Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 555



CHƯƠNG 555 NẾU NHƯ KHÔNG THỂ THÌ MỜI CẬU BUÔNG TAY.

Vội vàng quay đầu lại, Ân Thiên Thiên vặn vẹo nửa người, muốn nhìn qua, một tia hi vọng vừa mới hiện lên trong lòng nhất thời biến thành kinh hoàng cùng sợ hãi và căng thẳng tột độ.

Cửa phòng bao, Ân Thiên Tuấn vừa mở cửa ra liền thấy Cảnh Liêm Uy đứa ngoài cửa.

Một người tây trang chỉnh tề, một người thoải mái giản dị.

Ân Thiên Tuấn đút một tay vào túi quần, mặc tây trang càng khiến dáng người của anh anh tuấn hơn, mà Cảnh Liêm Uy ăn mặc thoải mái, lộ ra vẻ ấm áp vô hại.

Lúc này, hai người cứ đứng ở cửa, bốn mắt nhìn nhau như vậy.

Ân Thiên Thiên khẩn trương đứng dậy, ánh mắt rơi trên người Cảnh Liêm Uy, nghiêm túc cẩn thận nhìn trạng thái tinh thần của anh lúc này, mà Ân Thiên Tuấn lại hơi híp mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, đưa mắt nhìn về phía Ân Thiên Thiên, sau đó lại quay qua nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: ”Cậu đến thật đúng lúc. Mai đưa Ân Thiên Thiên đến cục dân chính, ly hôn rồi xử lí cho tốt quyển giám hộ Nhan Hi.”

Câu đầu tiên mở miệng, Ân Thiên Tuấn không cho Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên một chút đường lui.

Dứt lời, Ân Thiên Tuấn lách qua Cảnh Liêm Uy rời đi, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, Ân Thiên Thiên sốt ruột đứng dậy nhìn Cảnh Liêm Uy, trên bàn còn bày một đống văn kiện, toàn bộ đều là tài liệu về chứng rối loạn tâm thần hoang tưởng, yết hầu lên xuống dữ dội, ánh mắt Cảnh Liêm Uy cụp xuống, im lặng không nói một lời nào.

Có lẽ Ân Thiên Tuấn là một cái cớ tốt đủ để cô rời đi như vậy…

Cảnh Liêm Uy mím chặt môi, áp chế lại những lời nói trong lòng, thậm chí còn không có dũng khí để nhìn cô một cái.

Anh muốn giữ cô lại, muốn nói với cô rằng anh có thể làm tốt mối quan hệ trong nhà, không để cô phải chịu tủi thân, muốn nói cho cô anh có thể vì cô mà dùng bản thân mình để kéo dài hôn kỳ của Cảnh Thiên Ngọc, chỉ vì để cô vui vẻ, muốn nói cho cô biết anh muốn cô ở bên anh, không lâu, một quãng thời gian ngắn thôi là được, ít nhất hiện tại anh chưa bị đưa đến nhốt ở phòng điều trị, xin cô ở lại bên cạnh anh…

Nhưng anh vẫn chưa nói được một chữ nào thì cô đã bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi anh…

Ánh mắt Ân Thiên Thiên căng thẳng nhìn anh, nhưng sao anh lại không nhìn cô mà chỉ rủ mắt xuống, cô cứ nghĩ anh sẽ có chút phản ứng gì đó khi nghe những gì anh trai nói, nhưng anh lại không chút để ý, rõ ràng anh biết từ trước đến giờ cô rất sợ Ân Thiên Tuấn, thêm cả tình huống hiện tại, cô thậm chí còn không dám đến quá gần những người đàn ông khác, cũng biết là anh để ý đến cảm tình mà Ân Thiên Tuấn đã từng có với mình, cho nên chỉ dám lặng lẽ nhìn anh như vậy…

Nhưng anh nghe Ân Thiên Tuấn nói việc để bọn họ li hôn xong lại chẳng có bất kì phản ứng nào?

Lông mày Ân Thiên Thiên nhíu chặt, hung hăng liếc Cảnh Liêm Uy một cái, cắn chặt môi mình, nhất thời bị đau đến hồi thần lại, đôi môi đỏ tươi kiều diễm vẫn không che được vết thương che giấu lâu ngày.

Ân Thiên Thiên xông lên trước nôn nóng gọi một tiếng: ”Anh!”

Bước chân của Ân Thiên Tuấn không hề dừng lạ, anh vẫn đi thẳng về phía trước, Ân Thiên Thiên đưa tay túm lấy cánh tay Cảnh Liêm Uy, lậc tức cao giọng nói một câu: ”Em sẽ không li hôn, cũng sẽ không rời bỏ anh ấy giống như trước!”

Một câu nói ra bước chân của Ân Thiên Tuấn dừng lại, đưa mắt nhìn hai người phía sau.

Vẻ mặt Ân Thiên Thiên kiên định, còn Cảnh Liêm Uy hơi kinh ngạc nhìn cô.

Anh cứ nghĩ cô muốn bỏ đi, có lẽ hôm qua chỉ là cảm xúc dâng trào, đến lúc bình tĩnh lại rồi ai còn muốn ở lại bên cạnh anh chứ? Nhưng giờ cô vẫn không chút băn khoăn mà nói sẽ không bỏ đi, lẽ nào cô chưa từng nghĩ đến, nếu cô thực sự không rời đi, vậy thì có lẽ anh sẽ không buông tay!

Ân Thiên Thiên hơi ngẩng đầu nhìn hai người cách đó không xa, hai tay đút vào túi quần, đôi mắt thâm thúy híp lại, bước lại từng bước, khí thế bức người.

Dường như Ân Thiên Thiên theo bản năng tránh ra sau Cảnh Liêm Uy, đầu vừa mới ngẩng cao đã cúi gằm xuống, nhưng lúc thấy Ân Thiên Thuấn đứng trước mặt bọn họ, vẫn nhịn không được mở miệng nói một câu: ”Em không li hôn, cũng không bỏ đi!”

Sự ghen tuông mà Cảnh Liêm Uy đè nén trong lòng vì cô lén gặp người đàn ông khác biến mất trong nháy mắt, anh nhìn Ân Thiên Thiên bên cạnh, rõ ràng là sợ Ân Thiên Tuấn trách móc nhưng vẫn kiên địch từ chối, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, cô rất nhỏ nhắn, dáng người 1m68 trước mặt anh vẫn mảnh mai như vậy, nhưng trong vóc người nhỏ nhắn ấy lại mang theo rất nhiều năng lượng to lớn.

Ân Thiên Tuấn nghiến chặt hàm, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, nhìn đến mức Ân Thiên Thiên liên tục núp sau lưng Cảnh Liêm Uy, cuối cùng chỉ còn lộ ra nửa bên mặt vô vùng uất ức.

”Ân Thiên Thiên!” Giọng nói trầm thấp vang lên, thậm chí Cảnh Liêm Uy còn cảm giác được cơ thể Ân Thiên Thiên run lên một cái.

Quan hệ của cô với Ân Thiên Tuấn tốt, tốt đén mức có thể đùa giỡn, nói mọi chuyện bí mật, nhưng cũng tốt đến mức cô sợ anh, kính trọng anh thậm chí là không làm trái lại lời của anh.

Đời này, Ân Thiên Thiên chỉ làm trái lời Ân Thiên Tuấn hai chuyện, hai chuyện này đều có liên quan đến Cảnh Liêm Uy, và hai chuyện đều là không muốn li hôn với Cảnh Liêm Uy.

Ân Thiên Tuấn tức giận nhìn Ân Thiên Thiên, hung hăng trừng Ân Thiên Thiên một cái rồi nhìn thẳng vào mắt Cảnh Liêm Uy.

Cảnh Liêm Uy bây giờ cũng không còn như ban đầu nữa, anh giống một người đàn ông bình thường nào đó đi trên phố khiến cho tâm trạng người khác tốt hơn, có điều chỉ là thoáng qua, cũng không nhớ cả một đời…

Bước vào phòng bao, Ân Thiên Thiên liền túm tay Cảnh Liêm Uy đi vào, lúc Cảnh Liêm Uy đưa tay ra đóng cửa lại còn không quên nhìn Cảnh Liêm Uy, trừng anh một cái, đôi mắt tràn đầu uất ức cùng ”trách cứ”.

Sao bỗng nhiên anh không quan tâm cô nữa?

Rõ ràng anh biết người cô sợ nhất là Ân Thiên Tuấn, giờ lại đứng một bên không nói gì?

Thật đáng ghét! Anh chỉ bị bệnh thôi chứ cố phải suy yếu đến mất sức chiến đấu đâu?

Thấy Ân Thiên Thiên đầy sức sống, tim Ân Thiên Thiên như bị người ta đập mạnh một cái, lòng bàn tay ấm áp vô thức cảm nhận được bàn tay nhỏ bé đang buông thõng của cô nắm chặt lại.

Ân Thiên Tuấn ngồi ở chỗ của mình, nhìn hai người trước mặt với khuôn mặt lạnh lùng toát ra sự lạnh lùng trước nay chưa từng có, sự lạnh lùng như vậy chỉ từng xuất hiện trong ‘Tử Ân’, nhưng giờ anh lại không ngần ngại mà thể hiện nó ra trước mặt Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy.

”Ân Thiên Thiên, em nói lại lời vừa nãy một lần nữa?” Giọng nói mang theo uy hiếp rõ ràng. Ân Thiên Thiên mím môi không dám nói gì, cả người to ra vẻ vô tội.

Cảnh Liêm Uy nhìn cô gái nhỏ bé bên cạnh, tuy cô không nói nhưng hành dộng dùng tay nắm chặt lấy lòng bàn tay to lớn của anh đã bày tỏ của cô rồi!

Cô muốn ở bên anh, nói cô tủy hứng cũng được, ngốc nghếch cũng được, ngây thơ cũng được, cuộc sống là vậy, một vài chuyện gặp phải bèn làm điều đó bất kể lí do gì!

Ân Thiên Tuấn cũng không nói gì mà chỉ tức giận nhìn Ân Thiên Thiên, vẻ mặt bất mãn.

Bầu không khí lãnh lẽo trong phòng bao lan ra nhanh chóng, Ân Thiên Tuấn chờ câu trả lời của Ân Thiên Thiên, nhưng Ân Thiên Thiên lại mím chặt môi không dám nói còn Cảnh Liêm Uy đứng trước mặt che chắn hàn khí cho cô.

Cuối cùng Ân Thiên Tuấn vẫn giương mắt nhìn hai người đứng trước mặt mình tựa như hai đứa học sinh tiểu học, ánh mắt dừng trên người Cảnh Liêm Uy, mở miệng nói câu đầu tiên: ”Cảnh Liêm Uy, cậu nghĩ giờ cậu có nặng lực gì có thế bảo vệ được con bé? Đến bản thân mình cậu còn không đảm bảo được thì có thể bảo vệ Nhan Hi với cô ấy ư? Hiện tại cậu chẳng có chút sự tin tưởng nào cậu biết không? Thậm chí tôi còn tin rằng không bao lâu sau cậu sẽ biến thành một loại xa xỉ!”

Lời nói đả kích liên tục hướng về phía anh, Ân Thiên Tuấn không để lại cho chút mặt mũi nào, đứng dậy, hai tay chống lền bàn nhìn anh, nói tiếp: ”Cảnh Liêm Uy, bản thân cậu là bác sĩ, bệnh của cậu thế nào cậu rõ hơn tôi, tôi chỉ lật qua hai trang cũng biết bệnh này là bệnh gì, cậu nghĩ cậu có thể ổn không? Cậu có thể khống chế nổi không? Cậu có thể đảm bảo rằng cậu chắc chắn sẽ không gây tổn thương cho Thiên Thiên với Nhan Hi không? Nếu không thể thì mời cậu buông tay!”

Sắc mặt Cảnh Liêm Uy trắng bệch.

Anh biết lúc chuyện này lộ ra anh cũng không còn là Cảnh Liêm Uy của trước kia nữa, những chuyện này sẽ không được mọi người trên thế giới biết đến nhưng những người quen biết đều sẽ biết, ví dụ như Ân Thiên Tuấn, nhà họ Đổng, Đào Ninh, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong, cũng ví dụ như bác sĩ điều trị của anh, anh biết nhà họ Cảnh sẽ tìm mọi cách để chuyện này không lộ ra nhưng có một vài việc vốn giấy không thể gói được lửa, anh không quan tâm đến cái nhìn của người khác nhưng anh để ý cái nhìn của người anh quan tâm, ví dụ như Ân Thiên Thiên, Cảnh Nguyên Phước, Vi Gia Huệ…

Lời nói của Ân Thiên Tuấn không được tính là quá đáng, giờ hình như anh có thể đoán trước được sự châm chọc khiêu khích của người khác khi biết về nó.

Ân Thiên Thiên nghe không nổi, muốn nói theo bản năng nhưng Ân Thiên Tuấn chuyển mắt nhìn cô một cái rồi lại nói tiếp với Cảnh Liêm Uy: ”Làm đàn ông không thể ích kỷ như vậy được, nếu đã không thể tốt thì đừng liên lụy đến bọn họ, nếu cậu tin bản thân có thể ổn thì tôi xin cậu hãy đợi đến khi bản thân hồi phục lại hãy tìm bọn họ, đừng để bọn họ cả ngày sống trong sợ hãi.”

”Anh!” Cuối cùng Ân Thiên Thiên không nhịn nổi nữa, từ sau lưng Cảnh Liêm Uy đi ra phẫn nộ hét lên một tiếng, mày nhíu chặt như thể một con thú mẹ bảo vệ con nhìn anh, nói: ”Anh nói kiểu gì thế? Có ai nói vậy không hả!”

Thân thể nhỏ nhắn gần như tức giận, Cảnh Liêm Uy im lặng từ đầu đến cuối bỗng nhiên giơ tay ra kéo cô về phía sau, ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Tuấn, mở miệng nói: ”Tôi thực sự không biết được liệu mình có thể chữa khỏi hay không, cũng không biết mình có thể khống chế được không, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương đến cô ấy và con, tôi cũng có thể cố gắng hết sức để bảo vệ bọn họ. Tôi không thể đối mặt với việc điều trị hết lần này đến lần khác trong những ngày mất đi Thiên Thiên và Nhan Hi, cũng không thể tin chắc mình có thể sống sót nhưng tôi biết cô ấy không muốn rời bỏ tôi, cũng như tôi không muốn rời xa cô ấy, ít nhất hiện giờ chúng tôi đều như vậy!”

Giọng nói trầm thấp bao phủ cả bầu không khí, từng câu từng chữ của Cảnh Liêm Uy cực kỳ nghiêm túc. Hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đưa ra một lời hứa hẹn cho Ân Thiên Tuấn: ”Nếu có một ngày tôi thực sự làm cô ấy tổn thương và khiến các cậu cho là sự nguy hiểm của tôi tăng lên thì tôi cũng hi vọng cậu…có thể mang cô ấy và con đi, chỉ là hiện tại xin cậu cho chúng tôi một chút thời gian, có được không?”

Dứt lời, mắt Ân Thiên Thiên đã ngấn lệ, bàn tay nắm lấy anh càng chặt hơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.