Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 558



CHƯƠNG 558: LIÊN MẪN KHÔNG TỪ BỎ.

Liên Mẫn.

Trong đám người theo Cảnh Liêm Uy như bọn họ, có mấy ai là không biết cô ta chứ?

Trong thời gian 5 năm khi Ân Thiên Thiên rời đi, cô ta đã theo bên cạnh Cảnh Liêm Uy với tư cách là đồ đệ và trợ thủ, trước khi Ân Thiên Thiên trở về, bọn họ vốn cũng rất sẵn lòng nhìn một người phụ nữ đơn thuần như vậy đi theo Cảnh Liêm Uy, nhưng khi Cát Thành Phong quay lại nói về những chuyện khi bọn người Cảnh Liêm Uy lên máy bay đến nước Anh, bọn họ lập tức đều hiểu rồi.

Đàn ông có lúc chính là như vậy, bọn họ rất mơ hồ, nhìn không hiểu cách làm của phụ nữ, không có nhắc nhở thậm chí là căn bản không có nghĩ nhiều, cho nên luôn cảm thấy Liên Mẫn là một người phụ nữ rất không tệ, nếu như nhà họ Cảnh đồng ý, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng sau khi biết tâm tư của cô ta, suy nghĩ của tất cả mọi người chỉ có một.

Một người phụ nữ che giấu tâm tư của mình suốt 5 năm, cô ta sẽ đơn giản như vậy sao?

Kể từ sau đó, Liên Mẫn gần như đã trở thành nhân vật phải phòng bị của những người ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy!

Điện thoại của cô ta, qua loa, câu hỏi của cô ta, qua loa, sự hỏi thăm của cô ta, qua loa…Chỉ cần là tất cả các hành vi có liên quan đến việc thăm dò Cảnh Liêm Uy của cô ta, bọn họ đều qua loa qua quýt.

Trên cái thế giới này, bạn có tâm kế bạn không sai, có thể bảo vệ chính bạn, nhưng cũng đừng có xem người khác như là con khỉ để chơi đùa, không có ai thích đâu.

Nhưng Liên Mẫn, trong khoảng thời gian 5 năm trước, đã lợi dụng bọn họ vô hạn…

Ánh mắt giám đốc Hoàng rơi trên người Liên Mẫn vài giây rồi rất nhanh liền thu lại, khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên định nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơ thể nhanh chóng che chắn lại, nhẹ giọng hỏi thăm Ân Thiên Thiên: “Mợ ba, hôm nay có món gì đặc biệt muốn ăn không? Gần đây có vài đầu bếp mới tới, có cần nếm thử vị mới không?”

Vừa nghe là có vị mới có thể nếm thử, Cảnh Nhan Hi liền vui vẻ, đứng ở chỗ ngồi của mình giang rộng cái vòng tay nhỏ bé của mình ra, lớn tiếng nói với giám đốc Hoàng: “Chú Hoàng, chú Hoàng, có thầy làm bánh kem nào mới tới không, Nhan Hi muốn ăn bánh kem? Tốt nhất là bánh kem làm từ kẹo bông đó…”

Giám đốc Hoàng vừa nhìn, vội vàng vươn tay bế Cảnh Nhan Hi vào trong lòng mình, giống như là yêu thương con cái của mình vậy, cười đến không khép miệng lại được, nói: “Bánh kem kẹo bông à, chú Hoàng không biết là có hay không nữa, nhưng mà nếu như cháu hôn chú Hoàng một cái, nói không chừng lát nữa chú Hoàng sẽ biến ra một cái cho cháu đó, nhưng mà phải cần ba mẹ của cháu đồng ý mới được ăn a.”

Cảnh Liêm Uy nhìn bọn họ không có nói chuyện, chỉ là thần sắc trên khuôn mặt anh tuấn trông vô cùng thoải mái tự tại.

Giám đốc Hoàng theo bên cạnh anh rất nhiều năm, anh luôn đối đãi với anh ta như người nhà, trong khoảng thời gian không có Ân Thiên Thiên, có nhiều lúc là giám đốc Hoàng chơi với Cảnh Nhan Hi, cho nên mối quan hệ giữa hai người cũng đặc biệt tốt, bây giờ tỏ ra thân mật như vậy, anh cũng sẽ không cảm thấy có gì.

Cảnh Nhan Hi vừa nghe vậy, đôi mắt đen láy sáng rực liền mở to ra, nhìn sang mẹ của mình với vẻ trông đợi, làm nũng trong vòng tay của giám đốc Hoàng: “Mẹ ơi, con ăn được không? Nhan Hi rất lâu rất lâu rồi không được ăn bánh kem kẹo bông rồi đó.”

Ân Thiên Thiên nhìn bé một cái không nói gì, khoé miệng thì nhịn không được mà khẽ nhếch lên.

Cảnh Nhan Hi lập tức ôm lấy mặt giám đốc Hoàng hôn một cái, thôi thúc nói: “Chú Hoàng, chúng ta đi mau đi, cháu muốn đi gặp sư phụ bánh kem kẹo bông, cháu thích người có bản lĩnh như vậy nhất, giống như ba mẹ của cháu vậy đó!”

Giám đốc Hoàng bị chọc cười khanh khách, chào Cảnh Liêm Uy rồi bế lấy bé con đi ra đằng sau, trước khi đi còn nháy mắt ra hiệu với nhân viên làm việc luôn đứng đợi ở bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý, thân ảnh hoặc là lời nói luôn cắt ngang ý định nhìn ra ngoài của Ân Thiên Thiên hoặc Cảnh Liêm Uy một cách thích hợp…

Liên Mẫn đứng ở cách “Nhà hàng Long Phượng” không xa, cô ta bây giờ thậm chí còn không dám quá tiến gần nơi đó!

Không biết đám đàn ông vốn luôn đối đãi với cô ta như em gái này bị sao rồi nữa, kể từ sau khi bọn người Cảnh Liêm Uy đi nước Anh xong, cho dù là cô ta đến cũng thường xuyên bị chặn ở ngoài cửa, gần đây số lần cô ta đến “Nhà hàng Long Phượng” quá nhiêu, nên trực tiếp bị giám đốc Hoàng hạ lệnh chặn ở bên ngoài, ngay cả cửa lớn cũng không thể đến gần!

Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nếu có thị lực tốt thì có thể nhìn thấy bọn họ từ bên ngoài, lúc này, Liên Mẫn đúng lúc đang nhìn bọn họ ở vị trí như vậy, vừa nhìn vừa đợi Điền Vinh đến.

Bàn tay nhỏ đặt ở bên người không ngừng siết chặt, khuôn mặt vốn đã tao nhã bỗng nhiên căng chặt lại, đôi con ngươi xinh đẹp tức giận trừng hai người ngồi bên cửa sổ, chiếc cằm thỉnh thoảng lại nhúc nhích một chút vì quá đỗi phẫn nộ, những người đứng xung quanh nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì đều không nhịn được mà xê xích qua bên cạnh một chút…

Ân Thiên Thiên!

Cô ta không phải là thiên kim tiểu thư sinh ra trong đại gia tộc gì, gia đình cô ta làm công ăn lương bình thường, khó lắm mới học y xong và vào được bệnh viện Nam Tự danh tiếng, ngay từ ngày đầu tiên bước vào, cô ta đã muốn được gần gũi với Cảnh Liêm Uy rồi!

Anh chính là một thần thoại, là người đàn ông mà mọi phụ nữ đều mong muốn! Liên Mẫn cô ta cũng không ngoại lệ!

Tự hỏi bản thân, cô ta có vẻ ngoài không tệ, cũng có năng lực, thậm chí còn trẻ đẹp hơn Ân Thiên Thiên, dựa vào đâu mà đứa con gái của một ả gái điếm sang lại có thể làm mợ chủ của nhà họ Cảnh chứ, mà một cô gái thanh thanh bạch bạch như cô ta lại không được? Lúc ở trường, mỗi lần nhìn thấy tin tức có liên quan đến Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, cô ta đều không biết nên hình dung cảm xúc trong lòng mình như thế nào nữa!

Cô ta hy vọng cô được gả vào nhà họ Cảnh, bởi vì nếu như một cô gái như vậy mà cũng được gả vào hào môn, vậy thì với điều kiện của cô ta tốt hơn cô gấp mấy vậy như vậy, dựa vào đâu mà không gả vào được chứ? Nhưng cô ta lại sợ cô được gả vào đó, bởi vì nếu như vậy thì cô ta lo lắng mình liệu có phải ngay cả cơ hội duy nhất cô ta cũng sẽ không còn nữa không?

Cuối cùng, lúc cô ta vào Nam Tự, lần đầu tiên khi gặp Cảnh Liêm Uy, chính là lúc Ân Thiên Thiên không có ở đó!

Cô ta dè dặt cẩn thận mà tiến gần từng bước, không để cho anh hoài nghi, không để cho người xung quanh anh cảnh giác, nhưng cô ta nỗ lực cả năm năm, tiêu phí hết những năm tháng đẹp đẽ nhất lên người của một mình Cảnh Liêm Uy, lúc nhìn thấy hình như sắp thành công rồi, Ân Thiên Thiên lại đột nhiên quay về! Mang theo cái đầu mất ký ức của cô xông xáo ngang dọc, phá vỡ đi tất cả kế hoạch của cô ta!

Vào thời khắc đó, Liên Mẫn hận Ân Thiên Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại bất lực không biết làm sao.

Ở bên cửa sổ, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy nói cười vui vẻ mà ăn cơm, Cảnh Liêm Uy thậm chí còn đứng lên lau khoé miệng cho cô, cũng vén mái tóc dài bên bờ má ra sau cho cô, trong đôi mắt phượng mê người đó mang theo tình ý dày đặc không thể nào tan…

Khi ‘Huỷ đi hoa anh đào của em’ hoành không xuất thế, toàn thế giới này có mấy ai là không biết tình yêu mà anh dành cho cô chứ? Mà người đàn ông này cũng không hề che giấu tình yêu của mình đối với cô một chút nào, đến nỗi khiến người ta đố kỵ!

Hung hăng hít thở sâu, Liên Mẫn thở ra thở vào từng hơi lớn, cưỡng ép mình dời ánh mắt đi, yên tĩnh mà đợi Điền Vinh đến, rất nhanh, người đàn ông mới lên chức bạn trai của cô ta không bao lâu đã đến rồi.

Khi chiếc taxi dừng lại trước mặt Liên Mẫn, gần như là không nhìn thấy, ở nơi sâu thẳm trong đôi con ngươi của Liên Mẫn loé lên một tia chán ghét.

Điền Vinh cả đời này cũng chỉ là một bác sĩ ngoại khoa như vậy, cho dù là các bác sĩ trong Nam Tự cũng không ngoại lệ, so với Cảnh Liêm Uy thì đúng là khác biệt một trời một vực, hít một hơi thật sâu, Liên Mẫn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, khoé miệng nhếch lên mà đi tới.

“Tiểu Vũ.” Vừa nhìn thấy Liên Mẫn, khoé môi Điền Vinh liền cong lên, trong đôi mắt toàn là sủng nịch: “Anh nhận được điện thoại của em là ra ngoài ngay, đợi rất lâu rồi sao? Muốn ăn cái gì?”

Liên Mẫn ngoan ngoãn khoác tay của Điền Vinh, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển động về hướng Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy một chút, có chút khó xử mà nhìn Điền Vinh, mở miệng nói: “Điền Vinh, chuyện trước đây em nói qua với anh anh còn nhớ không? Chính là chuyện hình như mợ chủ hoài nghi em và bác sĩ Cảnh…”

Lời nói nhẹ nhàng mềm mại, khiến cho trái tim Điền Vinh không khỏi có chút thương xót, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô ta, nhẹ giọng an ủi: “Ngốc, lần trước không phải chúng ta đã giải thích rõ ràng rồi sao? Sư mẫu sẽ không như vậy đâu.”

Điền Vinh vừa nói như vậy, Liên Mẫn liền không vui, đứng yên tại chỗ không đi nữa, bĩu cái miệng nhỏ, nhìn anh với vẻ mặt uỷ khuất, nói: “Cái gì chứ, vốn dĩ là như vậy, em không quan tâm bọn họ có hoài nghi em hay không, nhưng em không muốn người khác nhìn anh như vậy a, anh kẹp ở giữa khó xử biết bao, hôm nay em cũng là nhìn thấy bọn họ rồi nên mới gọi điện thoại cho anh…”

Bộ dạng Liên Mẫn cúi đầu vẻ mặt uỷ khuất, ánh mắt nhìn về phía Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay không phải bác sĩ Cảnh xin nghỉ phép rồi sao? Người làm đồ đệ như anh không có quan tâm người ta một chút gì hết, em đúng lúc nhìn thấy, đang chuẩn bị đi chào hỏi, ai ngờ nhìn thấy mợ ba, sau đó thì không dám nữa, nếu như cô ấy lại nghĩ nhiều thì làm sao đây?”

Điền Vinh men theo ánh mắt cô ta nhìn qua đó, lập tức nhìn thấy bộ dạng một nhà ba người vui vẻ hoà thuận ở kia.

Chuyện Cảnh Liêm Uy xin nghỉ phép đã truyền khắp Nam Tự rồi, mỗi ngày có vô số người đều hỏi thăm anh về việc sư phụ anh nghỉ phép để làm cái gì, nhưng anh ta cũng không biết, bị hỏi nhiều rồi thì đột nhiên cũng lo lắng, bây giờ nhìn thấy Cảnh Liêm Uy thì cũng hạ được cục đá trong lòng xuống, nhẹ giọng cười nói: “Bộ dạng này của sư phụ nhìn trông rất tốt a, vậy mà lại nghỉ phép, thật là quá đáng, căn bản là muốn ở cùng với vợ con đây mà…”

Lúc Điền Vinh nói chuyện không có nhìn Liên Mẫn, hoàn toàn không có chú ý đến, vào lúc lời nói của mình vừa dứt, khuôn mặt của Liên Mẫn đều đen sầm lại.

Sắp xếp lại cảm xúc của mình, Liên Mẫn chủ động đưa tay nắm lấy bàn tay của anh ta nói: “Điền Vinh, chúng ta vào đó chào hỏi cái đi, nhìn thấy rồi mà không chào hỏi thì cũng không hay, không phải sao? Đúng lúc cũng để cho bọn họ nhìn thấy, tình cảm của chúng ta rất tốt, được không?”

Đảo mắt, đôi mắt xinh đẹp của Liên Mẫn tràn đầy chờ mong, trái tim Điền Vinh đập thình thịch thình thịch, làm gì còn biết từ chối nữa? Gật gật đầu rồi dắt bàn tay nhỏ của Liên Mẫn đi qua đó…

Người của Cảnh Liêm Uy chặn Liên Mẫn chứ không có chặn Điền Vinh, sẽ chặn lại khi Liên Mẫn một mình đến chứ không chặn lại khi hai người cùng đến, bởi vì Cảnh Liêm Uy rất thương yêu đứa học trò này của anh, ai cũng biết hết! Không đến vạn bất đắc dĩ, Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ không để cho đứa học trò ngốc nghếch này chịu bất kỳ tổn hại nào! Bọn họ đương nhiên cũng không dám manh động.

Từng bước một tiến đến gần ‘Nhà hàng Long Phượng’, Liên Mẫn nhìn mấy người xung quanh mà ban đầu còn chặn mình ngoài cửa, khoé miệng không khỏi nhếch lên, trong đôi con ngươi tràn đầy thần sắc kiên định!

Cô ta đã làm một quyết định rất đúng, lúc này xem ra là đang dùng tên Điền Vinh này làm bia đỡ đạn!

Trong ‘Nhà hàng Long Phượng’, giám đốc Hoàng sau khi bế Cảnh Nhan Hi trở lại thì yên tĩnh hầu hạ ở một bên, khi nhìn thấy Liên Mẫn khoác tay Điền Vinh đi vào, đôi con ngươi không nhịn được mà khẽ híp lại một cái.

Người phụ nữ này, có lẽ là một kiếp nạn trong cuộc sống tình cảm của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên! Còn là một đại kiếp nữa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.