Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 562



CHƯƠNG 562: MỘT LẦN CUỐI CÙNG

Nhẹ nhàng từng chút từng chút xử lý vết thương cho Cảnh Nhan Hi, rốt cuộc Điền Vinh cũng không nhịn được khẽ mở miệng nói một câu: “Xin lỗi sư phụ, tôi thay mặt tiểu Mẫn nói lời xin lỗi tới mọi người, cô ấy…”

Đuôi lông mày bau lên, Cảnh Liêm Uy nhìn Điền Vinh không nói gì, cảm xúc từ từ bình phục lại.

“Cô ấy…” Ngập ngừng một chút, cuối cùng Điền Vinh hít thở thật sâu một hơi nói một câu: “Cô ấy không hề cố ý đâu, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi sư mẫu và cả Nhan Hi nữa, rất xin lỗi…”

Nghe xong lời này, khóe miệng Cảnh Liêm Uy không thể chấp nhận nổi hơi nhếch lên, không nói một lời.

Mặc dù chỗ anh đứng đang quay lưng về phía hai mẹ con Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi nhưng lại có thể nhìn qua cửa sổ thủy tinh trước mặt thấy rõ ràng dáng vẻ của Điền Vinh, anh biết rõ, anh thấy vô cùng rõ ràng.

Liên Mẫn có ý khác đối với anh, anh biết!

Nếu như cô ta không tìm Điền Vinh làm lá chắn thì có lẽ anh sẽ còn nghi ngờ một chút có phải mình tính sai rồi hay không nhưng bây giờ trải qua nhiều chuyện như vậy mà anh cũng không ngốc đến mức không nhìn ra được một người phụ nữ có ý khác với mình hay không, cho dù chuyện hôm nay anh không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng dám khẳng định chắc chắn có liên quan đến Liên Mẫn, quả nhiên nhìn thoáng qua một cái liền thấy Ân Thiên Thiên nhìn cô ta như nhìn kẻ thù thì trong lòng anh đã hiểu hơn phân nửa…

Chỉ có điều, Điền Vinh…

Cảnh Liêm Uy hơi mím môi lại chỉ ôm Cảnh Nhan Hi không nói gì.

Điền Vinh nhíu chặt lông mày lại cũng không biết là bởi vì không quen xin lỗi người khác như thế này hay là bởi vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng áy náy, bây giờ qua rất nhiều lần nên anh ta không thể không mệt mỏi nói: “Sư phụ, tôi tin không phải tiểu Mẫn cố ý đâu, anh cũng biết cô ấy lương thiện như vậy, biết điều như vậy lại còn nhát gan nữa thì làm sao có thể cố ý đánh đổ bát canh kia được? Do cô ấy không chú ý tới…”

Trong phút chốc Điền Vinh tiến vào trạng thái tự thôi miên bản thân, rõ ràng là đang giải thích với Cảnh Liêm Uy nhưng trong lời nói vừa nói ra khỏi miệng cũng không biết là để trấn an chính anh ta hay là trấn an người khác.

“Cô ấy thật sự rất hiền lành, không phải chúng ta còn đã từng nhìn thấy cô ấy chăm sóc cho mèo hoang chó lang thang ven đường sao? Nhìn thấy chó con bị thương cô ấy cũng sẽ vô cùng đau lòng thì người như vậy sao có thể làm tổn thương người khác được, đúng không?” Anh ta mất cảm giác băng bó kỹ lại vết thương cho Cảnh Nhan Hi, thời khắc này hành động của Điền Vinh hoàn toàn bằng vào bản năng của bác sĩ đối với vết thương mà thôi, trong miệng anh ta vẫn lẩm bẩm như cũ: “Anh thấy đấy, sau khi cô ấy vào Nam Tự vẫn luôn tốt với tất cả mọi người như vậy, cô ấy dọn dẹp văn phòng cho anh năm năm cũng thường xuyên tới giúp tôi thu dọn lại văn phòng, chúng ta cũng hay cùng nhau đi ăn cơm nên thời gian năm năm này đủ để hiểu rõ một người, tôi tin cô ấy, tin tưởng cô ấy…”

Giọng anh ta càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ cho đến cuối cùng Điền Vinh nói cái gì có lẽ cũng chỉ có một mình anh ta có thể nghe thấy.

Cảnh Nhan Hi ngồi ở trong lòng Cảnh Liêm Uy không yên, trong cái đầu nhỏ của cô nhóc vẫn còn hiện rõ dáng vẻ tổn thương của mẹ mình nên cô nhóc giãy dụa muốn tụt xuống khỏi đùi Cảnh Liêm Uy, trong miệng nhỏ giọng thầm thì: “Ba, ba, con muốn đi thăm mẹ…”

Cúi đầu xuống nhìn Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy buông cô nhóc ra rồi nhìn con đi ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ còn lại thầy trò hai người.

Đứng dậy, Cảnh Liêm Uy đút hai tay vào trong túi quần đi đến bên cạnh cửa sổ còn Điền Vinh vẫn ngồi tại chỗ thật lâu chưa tỉnh hồn lại mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng Cảnh Liêm Uy, cánh môi mấp máy nói không ra lời.

Cảnh Liêm Uy cũng không phải người ngu?

Sao anh có thể cái gì cũng không biết, cho dù không trông thấy thì cũng vẫn đoán ra được, không phải sao?

Giữa hai người trầm mặc hồi lâu sau đó Điền Vinh để đồ đạc trong tay xuống đứng dậy đi đến sau lưng Cảnh Liêm Uy muốn nói điều gì đó nhưng sao một chữ cũng không nói ra được.

Một lúc lâu sau, Cảnh Liêm Uy hơi ngửa đầu lên nhìn sắc thu bên ngoài cửa sổ khẽ mở miệng: “Điền Vinh, đây là lần cuối cùng, nếu như còn có lần tiếp theo nữa thì cho dù là cậu đứng ở trước mặt tôi thì cô ta cũng tuyệt đối không chạy thoát được đâu.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy trực tiếp đi ra khỏi gian phòng để lại Điền Vinh ngu ngơ đứng nguyên chỗ đã mất đi động tác ở sau lưng.

Quả nhiên là anh đã biết tất cả…

Nhưng bởi vì anh ta cho nên mới bỏ qua lần này…

Nện vào trên tường một quyền thật mạnh, lần đầu tiên trong đời Điền Vinh lâm vào trạng thái cáu kỉnh…

Liên Mẫn, Liên Mẫn…

Tiểu Mẫn của anh ta…

Trong phòng bệnh, cánh tay phải của Ân Thiên Thiên bị cuốn lại vô cùng chặt chẽ thậm chí để cho tiện ngay cả cánh tay áo cũng bị cắt bỏ đi, cánh tay cô vốn đã mảnh khảnh giờ bị vải màu trắng quấn lại càng lộ ra mảnh mai mà thẳng tắp, giờ phút này Ân Thiên Thiên đang nằm ở trên giường nhỏ giọng nói chuyện với con gái ở trong lòng.

Cảnh Liêm Uy nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô dưới trời chiều mùa thu càng trở nên dịu dàng hơn, Ân Thiên Thiên chớp chớp hàng mi, cánh tay bị băng gạc quấn lấy thậm chí là trên mắt cá chân của chân phải cũng đang quấn băng gạc, thoạt nhìn cả người vô cùng chật vật nhưng Ân Thiên Thiên lại đang dỗ dành con gái một cách nhẹ nhàng ngọt ngào như vậy, toàn thân tràn đầy hơi thở của người mẹ.

“Mẹ, mẹ còn đau không? Nhan Hi thổi giúp mẹ nhé?” Cảnh Nhan Hi cẩn thận bò lên giường rúc vào trong lòng Ân Thiên Thiên, thân thể nho nhỏ co lại sợ sẽ chạm đến vết thương của cô, đôi mắt đen nhánh sáng tỏ nhìn cô lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ có muốn Nhan Hi tìm ba đến đây không? Ba lợi hại như vậy nên chắc chắn mẹ rất nhanh sẽ không sao nữa đâu…”

Ân Thiên Thiên cong khóe miệng lên nhẹ nhàng dỗ dành cô nhóc, tay sờ đầu nhỏ của cô nhóc nhỏ giọng thì thầm.

Giống như nhận ra trong phòng khác lạ, Ân Thiên Thiên ngoái nhìn ra đã thấy Cảnh Liêm Uy đứng ở cổng không biết được bao lâu, khóe miệng cười càng thêm dịu dàng hơn mấy phần, sâu trong đôi mắt cũng có ý cười.

Nói thật, giờ phút này Ân Thiên Thiên vậy mà cảm thấy chuyện ngoài ý muốn kia là vô cùng may mắn.

Có phải như vậy thì anh sẽ tạm thời quên đi chuyện ly hôn kia không?

“Cảnh Liêm Uy, anh tới từ lúc nào vậy?” Ân Thiên Thiên cẩn thận di chuyển cơ thể mình một chút, nhỏ giọng hỏi,

Cảnh Liêm Uy vội vàng đi qua đỡ cô, khẽ nói: “Em đừng động, anh đã bảo quản lý Hoàng đi làm thủ tục nhập viện cho em rồi, mấy ngày nay em ở lại bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt đi…”

“Em không muốn.” Vừa nghe xong Ân Thiên Thiên liền vội vàng phản đối, trong đôi mắt là sự khẩn thiết nói: “Em không muốn nằm viện, em muốn về nhà, em không thích ở chỗ này.”

Cô nói xong giữa hai người là một bầu không khí im lặng, không ai nói gì mà chỉ nhìn đối phương thật lâu.

Cảnh Nhan Hi cũng không biết làm thế nào nên chỉ nhếch bờ môi của cô nhóc lên nhìn ba của mình không nói gì, hiếm khi cô nhóc lại an tĩnh nhu thuận như vậy.

Sao anh lại không biết là Ân Thiên Thiên đang lo lắng cho anh.

Bởi vì dù Ân Thiên Thiên có nhập viện mà nằm ngay ở khoa ngoại nhưng anh cũng không thể thường xuyên ở bên cạnh cô.

Làm bác sĩ, trước khi bệnh tình của mình chuyển xấu anh đã không lên bàn mổ rồi! Mà vì giấu diếm sự thật bệnh tình của mình nên anh đành phải tiếp tục nghỉ phép nhưng một khi quay lại Cảnh Liêm chắc chắn sẽ được sắp xếp lịch mổ cho bệnh nhân…

Vì bệnh nhân và cũng vì chính anh nên bây giờ anh chưa thích hợp để quay lại.

Đạo lý này Cảnh Liêm Uy hiểu rõ và Ân Thiên Thiên cũng hiểu rõ.

Thả chậm lại giọng điệu của mình, Ân Thiên Thiên đưa tay ra cầm bàn tay của anh thận trọng khẽ nói: “Liêm Uy, em không muốn nằm viện, em không thích cảm giác ở bệnh viện hơn nữa khó khăn lắm em và Nhan Hi mới có cơ hội ở bên nhau mà sao anh lại nỡ lòng nào chia cắt bọn em thế? Đúng không? Hơn nữa ở nhà cũng rất thuận tiện dưỡng thương mà? Em bây giờ quan trọng nhất chính là dưỡng thương cho nên em muốn về nhà không muốn ở đây…”

Lời còn chưa nói xong thì bỗng nhiên Cảnh Liêm Uy liền thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chúng ta về nhà.”

Chỉ một lời đơn giản như vậy nhưng khiến Ân Thiên Thiên không nhịn được cong khóe miệng lên mà ngay cả Cảnh Nhan Hi cũng bật cười vui vẻ ôm lấy Ân Thiên Thiên, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu đó của cô nhóc khiến cho người ta vô cùng thương tiếc.

Nghe được tin tức Cảnh Nhan Hi đến bệnh viện Lâm Vũ Văn chạy tới trước tiên, thiếu niên nho nhỏ nhìn qua có vẻ rất lo lắng, thằng bé vừa nhìn thấy Cảnh Nhan Hi liền đưa tay ôm cô nhóc vào trong lòng mình nhẹ giọng hỏi han, dáng vẻ cưng chiều hết mực kia khiến Ân Thiên Thiên không nhịn được cười ra tiếng lúc đó Lâm Vũ Văn mới đỏ mặt mang cô nhóc trở về nhà họ Cảnh trước còn Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy thì chậm rãi đuổi theo đằng sau.

Nhìn Cảnh Nhan Hi bị Lâm Vũ Văn mang đi, trong mắt Ân Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ Văn càng thêm chắc chắn, một số ý nghĩ trong lòng cô cũng càng trở nên kiên định hơn, lúc cô quay đầu lại thì trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người cô và Cảnh Liêm Uy.

Tay nhỏ đưa qua nắm chặt bàn tay của anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc kia và cả sự tinh tế tỉ mỉ dịu dàng của anh khiến đôi mắt cô không tự chủ được nhu hòa hơn rất nhiều, cô nhẹ nhàng nói: “Liêm Uy, chúng ta về nhà đi.”

Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên đối diện với một đôi mắt tràn đầy tình ý của Ân Thiên Thiên.

Trong tích tắc trái tim Cảnh Liêm Uy liền giống như bị cái gì đó đập mạnh vào một cái, khắc sâu mà rõ ràng.

Gần như là không chút do dự, Cảnh Liêm Uy đứng dậy đưa tay ôm Ân Thiên Thiên vào trong lòng mình giống như là ôm công chúa, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô đỏ lên đưa tay ôm lấy cánh tay của anh mà trên mặt kìm lòng không được đều là ý cười, anh ôm cô vững vàng đi từng bước một ra ngoài cửa mà không thèm để ý tới nơi này là chỗ làm của mình và có rất nhiều người quen ở đây…

…Ôi, sao bác sĩ Cảnh lại là người lãng mạn như vậy?

…Ôi, có lẽ trong lòng chị dâu rất vui vẻ đấy nhỉ, bác sĩ Cảnh dịu dang như vậy cơ mà.

…Wow, sao tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Cảnh dịu dàng như vậy lần nào hả?

…Chậc chậc chậc, đây là bác sĩ Cảnh đang muốn tuyên bố chủ quyền sao?

Trên đường đi gặp không ít bác sĩ và y tá mở miệng chêu chọc Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, anh không quan tâm bọn họ nói cái gì mà chỉ nở nụ cười đáp lại, hiếm khi thấy tâm tình của anh tốt như vậy còn Ân Thiên Thiên thì chỉ e lệ ôm lấy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu vào trong lồng ngực của anh, nhu thuận mà đáng yêu.

Lên xe Range Rover rồi Cảnh Liêm Uy lại cúi người thắt dây an toàn vào cho Ân Thiên Thiên, lúc ánh mắt anh rơi vào trên cánh tay quấn đầy băng vải và băng gạc trên mắt cá chân cô không nhịn được hơi mím môi lại.

“Em không sao…” Bỗng nhiên Ân Thiên Thiên thấy Cảnh Liêm Uy làm mãi vẫn chưa xong liền đưa tay giật nhẹ cổ áo của anh, khẽ nói: “Chỉ cần có anh ở bên cạnh là em có thể vượt qua được hết mọi chuyện, chút vết thương nhỏ này qua mấy ngày là khỏi thôi, không phải sao?”

Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô tràn đầy mong đợi nhìn Cảnh Liêm Uy, vừa rồi cô đã nói rõ tình hình của mình đồng thời cũng đang mượn cớ để cho anh có thể thấy được suy nghĩ ở tận đáy lòng mình là cô muốn ở bên cạnh anh không rời không bỏ, cô muốn ở bên anh cùng anh sống nương tựa dựa dẫm vào nhau cho đến già.

Cảnh Liêm Uy không nói gì mà chỉ ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên sau đó không nhịn được áp sát tới dịu dàng đặt một nụ hôn lên khóe môi cô, rõ ràng chỉ có mấy giây ngắn ngủi như vậy nhưng Ân Thiên Thiên lại cảm nhận được sự triền miên và tình cảm lâu dài…

Hi vọng tình cảm giữa bọn họ cũng sẽ lâu dài như vậy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.