Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 560



CHƯƠNG 560: TÌNH HUỐNG ĐỘT NGỘT XẢY RA.

Sắc mặt Ân Thiên Thiên đại biến, gần như là theo bản năng vươn tay ra kéo con lại, nhưng ai ngờ Cảnh Nhan Hi chạy thẳng đến đây, bây giờ cơ thể lại vì quán tính mà căn bản không ngừng lại được, xông thẳng về phía nước canh nóng hổi đang cuộn trào đó, trong tích tắc, hầu như tất cả mọi người trong đại sảnh đều im lặng …

Khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng trong ánh mắt của Ân Thiên Thiên đột nhiên chuyển thành cảnh quay chậm.

Cô thậm chí còn có thể nhìn thấy làn khí nóng hổi của nước canh đang lan toả trong không khí, cũng có thể nhìn thấy con gái mình đang ngẩng cái mặt nhỏ về phía nước canh, tất cả mọi thứ đều khiến cô kinh hãi!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Nhan Hi đều ngây ngốc, trong đôi con ngươi đen láy sáng rực toàn là kinh sợ nhưng căn bản không né được!

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, Ân Thiên Thiên hoàn toàn không hề do dự mà vặn vẹo cơ thể của mình, cơ thể vốn đang hướng về Cảnh Nhan Hi nhưng vì đứa trẻ nên có một chút lệch qua, bây giờ căn bản là không quan tâm nhiều như vậy nữa, cơ thể tiến về phía trước che chắn lại, bảo vệ đứa con vào trong lòng mình, cơ thể xinh đẹp ngồi phịch xuống đất, cùng lúc đó, nước canh nóng hổi đó cũng rơi xuống, Cảnh Nhan Hi bị ôm lấy xoay nhẹ một cái, còn Ân Thiên Thiên thì dùng cả cánh tay mình nhận lấy món canh đang rơi xuống…

“Sịt!” Hoàn toàn không nhịn được, Ân Thiên Thiên cắn răng thốt lên thành tiếng, khuôn mặt nhỏ đều nhăn nhó.

Cảnh Nhan Hi được bảo vệ rất tốt, nhưng trên cánh tay suy cho cùng cũng bị dính vài ba giọt, lập tức bị bỏng mà khóc lên: “Oa, mẹ ơi, đau quá, Nhan Hi đau quá…”

Một tiếng khóc phát ra, giống như đã phá vỡ mọi tình hình ở hiện trường.

Giám đốc Hoàng và các nhân viên xung quanh nhanh chóng bước tới, Cảnh Liêm Uy thì càng chạy nhanh đến như điên, trên khuôn mặt anh tuấn toàn là thần sắc nghiêm túc, đồng thời Điền Vinh vừa ra khỏi nhà vệ sinh cũng nhanh chóng đi tới.

“Nhan Hi, Nhan Hi…” Ân Thiên Thiên bị bỏng cả cánh tay phải đến tê dại, sắc mặt trắng bệch mà vội vàng kéo Cảnh Nhan Hi ra khỏi lòng mình, sợ nước canh vẫn còn đang chảy sẽ làm bé bị bỏng, lo lắng hỏi: “Nhan Hi, đau ở đâu? Nói cho mẹ nghe, chỗ nào đau? Hửm?”

“Mẹ ơi, mẹ ơi …” Cảnh Nhan Hi bị đau đến chịu không nổi, khuôn mặt nhỏ rõ ràng một giây trước vẫn còn cười tươi, bây giờ đã tràn đầy nước mắt, vô cùng đáng thương, đôi mắt ngấn lệ nhìn cánh tay nhỏ của mình, trên đó đã nổi bóng nước, nhìn có chút đáng sợ, lập tức khóc càng dữ dội hơn: “Mẹ ơi, mẹ ơi, Nhan Hi đau quá, đau quá…”

Ân Thiên Thiên vừa nhìn thấy cánh tay trắng trẻo và mềm mại của Cảnh Nhan Hi thì sợ hãi, làn da của trẻ con vốn đã mềm, có những vết bỏng sẽ để lại dấu vết, bây giờ nhìn những vết phồng rộp trên cánh tay của bé, trong lòng lo lắng tột độ, vươn tay muốn an ủi bé, nhưng vừa nhấc tay thì liền cảm nhận được cảm giác đau rát nóng nổi trên cánh tay…

Quay đầu lại nhìn cánh tay của mình, vào ‘Nhà hàng Long Phượng’ ăn cơm đương nhiên là phải cởi áo khoác ra, mùa này chẳng qua chỉ là một chiếc áo mỏng manh cộng thêm một chiếc áo khoác mà thôi, bây giờ cái áo mỏng manh đó còn xắn tay áo lên, bị nước canh xối vào như vậy, trên một cánh tay toàn dấu vết của nước canh, thậm chí một số phần da đã bị rách, một số vết phồng rộp nhô cao, trông đặc biệt đáng sợ …

Chỉ là bây giờ, so với cơn đau ở cánh tay của cô, Ân Thiên Thiên cảm thấy mắt cá chân của mình cũng đau đến mức gần như không thể chịu đựng được nữa.

Vì để kéo Cảnh Nhan Hi qua, cô buộc phải xoay người, kết quả khi xoay giày cao gót chính là khiến bàn chân cô bị trẹo, sự đau đớn xuyên tâm lúc này hoàn toàn không kém gì trên cánh tay.

Cảnh Nhan Hi khẽ sững sờ một lúc, nhìn mẹ của mình, tiếng khóc bất giác ngừng lại, Ân Thiên Thiên như vây thậm chí còn đáng sợ hơn lần trước bọn họ cùng nhau xảy ra chuyện ở trước cửa nhà trẻ nữa!

Cánh tay đỏ bừng còn chảy ra không biết là nước canh hay là chất dịch do bóng nước bị vỡ, ngồi phịch dưới đất, bàn chân phải đang trong một tư thế kỳ quặc, khuôn mặt không có chút huyết sắc, khiến bé sợ hãi đến nỗi không biết phản ứng thế nào nữa.

“Mẹ …” Khẽ kêu một tiếng, Cảnh Nhan Hi đau lòng nhìn cô, hoàn toàn không biết nên làm thế nào nữa.

Thanh âm giòn giã khi chiếc ghế ma sát với mặt đất vang lên, Liên Mẫn đang ngồi tại chỗ nhanh chóng đứng dậy, sắc mặt cũng trắng bệch kinh khủng, bàn tay lẳng lặng che miệng nhìn bọn họ, trong đôi con mắt đẹp toàn là kinh ngạc và ngạc nhiên, lúc mọi người còn chưa có đến gần, cô ta vội vàng tiến lên trước đưa tay mình về phía Cảnh Nhan Hi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nhan Hi, cháu không sao chứ?”

Nhìn thấy tay sắp đụng vào Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên vội vàng đưa tay lên kéo Cảnh Nhan Hi ra, đảo mắt nhìn cô ta đầy phẫn nộ, tràn ngập sự phòng bị! Cùng lúc đó, người ở xung quanh cũng đến rồi.

“Mợ ba, cô chủ nhỏ.” Giám đốc Hoàng xông tới đầu tiên, khi nói chuyện với Cảnh Liêm Uy hồi nãy, anh ta luôn để ý qua bên này, cho nên tốc độ vô cùng nhanh, còn Cảnh Liêm Uy vì quay lưng lại nên có chút chậm, vươn tay kéo Cảnh Nhan Hi ra một khoảng cách, giám đốc Hoàng mặt mày nghiêm trọng nhìn bọn họ: “Sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?”

Sau khi nhìn thấy Cảnh Nhan Hi trong vòng tay của giám đốc Hoàng, Ân Thiên Thiên lập tức thở phào, lúc này mới cảm nhận được rõ ràng sự đau đớn trên cơ thể…

Đột nhiên, Liên Mẫn vốn đang đứng ở trước mặt che khuất ánh sáng mặt trời, bị ai đó thô bạo kéo ra, cả thế giới đột nhiên trở nên sáng lạng, theo bản năng ngẩng đầu, Ân Thiên Thiên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của Cảnh Liêm Uy đã ngồi xổm xuống, vươn tay léo lấy cánh tay bị thương của cô cẩn thận xem xét, sau đó lại mím môi nhìn vết thương trên cánh tay của Cảnh Nhan Hi.

Trong chốc lát, cả đại sảnh gần như đều im lặng, không ai dám nói chuyện.

Liên Mẫn cũng không biết là bị tình hiện tại làm cho hoảng sợ hay là vốn dĩ đã có kỹ năng diễn xuất tốt rồi nữa, bước chân hơi loạng choạng mà lùi về sau vài bước, bàn tay nhỏ lúng túng đặt trên ngực có hơi run rẩy, khuôn mặt xinh xắn tái nhợt không chút huyết sắc, ngay cả môi cũng giống như đã mất đi màu sắc, nhìn hai mẹ con nhếch nhác trên mặt đất, cánh môi khẽ run rẩy…

“Mợ…mợ ba…” Nhẹ giọng nói, vẻ mặt Liên Mẫn sợ hãi nhìn bọn họ, muốn bước tới trước giúp đỡ nhưng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể ở một bên với khoé mắt hơi hơi đỏ, nói: “Mợ ba, hai người không sao chứ? Tôi…tôi không phải là cố ý đâu…tôi…tay của tôi không để ý…tôi chỉ là, chỉ là muốn lấy ly rượu, không cẩn thận…”

Liên Mẫn đáng thương nói, thậm chí khi giải thích mà nước mắt đều lưng tròng, bộ dạng như sắp rơi xuống.

“Thực xin lỗi…xin lỗi …” Liên tục xin lỗi, Liên Mẫn trông thật đáng thương, thật khiến người ta không đành lòng trách cứ.

Xung quanh có những người không nhìn nổi nữa mà nhẹ giọng bàn luận, giọng nói có hơi lớn.

——Một câu ‘xin lỗi’ là được rồi sao? Nhìn vết thương trên cánh tay người mẹ kìa, nếu như rơi xuống người đứa trẻ thì sao đây? Không phải bị huỷ dung rồi sao?

——Đúng đó, canh vốn đã nóng rồi, lúc dọn món ra sẽ có nhân viên nhắc nhở, sao mình lại không để ý được chứ?

——Những sai lầm như vậy lẽ ra không nên xảy ra, cũng đâu còn là con nít, một câu ‘xin lỗi’ là bỏ qua sao?

Mang máng cũng có người lên tiếng biện hộ cho Liên Mẫn, lời nói có vẻ hơi thiếu tự tin, nhưng đó là ‘sự thật”’.

——Ai ya, không phải không có làm bị thương đến đứa bé sao? Đây là may mắn lớn nhất rồi không phải ư? Xin lỗi đàng hoàng đi.

——Đúng đó, hơn nữa người ta cũng không phải cố ý, tôi cũng thấy cô ta muốn lấy ly rượu nhưng cánh tay vô tình đụng vào thôi, ai cũng không muốn chuyện như vậy xảy ra hết mà?

——Chỉ là sai sót vô tình thôi, đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp …

Ân Thiên Thiên phớt lờ bàn luận xung quanh, chỉ cau mày ngẩng đầu nhìn Liên Mẫn một cái, ánh mắt băng lãnh.

Cảnh Liêm Uy kiểm tra vết thương trên cánh tay của Ân Thiên Thiên một hồi, sắc mặt u ám, Cảnh Nhan Hi cũng sụt sịt chưa có hoàn toàn ngừng được tiếng khóc, vết phồng đỏ tươi trên cánh tay trắng nõn và mềm mại đặc biệt rõ ràng.

Gần như là vào giây phút cảm xúc của Cảnh Liêm Uy thay đổi, Ân Thiên Thiên đã cảm nhận được rồi, hoàn toàn không có thời gian đi để ý đến Liên Mẫn nữa mà vội vàng dời mắt sang nhìn thẳng vào anh, nhìn thấy khuôn mặt vốn đã nghiêm túc của anh càng lúc càng căng chặt, thậm chí chiếc cằm cũng căng cứng, lòng bàn tay cũng nhịn không được mà siết chặt nắm đấm, bộ dạng giống như là một giây tiếp theo sẽ vung một đấm lên mặt của Liên Mẫn vậy…

Trong chốc lát, Ân Thiên Thiên sốt sắng vô cùng, đôi con ngươi khoá chặt vào anh không dám dời đi!

Liên Mẫn dường như cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Cảnh Liêm Uy, bước chân vô thức lùi lại phía sau, bộ dạng trông thật rụt rè và yếu ớt, bất tri bất giác khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông.

Vào lúc mọi người còn đang tò mò Cảnh Liêm Uy sẽ làm thế nào, quả nhiên, Cảnh Liêm Uy đột nhiên đứng phắt dậy ở trước mắt Ân Thiên Thiên, cơ thể cao lớn thu hút vô số ánh mắt, lũ lượt yên tĩnh theo dõi sự phát triển của tình hình.

Sắc mặt của giám đốc Hoàng và Ân Thiên Thiên đột nhiên thay đổi, giám đốc Hoàng thậm chí còn đặt Cảnh Nhan Hi xuống, chuẩn bị lập tức tiến lên đưa Cảnh Liêm Uy đi nếu tình hình không ổn, Ân Thiên Thiên thì càng nắm chặt lấy nắm đấm rũ ở bên người anh không dám buông lơi, trong mắt tràn ngập lo lắng…

Cảnh Liêm Uy, tuyệt đối không được biểu hiện sự thất lễ ở nơi công cộng đâu!

Hôm nay, chỉ cần Cảnh Liêm Uy ra tay với Liên Mẫn, thì ngày mai người trong toàn bộ thành phố T và thậm chí là người trong phạm vi lớn hơn nữa sẽ biết cậu ba của tập đoàn Cảnh Thị đang bị bệnh, bởi vì trạng thái và cảm xúc của hai người đều vô cùng cực đoan, hoàn toàn không ngừng được a! Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy qua bộ dạng phát bệnh của Cảnh Liêm Uy, Đổng Khánh còn suýt chút nữa bị đánh chết, làm gì mà còn để ý đến một Liên Mẫn chứ?

“Cảnh Liêm Uy…” Gần như là theo bản năng, Ân Thiên Thiên lo lắng gọi một câu, nhưng Cảnh Liêm Uy thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái, đôi mắt như xung huyết nhìn Liên Mẫn, thần thái đặc biệt đáng sợ, những người xung quanh đều bất giác lùi về sau một chút.

Đột nhiên, tình hình ở đây trở nên nghiêm trọng và căng thẳng lên.

Cảnh Nhan Hi đứng đó ngây người nhìn ba của mình, đôi mắt to tròn mở to ra viết đầy sự lo lắng là nghi hoặc, Ân Thiên Thiên thì càng quan tâm mà nhìn anh, không dám dời đi một chút nào, giâm đốc Hoàng khẽ lê bước chân của mình từng bước từng bước tiến gần…

Liên Mẫn thẳng mặt đối diện với Cảnh Liêm Uy, lúc này không nói ra được một câu nào, chỉ có thể rụt rè và sợ hãi mà nhìn anh, trong lòng chợt hối hận vì mình vừa mới làm ra chuyện như vậy …

Đột nhiên, bước chân đang đứng yên của Cảnh Liêm Uy hơi tiến về phía trước, trái tim ai nấy đều nhảy dựng lên, một giây sau sẽ làm ra động tác ngăn chặn ngay, chỉ cần Cảnh Liêm Uy làm ra hành vi gì đó muốn làm hại đến Liên Mẫn…

Đôi mắt của Ân Thiên Thiên không khỏi hơi đỏ bừng, cô không muốn gặp lại Cảnh Liêm Uy của ngày hôm đó chút nào cả…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.