưng mà bây giờ anh cũng không dám nói cho cô biết…
Anh không thể nắm bắt được tâm lý của Đào Ninh, mà một khi Ân Thiên Thiên biết mình mang thai rồi thì tất nhiên sẽ nói cho Đào Ninh biết, nếu như Đào Ninh nói cho Đổng Khánh biết, như vậy thì chuyện này sẽ rất khó giải quyết, cho nên dù bây giờ Ân Thiên Thiên đang nghi ngờ, anh vẫn sẽ che giấu cô.
Lại nép vào trong ngực của Cảnh Liêm Uy lần nữa, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Anh nói xem, có phải là em nên nhỉn chút thời gian để đi kiểm tra không?”
“Không có việc gì đâu.” Cảnh Liêm Uy thấp giọng lên tiếng, nói chuyện rất bình thản: “Anh thấy có lẽ là do trong thời gian này cảm xúc của em không ổn định, cộng với nguyên nhân áp lực quá lớn, cho nên dẫn đến hơi rối loạn. Chờ qua tháng này đi, sau khi anh đi làm thì đến khám một chút, đến lúc đó anh ở bên cạnh của em thì cũng tốt hơn, không phải sao?”
Tâm trạng vốn hơi phấn khích của Ân Thiên Thiên đột nhiên xuống dốc, cô rầu rĩ đáp lại một tiếng.
Sao nghe cách nói của Cảnh Liêm Uy như là anh không hi vọng mình mang thai vậy chứ?
Qua vài ngày nữa, thành phố T bắt đầu bước vào cuộc sống của mùa thu, Lâm Vũ Văn và Cảnh Nhan Hi đã trở về từ nước Anh.
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đi đến sân bay đón, trước đó vẫn luôn không có cảm giác như vậy, thẳng cho đến khi đứng chờ đợi Cảnh Nhan Hi ở trong sân bay, Ân Thiên Thiên mới phát giác được bản thân không có sức lực như vậy, căng thẳng như vậy.
Đưa tay ra ôm lấy Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy cúi đầu xuống nhẹ giọng hỏi cô: “Sao vậy? Sao lại căng thẳng như thế?”
Há miệng hít sâu một hơi, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên hỏi Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy, anh nói xem Nhan Hi có thể không nhận ra em hay không? Em cũng không ở cùng con bé bao lâu, nếu như con bé…”
“Đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Đưa tay búng vào trán của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Ở đâu có đứa con gái không nhận ra mẹ của mình chứ, Ân Thiên Thiên, gần đây em bị ba mẹ dọa đến nỗi hồ đồ rồi.”
Bĩu môi, Ân Thiên Thiên không thèm để ý đến anh, dứt khoát quay người ngóng trông con gái của mình.
Cảnh Liêm Uy nhìn một bên mặt của cô, nhịn không được mà cong khóe môi, chuyển mắt nhìn băng vải trên cánh tay của mình, anh không khỏi trầm xuống một chút.
Chẳng mấy chốc, chuyến bay từ nước Anh đã đến nơi, trong nháy mắt mà Lâm Vũ Văn dẫn Cảnh Nhan Hi bước ra sân bay, Ân Thiên Thiên nhìn thấy cô nhóc rõ ràng đã cao lớn không ít, hốc mắt cũng nhịn không được mà hơi ửng đỏ.
“Mẹ ơi.” Cô nhóc vừa mới đi ra đã nhìn thấy ba và mẹ của mình, hất tay Lâm Vũ Văn ra liền lao đến, trên mặt cười tươi như hoa: “Mẹ, mẹ!”
Từng tiếng mẹ vang dội trong không khí, Ân Thiên Thiên hơi cúi người mình xuống nhìn bóng dáng nhỏ bé đang chạy về phía mình, trên mặt đều là nụ cười.
Cơ thể nhỏ bé nhào vào trong ngực của Ân Thiên Thiên, giờ phút này Ân Thiên Thiên đã cảm thấy thỏa mãn như vậy.
“Mẹ, Nhan Hi rất nhớ mẹ đó.” Nhào vào cái ôm của mẹ, giọng nói của Cảnh Nhan Hi mang theo chút buồn tủi: “Mẹ mẹ mẹ…”
“Nhan Hi thật là ngoan.” Ngồi xổm người xuống để Cảnh Nhan Hi ôm mình dễ dàng hơn, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói: “Mẹ cũng nhớ Nhan Hi lắm luôn, Nhan Hi ở nước Anh có ngoan ngoãn nghe lời không đó? Có học tập cho thật giỏi không?”
“Có ạ, Nhan Hi rất ngoan, rất nghe lời.” Cảnh Nhan Hi ngoan ngoãn trả lời.
Nhìn hai mẹ con dính nhau như sam, Cảnh Liêm Uy mới bước tới nói nhỏ: “Hừ, nuôi nhiều năm như vậy lại nuôi một đứa con nhẫn tâm như thế này…”
Lời còn chưa nói hết, Cảnh Nhan Hi lập tức thoát ra từ trong ngực của Ân Thiên Thiên, đưa tay lôi kéo bàn tay của Cảnh Liêm Uy rồi cười nói: “Ba, sao ba càng ngày càng đẹp trai vậy nhỉ, thiếu chút nữa là Nhan Hi đã không nhận ra rồi.”
Một câu nói chọc cho Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên không nhịn được mà cười thành tiếng, Lâm Vũ Văn đứng ở đằng sau nhìn cô nhóc, khóe miệng hơi nâng lên không nói gì…
Cuối cùng Lâm Vũ Văn muốn về nhà họ Lâm để thông báo một tiếng, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy liền đưa Cảnh Nhan Hi về nhà.
Trên đường đi, Ân Thiên Thiên không kìm lòng được mà mở miệng hỏi một câu: “Liêm Uy, Nhan Hi đã về rồi, lúc nào chúng ta nên về nhà, con bé quá ồn ào, đừng làm phiền đến anh và chị.”
“Ừm, để anh xem thử.” Cảnh Liêm Uy cười trả lời, quay đầu nhìn cô con gái càng ngày càng đáng yêu của mình.
Cảnh Nhan Hi cười đến nỗi không ngậm miệng được, vui mừng đến nỗi cứ liên tục kể cho Ân Thiên Thiên nghe những câu chuyện thú vị của cô nhóc ở nước Anh…
Ba người bọn họ trở về nhà họ Cảnh, người trong nhà đã sớm nhận được tin tức cho nên đều chờ ở trong nhà.
Cô nhóc vừa mới bước xuống xe liền chạy thẳng về phía ông bà nội, cái miệng nhỏ cực kỳ ngọt ngào chọc cho Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng cười đến nỗi không ngậm miệng được, không ngừng chơi đùa với cô nhóc. Trong căn nhà tràn đầy tiếng nói của trẻ con, trái lại đã thiếu đi loại trầm mặc ngày thường.
Trên bàn ăn, Cảnh Nhan Hi ăn uống no say, ăn đến nỗi tai cũng không nghe thấy chuyện ở bên ngoài, thỉnh thoảng Ân Thiên Thiên nhắc nhở cô nhóc ăn chậm lại một chút, người nào không biết còn tưởng rằng cô nhóc ở nước Anh không được ăn cơm, không khí trên bàn ăn bởi vì sự trở lại của Cảnh Nhan Hi mà trở nên tốt hơn, chỉ là cái tốt này cũng không tồn tại được bao lâu…
Lúc sắp ăn xong, Cảnh Liêm Uy buông chén đũa của mình xuống, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ba, mẹ, con chuẩn bị chờ băng vải ở trên tay tháo xuống thì chúng con liền trở về. Dù sao khoảng thời gian này Nhan Hi cũng nghỉ, chạy qua chạy lại hai bên cũng được…”
“Về?” Nghe xong lời này, Vi Gia Huệ liền không vui, đặt chén xuống rồi nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy và hỏi: “Về đâu? Chỗ M Thành đó của con được gọi là nhà? Đó cũng chỉ là một nơi để nghỉ chân mà thôi, thời gian dài vợ không có ở đó, con cũng không có ở đó, trở về thì có ý nghĩa gì? Có cơm canh nóng hổi cho con ăn không?”
Vi Gia Huệ nói xong, ánh mắt liếc nhìn trên người của Ân Thiên Thiên mấy cái, nghiễm nhiên không vui vẻ.
Ân Thiên Thiên ngẩn người cúi đầu ăn cơm, Cảnh Nhan Hi cũng bởi vì chuyện ở trước mắt mà ngẩng đầu lên nhìn bà nội của mình.
Cảnh Nguyên Phước thấy thiếu chút nữa là dọa đến con nít, cho nên mở miệng nói: “Chuyện này cho đến lúc tay con tốt lại rồi nói, bây giờ nói còn quá sớm, hơn nữa Nhan Hi vừa mới về nhà, hai đứa lại muốn dẫn nó đi, chuyện này cũng không đúng.”
Cảnh Liêm Uy vẫn còn muốn nói điều gì đó, Ân Thiên Thiên xoay người gắp một đũa đồ ăn cho anh, mặc dù là một câu cũng không nói, nhưng Cảnh Liêm Uy vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng không nói một lời nào, ngồi yên tĩnh ăn cơm.
Cảnh Nhan Hi im lặng nhìn tình hình trên bàn ăn, con ngươi đen nhám ánh sáng tỏ đảo vòng vòng.
Cuối cùng cơm nước xong xuôi trong bầu không khí quái dị, người cả một nhà ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm, rất lâu rồi Cảnh Nhan Hi chưa về nhà, chọc cho mọi người trong nhà cười ha ha, lộ ra bầu không khí ở trong nhà khá tốt.
Cảnh Nhan Hi đang chơi với ông nội, Vi Gia Huệ ở một bên nhìn chằm chằm, bỗng nhiên Cảnh Thiên Ngọc mở miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, chị nghe mẹ nói là thầy của em sắp đến đây, là thật sao? Chuyện từ lúc nào vậy?”
Nhắc đến thầy của Cảnh Liêm Uy, suy nghĩ của tất cả mọi người đều không tự giác mà nâng cao một chút.
Người nhà họ Cảnh thì không cần phải nói, dù sao cũng biết tình huống của Cảnh Liêm Uy, mà Ân Thiên Thiên hoàn toàn là do tò mò, bởi vì căn bản cũng không biết chuyện này, lúc này cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi một câu: “Thầy của anh muốn đến đây hả? Lúc nào đó?”
Đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thấp giọng trả lời: “Tối hôm qua gọi điện thoại nói, chắc là ngày mai, ông ấy dẫn theo sư mẫu và Lệ Sa đến đây, nói đến thì gọi điện thoại cho anh.”
“Cả nhà đều tới luôn à?” Vi Gia Huệ nhẹ giọng hỏi một câu, hơi dừng lại hai giây rồi mới nói: “Đã đặt phòng khách sạn chưa? Con đã gọi điện thoại khi nào máy bay đến chưa? Đừng để chút lễ nghi của con cháu mà cũng không biết.”
Vi Gia Huệ có vẻ hơi vội vàng, đứng dậy liền đi đến đưa tay lấy điện thoại di động của Cảnh Liêm Uy ở trên bàn đưa cho anh, kêu anh gọi điện thoại, lộ ra vẻ cực kỳ nhiệt tình đối với gia đình chưa xuất hiện kia.
Ân Thiên Thiên nhìn thấy trong mắt mà không nói gì, chỉ là hơi nghi ngờ nhìn Cảnh Liêm Uy một chút, nhưng không nghĩ đến vậy mà lại nhìn thấy Cảnh Liêm Uy hơi hít thở sâu một hơi, lông mày cau lại, đó là bộ dáng đang che giấu cảm xúc, thời gian rất nhanh nhưng mà vẫn bị cô nhìn thấy, lần này ngược lại khiến cho cô cảm thấy càng tò mò đối với người thầy này.
Nhận điện thoại, Cảnh Liêm Uy gọi cho thầy của mình, giọng nói chân thành mà lễ phép, thầy là người nước T, họ Mộ Dung: “Thầy Mộ Dung, con là Liêm Uy đây, người đã ăn cơm chưa?”
Trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh, trong nháy mắt mà điện thoại được kết nối, Cảnh Liêm Bình cũng có vẻ hơi kỳ lạ mà đưa tay lấy điện thoại đến trực tiếp mở loa ngoài, cho nên tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng.
“Haha, Liêm Uy à, ta vừa mới ăn cơm xong, đang đi bộ trong vườn hoa. Con thì sao, đang làm gì đó?” Giọng nói mạnh mẽ, mang theo chút phóng khoáng, âm thanh của người già xuyên thấu qua điện thoại truyền đến, lộ ra vẻ rất hòa đồng.
“Con đã ăn cơm xong rồi, đang xem tivi.” Mặc dù Cảnh Liêm Uy có chút bất mãn với cách làm như vậy, thế nhưng anh cũng biết người trong nhà đang lo lắng cái gì, cho nên cũng chỉ ngoan ngoãn tiếp tục hỏi: “Thầy, con muốn hỏi một chút, ngày mai lúc nào máy bay đến để con đi đón người, ít nhất thì con hiểu rõ thành phố T hơn so với người…”
“Haha, được được được.” Trong điện thoại, thầy Mộ Dung cởi mở cười cười đồng ý, giống như là nhìn thấy cái gì đó mà trả lời: “Được rồi, bây giờ đúng lúc, Lệ Sa và mẹ của nó vừa mới để vali lên trên xe, bây giờ bọn ta chuẩn bị đến đây, chuẩn bị ngủ một giấc trên máy bay, mở mắt ra liền đến thành phố T, thời gian chắc có lẽ là chín giờ sáng mai.”
“Chín giờ.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng lặp lại một lần rồi lập tức nói: “Được, chín giờ con sẽ chờ mọi người ở sân bay thành phố T, thầy đi đường bình an.”
Thầy Mộ Dung cười đáp, đến lúc thật sự cúp điện thoại, điện thoại lại đột nhiên bị cướp đi, chỉ nghe thấy một âm thanh của con gái nói: “Cảnh Liêm Uy, là anh hả? Sao anh lại không gọi điện thoại cho em vậy? Anh muốn biết cái gì thì chẳng lẽ em không nói cho anh biết.”
Giọng nữ đột ngột vang lên khiến cho mọi người ở trong phòng sửng sờ một lúc, Cảnh Liêm Uy đưa tay ra muốn lấy điện thoại của mình theo bản năng, nhưng mà động tác có nhanh cũng không thể nhanh bằng lời nói của Lệ Sa, trực tiếp hỏi một câu: “Anh nói xem, lần trước em chạy một khoảng cách xa như vậy để đến đó là vì muốn gặp người vợ anh yêu chiều chiều hết mực, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ, vợ của anh lại cho em leo cây, anh còn kêu em đợi nửa tiếng đồng hồ, đây chính là lòng hiếu khách của anh đó hả. Em nói cho anh biết nha, cho dù em…”
Đoạn sau Ân Thiên Thiên đã không nghe thấy nữa, người trong phòng cũng không nghe thấy, Cảnh Liêm Uy đưa tay cầm điện thoại liền đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lời nói đó đã để lại dấu vết trong lòng của người nhà họ Cảnh.
Cảnh Liêm Uy mới đi ra ngoài, Vi Gia Huệ liền nghi ngờ nhìn Ân Thiên Thiên, cười nhẹ nói: “Con cho người ta leo cây? Ân Thiên Thiên, mặt mũi của con cũng lớn quá nha, người ta thật sự từ nước ngoài xa xôi đến đây đến muốn gặp con một lần, con ngược lại nói thử xem tại sao lại không đi? Rốt cuộc là con có coi Liêm Uy ra gì không vậy?”