Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 564



CHƯƠNG 564: CẢNH LIÊM UY THAY ĐỔI

Cả phòng khách rơi vào bầu không khí ngột ngạt, Cảnh Thiên Ngọc nhìn Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nhận sự dạy dỗ, lại nhìn Cảnh Liêm Uy đứng ở một bên như không có việc gì, khóe miệng không nhịn được chua xót cong lên.

Bài học môn tình yêu này, không phải ai cũng có thể tùy tiện thành công.

Cảnh Thiên Ngọc bước lên phía trước kéo tay mẹ lại, trong khoảng thời gian này cô ấy nghe mấy lời cằn nhằn của mẹ mà trong lòng nặng nghìn cân, hiện tại cuộc sống của mấy người con nhà họ Cảnh không tốt lắm, dường như chỉ có Cảnh Liêm Bình tốt hơn một chút.

“Thật là, cô ta đã lớn như vậy mà đến bây giờ vẫn không biết chăm sóc người khác? Không lẽ cô ta mong gả vào nhà này rồi để Liêm Uy chăm sóc mình sao?” Cách đó không xa Vi Gia Huệ vẫn lẩm bẩm, lời nói tràn đầy trách cứ và không hài lòng.

Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ không nói gì, cô chỉ ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy.

Người đàn ông kia chỉ đứng ở đó, yết hầu di chuyển lên xuống, anh ngửa đầu uống hết ly nước trong tay, từ đầu đến cuối không nói một lời…

Nhưng dù vậy Ân Thiên Thiên vẫn không muốn rời đi.

Phòng ngủ.

Cảnh Liêm Uy ngồi một mình trên sô pha nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, hít vào thở ra theo nhịp, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, bàn tay nắm chặt lại giống như đang kiềm chế bùng nổ cảm xúc lúc này, anh còn cẩn thận không để Ân Thiên Thiên phát hiện.

Anh đau lòng cho cô, lúc anh thấy cô đứng ở trước mặt mình giống như đứa trẻ khóc lóc cầu xin anh đừng bắt cô rời đi, anh rất thương xót cô, nhưng anh nhìn mẹ mình như vậy, không có giới hạn, trách mắng cô không có lý do, anh cũng muốn đứng ra nói giúp cô một câu, anh muốn ôm chặt cô vào lòng nhẹ giọng an ủi như trước kia, nhưng hiện tại anh không thể không học cách đẩy cô ra xa…

Đúng vậy, anh vẫn luôn muốn đẩy cô ra xa.

Anh hít một hơi thật sâu, đôi mắt phượng nhìn ngoài cửa sổ, lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy cảm thấy mình biến thành một bệnh nhân tâm thần, mà còn là tình hình vô cùng nghiêm trọng.

Anh có thể dịu dàng ôm cô vào lòng an ủi, có thể đứng ra khi cô bị người khác bắt nạt, có thể che mưa chắn gió cho cô không bị bất kỳ thứ gì làm bẩn, thậm chí anh luôn miệng nói tuyệt đối sẽ không tổn thương cô, nhưng cuối cùng anh vừa cho cô ăn đường vừa đẩy cô vào núi đao biển lửa…

Anh nhìn Ân Thiên Thiên đang ngủ say trên giường lớn, Cảnh Liêm Uy không thể kiềm chế bản thân đi tới, đôi mắt tràn đầy yêu thương.

Cánh tay phải cô vẫn còn quấn băng, mắt cá chân phải cũng quấn băng giống như một bệnh nhân…

Nhưng anh vẫn có thể trơ mắt nhìn mẹ mình gây khó dễ cho cô.

Anh ngồi ở mép giường, trong đôi mắt đều là dáng vẻ của Ân Thiên Thiên, bàn tay lớn ấm áp không kìm lòng được xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô, lướt qua đuôi lông mày, dừng lại ở đôi môi…

Trong phòng ngủ yên tĩnh bỗng nhiên vang lên câu nói của Cảnh Liêm Uy: “Thiên Thiên, nếu anh tiếp tục làm như vậy thì có phải một ngày nào đó em sẽ hận không rời khỏi anh sớm hay không?”

Thỏa thuận ly hôn sớm muộn gì cũng sẽ phát huy công dụng của nó, anh vẫn luôn nghĩ như thế.

Cũng không biết hai người có thần giao cách cảm hay không, Ân Thiên Thiên vốn ngủ say bỗng nhiên xoay người, tay nhỏ không tự giác ôm bàn tay lớn của Cảnh Liêm Uy vào lòng, vẻ mặt thỏa mãn tiếp tục ngủ say.

Cảnh Liêm Uy nhìn dáng vẻ ỷ lại của Ân Thiên Thiên thì khóe miệng hơi cong lên, lại vô cùng chua xót.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ, Cảnh Thiên Ngọc bưng đồ ăn lên cho Ân Thiên Thiên, cô ấy nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở mép giường ngây người nhìn Ân Thiên Thiên thì không nhịn được thở dài, cô ấy nhẹ nhàng đi qua nhìn em trai mình, trong mắt đầy lo lắng nói: “Chị nghe mẹ nói đã liên lạc nhiều bác sĩ giỏi cho em, ngày mai sẽ có một bác sĩ đến nhà tìm hiểu tình hình, em cũng biết nhà chúng ta không có bệnh viện nhỏ, cho nên nếu có cần thì có lẽ sẽ phải đến bệnh viện, đến lúc đó bọn chị sẽ nghĩ cách, điều duy nhất là em phải phối hợp…”

Giọng nói nhỏ nhẹ giống như sợ quấy rầy Ân Thiên Thiên đang ngủ, nhưng khi Cảnh Thiên Ngọc nói xong thì Cảnh Liêm Uy vẫn không hề nhúc nhích, anh chỉ nhìn Ân Thiên Thiên không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cảnh Thiên Ngọc nhìn Ân Thiên Thiên mỏi mệt nên ngủ rất say, cô ấy nhẹ giọng mở miệng nói: “Liêm Uy, vì Thiên Thiên, cho dù thế nào, mặc kệ tình hình ra sao, chị biết em sẽ phối hợp, nhưng chị hy vọng em hiểu được một người phụ nữ yêu em là như thế nào…”

Cảnh Thiên Ngọc dứt lời thì không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Cảnh Liêm Uy nhìn khuôn mặt Ân Thiên Thiên rồi rơi xuống vị trí ngực của cô.

Yêu anh? Là thế nào sao?

Anh không hiểu, không hiểu, cũng không dám tìm hiểu, không dám hiểu…

Anh chỉ muốn cô bình an và hạnh phúc là được…

Đêm khuya.

Ân Thiên Thiên mơ màng tỉnh lại thì mở mắt nhìn thấy Cảnh Liêm Uy vẫn mặc đồ ngủ nằm bên cạnh mình, cô lập tức không động đậy giống như sợ sẽ đánh thức anh.

Cô còn nắm bàn tay anh ở trong lòng, mà anh cứ mặc kệ cho cô ôm, thậm chí quần áo vẫn không thay mà nằm ngủ say ở bên cạnh cô…

Cô không nhịn được hơi cong khóe miệng lên, hốc mắt hơi rưng rưng.

Cảnh Liêm Uy ơi là Cảnh Liêm Uy, nếu anh muốn đuổi em đi, thậm chí lấy ra thỏa thuận ly hôn, còn mặc kệ mẹ tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho cô, bên ngoài ra vẻ ‘tuyệt tình’, nhưng vì sao anh vẫn sẽ nhìn cô đau lòng, mặc kệ cho cô làm bậy, thậm chí còn thể hiện sự dịu dàng chỉ thuộc về cô chứ?

Cô hiểu được, hiểu được trái tim của anh, nhưng lại không muốn chấp nhận chuyện đó.

Cô tin tưởng mình, cũng tin tưởng anh, cô muốn gì thì sẽ nhất định cố gắng thực hiện!

Cô khẽ di chuyển cơ thể chui vào lòng Cảnh Liêm Uy, dường như người đàn ông đang ngủ say cảm nhận được sự quen thuộc nên không chút do dự đưa tay kéo cô vào lòng rồi ngủ tiếp, Ân Thiên Thiên cuộn người trong lòng Cảnh Liêm Uy không nhịn được nở nụ cười.

Cô nhìn Cảnh Liêm Uy như vậy, sao cô có thể mở miệng nói từ bỏ được?

Hôm sau.

Ân Thiên Thiên tỉnh dậy rất sớm, bởi vì hiện tại cô không tiện làm một số việc, hơn nữa trước đó Vi Gia Huệ đã từng đề nghị nên Ân Thiên Thiên gọi cho Đào Ninh tạm dừng công việc ở phòng làm việc, mà cô cũng ngoan ngoãn dưỡng thương ở nhà họ Cảnh…

Ân Thiên Thiên vừa mở mắt thì không nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Liêm Uy, cô lập tức ngồi dậy trên giường, cảm giác đau đớn ở cánh tay và mắt cá chân giống như tàn phế, khuôn mặt nhỏ càng nhăn lại, nhưng cô vẫn muốn cố gắng xuống giường đi tìm anh, người đàn ông kia đi đâu rồi?

Cô vừa vén chăn lên thì Cảnh Liêm Uy mang bữa sáng cho Ân Thiên Thiên đi tới, lúc anh thấy động tác của cô thì lông mày hơi nhíu lại khó có thể thấy được, động tác rất nhỏ nhưng Ân Thiên Thiên lại thấy rõ ràng, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi ở trên giường mở to mắt nhìn anh…

Cảnh Liêm Uy bưng đồ ăn đi tới, lúc anh nhìn đôi mắt của Ân Thiên Thiên thì trái tim không nhịn được đập rộn ràng.

Hiện tại cô giống như đứa bé bị bỏ rơi lại được mang về nhà, lo được lo mất, không biết làm thế nào.

Cô sợ anh rời đi, cũng sợ anh không cần cô…

Trước kia Ân Thiên Thiên chưa từng giống như ngày đó khóc lóc cầu xin anh, đã dùng toàn bộ tính mạng…

“Em ăn trước đi, lát nữa anh giúp em thay băng.” Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói, anh ngồi ở mép giường vị trí, tay bưng chén cháo vừa thổi cho Ân Thiên Thiên, động tác rất dịu dàng.

Ân Thiên Thiên ngồi ở đầu giường, dường như cơn đau nhức ở cánh tay và mắt cá chân bỗng nhiên biến mất không còn cảm giác gì, cô nhìn Cảnh Liêm Uy trước mắt thì khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.

Anh ở đây, thật là tốt.

Bởi vì tay phải bị thương, Ân Thiên Thiên không quen dùng tay trái, Cảnh Liêm Uy lập tức đút từng miếng cho cô ăn, cả quá trình chăm sóc rất cẩn thận, thậm chí sau khi cô ăn xong còn nhẹ nhàng lau miệng cho cô, sau đó anh đứng dậy bế cô đi về phía phòng tắm đồng thời có người gõ cửa phòng ngủ.

“Liêm Uy, bác sĩ Hoàng tới rồi, con ra gặp nhé?” Ở ngoài cửa Vi Gia Huệ cẩn thận hỏi, mang theo chút lo lắng.

Ân Thiên Thiên dựa vào lòng Cảnh Liêm Uy vội vàng mở miệng nói: “Liêm Uy, bác sĩ đến rồi, anh mau đi gặp đi, em có thể tự rửa mặt…”

Cảnh Liêm Uy không nhìn Ân Thiên Thiên một cái, chỉ lớn giọng trả lời: “Mẹ nói ông ta chờ một chút, con sẽ ra ngay.”

Anh nói xong thì vẫn ôm Ân Thiên Thiên vào phòng tắm rửa mặt, không nôn nóng cũng không vội vàng, dường như thế giới bên ngoài không hề náo loạn vì anh vậy…

Anh rửa mặt cho Ân Thiên Thiên rồi ôm cô đặt lên giường, anh chưa thu xếp cho Ân Thiên Thiên xong thì cô bắt đầu thúc giục nói: “Anh mau đi đi, đừng để người ta chờ lâu, không tốt…”

Lúc Ân Thiên Thiên nói chuyện thì Cảnh Liêm Uy đã đứng lên, nhưng anh đặt cô xuống giường rồi cầm hòm thuốc đến, có vẻ anh muốn thay băng cho Ân Thiên Thiên, anh vốn không có nghe vào tai!

Ân Thiên Thiên nhíu mày lại, vô cùng sốt ruột, giãy giụa không muốn thay băng vào lúc này, cô vội vàng nói: “Cảnh Liêm Uy, anh mau đi gặp bác sĩ đi, em không sao cả, không phải hôm qua mới thay băng sao? Hôm nay không thay cũng được, anh vẫn nên đi…”

Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên một cái đã chặn tất cả lời cô muốn nói.

Hiện tại anh hiếm khi nói chuyện với cô, nhưng dường như mỗi hành động đã quen cưng chiều cô, cho dù anh lạnh nhạt vô tình lại lộ vẻ sự dịu dàng.

Ân Thiên Thiên mím chặt môi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói gì, để anh kéo cánh tay mình bắt đầu thay băng, Vi Gia Huệ không chỉ đến thúc giục anh một lần, nhưng anh đều trả lời ‘Con sẽ đến ngay’, rốt cuộc lần thứ n Vi Gia Huệ đã không nhịn được.

“Cảnh Liêm Uy, rốt cuộc con muốn làm cái gì? Bác sĩ Hoàng đã chờ con hơn nửa tiếng rồi!” Vi Gia Huệ gào thét đi vào phòng ngủ, bà ta sợ Cảnh Liêm Uy sẽ đột nhiên đổi ý không muốn gặp bác sĩ, trong lời nói lộ vẻ lo lắng: “Rốt cuộc con có biết tình hình hiện tại của mình hay không? Cho dù con…”

Vi Gia Huệ đang nói đột nhiên dừng lại, bà ta ngây người đứng cách giường không xa.

Bọn họ lo lắng chờ ở bên ngoài, nhưng trong phòng ngủ đứa con trai ngoan của bà ta lại cẩn thận dịu dàng thay băng cho người con dâu giống như ‘sao chổi’ ở mắt bà ta, không phải chỉ là một vết thương nhỏ thôi sao?

Trong nháy mắt, lửa giận trong lòng Vi Gia Huệ từ sáng sớm bắt đầu bùng cháy lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.