CHƯƠNG 566: CẢNH LIÊM UY GIẢ VỜ
Bên khung cửa sổ sát đất, Cảnh Liêm Uy dựa vào bàn làm việc lặng lẽ nhìn khung cảnh mùa thu ở bên ngoài cửa sổ trầm mặc không nói, ly rượu đỏ trong tay tỏa ra mùi rượu nồng nặc, nhưng lại không hề thu hút được nửa điểm hứng thú từ anh.
Ân Thiên Thiên khập khễnh đi tới đứng ở sau lưng của anh, nhìn bóng lưng của anh không nói một lời nào, trong đôi mắt to tròn đều là sự đau lòng, bàn tay nhỏ không tự chủ được mà nắm chặt lại, cánh môi cũng mím chặt lại.
Suốt ba ngày rồi!
Trong khoảng thời gian ba ngày, gần như là nhà họ cảnh đã vận dụng tất cả các nguồn lực có thể vận dụng được để tìm bác sĩ, nhưng mà bây giờ dựa theo yêu cầu thì không có một người bác sĩ nào có biện pháp với căn bệnh của Cảnh Liêm Uy, còn những vị bác sĩ nổi tiếng trong nghề mà người bình thường không biết được đều là người của nhà họ Đổng, đến nay không có ai liên lạc được!
Ngồi ở trên ghế sofa, Ân Thiên Thiên cúi thấp đầu không nói gì, bỗng nhiên tivi đang được mở lên lại đang phát tin tức ở bên trong, khó chịu bực bội tùy ý muốn tắt đi nhưng mà lại đổi kênh, nhìn khuôn mặt quen thuộc với màn hình tivi, động tác muốn tắt tivi của Ân Thiên Thiên bỗng nhiên dừng lại..
– Theo như thông tin, hôm nay chủ tịch Đổng người thừa kế Đổng Khánh đã bắt đầu đi làm, đồng thời ông cụ nhà họ Đổng đang ở thành phố T, từ lúc bắt đầu đã nói mang theo mục đích đến thành phố T, nhưng mà đến nay vẫn chưa có hành động nào, làm cho mọi người tò mò không thôi, khi người nào cũng đều đang chừng xem hành động của nhà họ Đổng…
– Theo lời đồn, đối tượng hợp tác đầu tiên của người thừa kế nhà họ Đổng cũng không phải là nhà họ cảnh tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố T, hay là nhà họ Tề hoặc nhà họ Cốc nổi tiếng, mà là hợp tác với Ân Bách Phú là người chủ của nhà họ Ân, công ty vừa mới được thành lập khi ông ta vừa mới ra tù, công ty có tên là “Ân Vy”, hành động này không thể nói là không lớn gan…
…
Ân Thiên Thiên sửng sờ nhìn Đổng Khánh bị mọi người vây xung quanh ở trên tivi, lông mày hơi nhíu lại, bị sốc khi nhìn thấy người ba đã lâu không gặp xuất hiện với tư thế khiêm tốn ở bên cạnh của Đổng Khánh.
“Ân Vy”? Là Ân Nhạc Vy à?
Chuyện đầu tiên mà Ân Bách Phú ra tù chính là thành lập một công ty vì con gái đã mất của ông ta…
Hơi mấp máy môi của mình, Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh có chút ngây người.
Cô nhớ kỹ là đoạn thời gian trước vẫn còn nghe Đào Ninh nói Đổng Khánh bị thương nặng như vậy, sở dĩ nhanh chóng hồi phục cũng là bởi vì nội bộ nhà họ Đổng cơ hồ đã kêu gọi được bác sĩ trên toàn thế giới thành lập một bệnh bệnh nhỏ, khoa nội, khoa ngoại, khoa thần kinh… Cái gì cũng có cả cả
Cảnh Liêm Uy đang xem phong cảnh ở cách đó không xa cũng hơi nhíu mày lại, xoay đầu nhìn về phía tivi, đúng lúc truyền thông đang đặt câu hỏi với Đổng Khánh và Ân Bách Phú, hiện trường có vẻ hơi hỗn loạn, nhưng mà cũng có trật tự.
– Cậu Đổng, xin hỏi tại sao cậu lại lựa chọn một công ty nhỏ vừa mới được thành lập như là “Ân Vy”.
– Cậu Đổng, hợp tác với một công ty nhỏ như là Ân Vy, không sợ sẽ hạ thấp tiêu chuẩn của nhà họ Đổng à?
– Cậu Đổng, nghe nói là cô hai nhà họ Ân bỏ mạng ở cửa của nhà họ Đổng, cậu là cảm thấy áy náy vì chuyện này cho nên mới hợp tác với nhà họ Ân sao?
…
Từng câu hỏi dồn dập về phía Đổng Khánh, thế nhưng người trong cuộc lại không hề phản ứng một chút nào, chỉ là đợi sau khi phóng viên hỏi xong hết tất cả, mới hơi ngửa đầu lên đối diện thẳng vào ống kính, ánh mắt cực kỳ kiên định và nghiêm túc.
Mắt nhìn thấy Đổng Khánh muốn mở miệng nói chuyện, Ân Bách Phú lại đột nhiên xông đến ống kính từ sau lưng của Đổng Khánh, cười cực kỳ hòa ái dễ gần mà nói: “Các vị, mọi người đang hiểu lầm rồi, tôi thừa nhận là bối cảnh của Đổng thị như vậy mà hợp tác với “Ân Vy” của chúng tôi, quả thật là một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng mà cũng không phải là không thể nào có đúng không? Còn nữa, các người nhắc đến con gái để chết của tôi, chuyện này lại không có liên quan gì, thương trường không có ba con, huống hồ chi còn có mối quan hệ như vậy, không phải sao?”
Khi còn trẻ, Ân Bách Phú là dựa vào bản thân của mình mà dốc sức làm việc trong thương trường, mặc dù là đã lợi dụng người vợ đầu tiên của mình để phát triển nhanh hơn, nhưng mà bản thân của ông ta có sức lực của mình, cho dù hiện tại sau khi ông ta đang ở tù năm năm, loại đầu óc kinh doanh cũng sẽ không bị tuột lại…
Trước ống kính, Ân Bách Phú cười đến cực kỳ hiền lành, nói chuyện cũng rất thích đáng, rất dễ dàng khiến cho người ta thả lỏng đề phòng.
Hơi dừng lại một chút, ông ta mới nói tiếp: “Tôi là một người lão luyện trên thương trường, các người cũng đều biết lần này Đổng thị và Ân Vy hợp tác với nhau, bất quá cũng chỉ là quan hệ hợp tác vì lợi ích, không hề liên quan đến những chuyện khác. Các người cứ nắm lấy điểm này, đồng thời tôi tin tưởng là các người cũng coi trọng hiệu quả và lợi ích sau khi Đổng thị và Ân Vy hợp tác cùng với nhau, mà không phải là những việc vặt này…”
Các phóng viên nghe thấy lời nói của Ân Bách Phú thì nhanh chóng đã tìm được vấn đề, dù sao thì ba của Ân Nhạc Vy nhà họ Ân cũng không nói gì thêm, bọn họ có làm lớn chuyện thì cũng không làm lớn được, không phải sao? Còn không bằng nắm bắt lấy tin tức từ Đổng Khánh!
– Cậu Đổng, cậu trợ giúp đầu tư cho “Ân Vy” vì lí do chủ yếu nhất là gì, xin hỏi cậu đã nhìn trúng điểm nào của nhà họ Ân?
– Cậu Đổng, có tin đồn cho rằng cậu có tâm tư khác đối với cô cả trước kia của nhà họ Ân à, bởi vì như vậy cho nên nó hợp tác cùng với nhà họ Ân, cậu là vì lấy lòng của cô ấy hả?
– Cậu Đổng, xin hỏi mục đích cậu làm như vậy thật sự là bởi vì người nào đó sao?
…
Chủ đề vừa xoay chuyển làm cho Ân Thiên Thiên ngồi ở trước màn hình tivi vẫn chưa hoàn hồn lại, dường như như là theo bản năng muốn tắt tivi, trên vẻ mặt vậy mà lại lộ ra chút bối rối, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía của Cảnh Liêm Uy.
Cô biết là anh rất để ý đến Đổng Khánh!
Lúc mà Ân Thiên Thiên sắp tắt tivi, tay đang cầm điều khiển tivi đột nhiên bị Cảnh Liêm Uy nắm lấy, đưa tay nhẹ nhàng linh hoạt giật lấy điều khiển tivi ở trong tay của cô. Cảnh Liêm Uy ngồi ở một bên trầm ổn xem tivi, hoàn toàn không hề có ý định chuyển kênh, Ân Thiên Thiên ngồi ở một bên, lập tức liền có loại cảm giác đứng ngồi không yên…
Ống kính chiếu thẳng vào Đổng Khánh, rất có cảm giác không hề bỏ qua một chút cảm xúc nào.
Ngước mắt lên nhìn ống kính, đám người nhịn không được mà hơi lung lay, có một người không cẩn thận đụng phải Ân Bách Phú ở bên cạnh, lúc mà người đàn ông có tuổi thiếu chút nữa đã bị đụng vào, Đổng Khánh không vui nhíu mày đưa tay đỡ một cái, những người ở xung quanh lập tức không dám làm càn, không ai ngờ đến bây giờ Đổng Khánh lại xem trọng Ân Bách Phú như vậy…
Cho dù làm bởi vì cậu cả nhà họ Ân hay là cô cả nhà họ Ân, hiện tại Ân Bách Phú chính là người được quan tâm ở trước mặt của Đổng Khánh là sự thật!
Sau khi Ân Bách Phú đứng vững lại thì nhẹ giọng nói cảm ơn, đôi mắt nhìn về phía Đổng Khánh đều là ý tốt.
Sau khi thở dài một hơi, Đổng Khánh mới đối mặt với ống kính một lần nữa, không hề phát giác chuyện mình vừa mới coi trọng với Ân Bách Phú đã truyền ra ngoài, lập tức mở miệng nói: “Là người thừa kế của Đổng thị, tôi nhất định phải có trách nhiệm với mỗi một nhân viên ở Đổng thị, bây giờ tôi không phải là một người nữa, mà là nghìn người chục nghìn người, tôi sẽ không lấy Đổng thị ra để nói đùa, cũng sẽ không dùng công việc để lấy lòng bất cứ người nào khác. Mỗi một quyết định mà tôi đưa ra đều chỉ đứng ở góc độ của Đổng thị mà lựa chọn phương án tối ưu, có lẽ là bây giờ các người có nghi vấn, nhưng mà tôi tin tưởng lúc các vị nhìn thấy hiệu quả trong lần hợp tác đầu tiên của Đổng thị và Ân Vy, mọi người cũng sẽ không còn bất kỳ nghi vấn nào khác. Đây là lời hứa tôi dành cho các người, cũng là biểu hiện phụ trách với nhân viên của Đổng thị…”
Nói một tràng ngay cả giọt nước cũng không lọt được, rất nhận được lòng người.
Ân Thiên Thiên đang xem tivi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà ánh mắt vẫn sẽ không nhịn được mà cẩn thận quan sát vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy, sợ tâm trạng của anh sẽ trở nên không vui.
Bây giờ, cô rất sợ hãi Cảnh Liêm Uy sẽ phát bệnh.
Một trận hỗn loạn trên tivi qua đi, những gì còn lại chính là bóng lưng của Đổng Khánh và Ân Bách Phú rời đi, lúc này Cảnh Liêm Uy mới đưa tay tắt tivi, đồng thời cũng không hề cố kỵ gì mà nâng rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
“Liêm Uy…” Kẽ gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên nhìn về phía anh hi vọng là nhận được một câu trả lời từ anh.
Kể từ ngày đó sau khi rời khỏi bệnh viện, Cảnh Liêm Uy liền không nói một lời nào với cô, thậm chí là ngay cả một chữ!
Ngước mắt lên nhìn Ân Thiên Thiên, trong đôi mắt phượng vậy mà lại mang theo chút ý cười, chỉ là nụ cười kia khiến cho Ân Thiên Thiên không nhịn được mà ớn lạnh cả người, những lời nói bị mắc kẹt trong cổ họng cô bóp nghẹn lại không thể nói thành lời, Cảnh Liêm Uy vốn ngồi ở trên ghế sofa cách Ân Thiên Thiên một khoảng cách, bỗng dưng lại nâng khóe miệng đến gần côm…
Trong nháy mắt đó, một nỗi sợ hãi kỳ lạ trỗi dậy ở trong lòng của Ân Thiên Thiên.
Đôi mắt phượng nhướng lên, khóe miệng hơi giương nhẹ, cả người của Cảnh Liêm Uy tản ra hơi thở khát máu, không hề thu liễm chút nào.
Cơ thể nghiêng qua, Cảnh Liêm Uy chặn Ân Thiên Thiên trong góc ghế sofa nhìn cô từ trên cao xuống dưới, bộ dạng lạnh lùng kia khiến cho Ân Thiên Thiên cảm thấy sợ hãi, nhưng mà lại mang theo sự mê hoặc chí mạng, giống như là hoa anh túc nở rộ trong đêm tối.
“Ân Thiên Thiên…” Nhẹ giọng gọi tên cô, Cảnh Liêm Uy dùng ly rượu trống rỗng ở trong tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt trắng nõn của cô, nhìn sự tinh tế phản chiếu trong ly rượu, ý cười nơi khóe mắt càng trở nên nồng đậm hơn: “Chờ sau khi rời khỏi anh, có phải Đổng Khánh chính là một lựa chọn rất tốt của em không, hửm? Làm chủ mẫu đương nhiệm nhà họ Đổng, không phải là rất uy phong sao?”
Cảm xúc lạnh lùng từ trên gương mặt truyền đến, giờ phút này Ân Thiên Thiên chỉ mở to đôi mắt nhìn anh mà không nói được câu nào.
Cảnh Liêm Uy như thế này, rất xa lạ…
Khôi ngô, tà tứ, bá khí mà lại nguy hiểm…
Đột nhiên đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đối diện thẳng với đôi mắt của cô, hung hăng nện ly rượu ở trong tay về phía xa, truyền đến tiếng vang bén nhọn của pha lê chia năm xẻ bảy. Ân Thiên Thiên kinh hoảng, ngay cả hô hấp cũng không nhịn được mà dừng lại, nhìn về phía anh. Anh chỉ bỗng nhiên nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, nói: “Ân Thiên Thiên, anh không thích Đổng Khánh, cho dù em muốn tìm một gia đình tiếp theo cũng tuyệt đối không thể là hắn ta, có hiểu chưa?”
Cái miệng nhỏ nhịn không được mà hít thở, Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông ở trước mắt kiên định gật đầu.
Cô biết, ngôi nhà tiếp theo của cô là ai, mà cho dù Cảnh Liêm Uy như thế này, cô cũng sẽ không từ bỏ…
Âm thanh của thủy tinh bị vỡ nát dưới mặt đất thu hút Vi Gia Huệ hốt hoảng ở trong nhà nhanh chóng vọt vào, ngay lập tức Cảnh Thiên Ngọc và Cảnh Liên Bình cũng tưởng là có chuyện gì xảy ra nên lập tức chạy tới, nhưng mà đến lúc đi vào thì cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh Cảnh Liêm Uy ngồi ở trên ghế sofa đơn đang lật xem tài liệu, Ân Thiên Thiên thì ngồi ở một bên nhìn anh không nói lời nào…
Nhìn ly thủy tinh bị đập nát ở trong nơi hẻo lánh, lần đầu tiên Vi Gia Huệ cảm thấy quy tắc của bà chỉ là không phải thời gian nghỉ ngơi, quy tắc miễn là chỉ có Cảnh Liêm Uy trong phòng thì phải mở cửa ra là đúng đắn. Nếu không, làm sao bọn họ có thể nghe rõ ràng như vậy được, nhìn cảnh tượng trước mắt, cơn giận của Vi Gia Huệ lại bốc lên…
“Ân Thiên Thiên, cô làm cái gì vậy hả?” Hét lên một tiếng giận dữ, Vi Gia Huệ phát tiết quá nhiều cảm xúc đã đè ép ở trong lòng, mà bây giờ Ân Thiên Thiên chính là nơi để bà phát tiết tốt nhất: “Nếu như cô không muốn ở đây nữa thì có thể cút khỏi đi bất cứ lúc nào.”