CHƯƠNG 579: LIÊN MẪN ĐẾN.
Cả Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cùng lúc đều sững người, trong giây tiếp theo không ai trong số họ là trông dễ nhìn.
Bây giờ là nửa đêm, người duy nhất có thể đến nhà nhà họ Cảnh là Liên Mẫn vừa nói chuyện điện thoại với Vi Gia Huệ…
Ba giờ đêm, phòng khách trong ngôi nhà cũ của nhà họ Cảnh thắp sáng rực rỡ, Cảnh Liêm Bính và Cảnh Thiên Ngọc không dám tự ý rời đi mà chỉ im lặng chờ đợi, Cảnh Nguyên Phước cau mày như không vui vì việc phải quăng quật giữa đêm, nhưng nhìn Vi Gia Huệ vẻ mặt băng giá ngồi trên sô pha, ai nấy đều sợ hãi không dám nói gì…
Bây giờ Vi Gia Huệ chẳng khác nào một thiên kim tiểu thư có cá tính và khí chất đáng kinh ngạc hồi ở bên Cảnh Nguyên Phước nhiều năm về trước!
Phụ nữ từ đại gia tộc bước ra, ai mà không có khí chất chứ?
Liên Mẫn cầm một chiếc vali nhỏ bước vào ngôi nhà cũ của nhà họ Cảnh, cô ta không khỏi hơi rùng mình, nhưng nghĩ đến việc mình không còn có đường lui, cảm thấy không có gì phải sợ nữa, sau khi hít một hơi thật sâu, cô bước vào đi đến trước mặt nhà họ Cảnh.
“Ông Cảnh, bà Cảnh.” Đầu tiên chào Cảnh Nguyên Phước và Vi Gia Huệ, Liên Mẫn quay lại nhìn Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, nói: “Cậu cả Cảnh, cô Cảnh.”
Thái độ thể hiện ra ngay từ đầu là một thái độ chê bai thấp kém, cũng là một ánh nhìn coi thường và khinh thị.
Lúc này Liên Mẫn không còn là bác sĩ Liên được mọi người trong bệnh viện Nam Tự ghen tị nữa mà chỉ là một… hạ nhân vô tình biết được một bí mật không nên biết và buộc phải vào nhà họ Cảnh.
Vi Gia Huệ khẽ nâng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô ta ăn mặc giản dị, mộc mạc, mặt không chút son phấn nhưng trông vẫn rất tươi tắn.
Khóe miệng bà bất giác hơi nhếch lên, tràn đầy vẻ giễu cợt.
Bà thậm chí còn không để ý đến Liên Mẫn, Vi Gia Huệ chỉ đứng dậy vừa đi về phía phòng ngủ của mình vừa lặng lẽ dặn dò người quản gia: “Quản gia, ông sắp xếp phòng cho cô Liên, cô ta chủ yếu là đến để chăm sóc cho cậu ba, từ hôm nay trở đi sẽ chăm sóc tất cả cuộc sống hàng ngày của cậu ba.”
“Vâng, thưa bà.” Với một tiếng đáp ứng của quản gia, bóng dáng của Vi Gia Huệ đã bước lên cầu thang, căn phòng đầy người đột nhiên tan tác như chim thú, để lại Liên Mẫn đứng đó một mình, trông vô cùng khó xử.
“Cô Liên, mời đi theo tôi.” Quản gia khẽ nói, thái độ rất tự nhiên, không hạ thấp cũng không cao ngạo.
Khẽ mím chặt môi, Liên Mẫn siết chặt bàn tay đang giữ cần gạt vali của mình đến mức ngón tay và đầu ngón tay không khỏi trắng bệch, nhưng cô không thể làm gì được, khi cô quay người rời đi cùng quản gia, cô nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đột nhiên xuất hiện đứng trên cầu thang…
Đây là lần đầu tiên Liên Mẫn nhìn thấy Cảnh Liêm Uy mặc đồ ngủ, Ân Thiên Thiên đang đứng bên cạnh cũng mặc bộ đồ ngủ giống hệt anh, hầu hết thân thể đều bị anh ôm trọn trong vòng tay, trông cô tựa như một con chim non đang nép người, Ân Thiên Thiên để mặt mộc trong càng dễ thương và đáng yêu hơn, nhưng sự bất mãn của cô đối với cô ta trực tiếp lộ ra trong đôi mắt đen trắng phân rõ.
Đưa mắt nhìn Ân Thiên Thiên, rồi Liên Mẫn lại nhìn thẳng vào Cảnh Liêm Uy.
Rối loạn tâm thần hoang tưởng?
Thân hình cao ráo, tư thái mạnh mẽ, tư duy kín đáo, khí thế bức người như vậy… Cảnh Liêm Uy thực sự là một người bệnh tâm thần sao?
Nhìn anh, Liên Mẫn gần như tự hỏi liệu mình có nhầm lẫn gì không, nhưng cuộc thảo luận giữa Vi Gia Huệ và Đổng Khánh vẫn lởn vởn trong tâm trí cô ta, khiến cô ta không còn chỗ để nghi ngờ.
Dành cho họ một cái gật đầu nhẹ, Liên Mẫn quay người rời đi cùng quản gia, lần đầu tiên bày tư thế thấp như vậy trước mặt họ.
Cho đến khi Liên Mẫn biến mất khỏi tầm mắt của họ, Ân Thiên Thiên trông cũng không khá hơn là bao, cô chỉ đứng dựa vào Cảnh Liêm Uy như vậy.
“Bây giờ có thể quay về không?” Giữ chặt Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy thực sự không đồng ý việc Ân Thiên Thiên muốn ra ngoài xem cô ta như thế nào nhưng cô cứ giãy giụa, bây giờ cả trái tim anh đều nghĩ đến vết thương của cô: “Những ngày này đừng tuỳ tiện đi lại, vốn là vết bỏng ở chân sắp lành rồi nhưng lòng bàn chân lại tiếp tục bị thương…”
Khẽ thì thào, Cảnh Liêm Uy một lần nữa ôm lấy Ân Thiên Thiên trở lại phòng ngủ.
Đêm nay, mọi người trong nhà họ Cảnh đều có những suy nghĩ riêng, họ bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai…
Ngày hôm sau.
Khi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đang ở trong giấc mơ, cửa phòng ngủ bị gõ, sau khi tiếng gõ vang lên, có người đã dùng chìa khoá mở cửa bước vào, với một giọng nói trong trẻo vọng trong phòng ngủ.
“Cậu ba, đã đến giờ dậy rồi, tập thể dục sớm sẽ rất tốt cho cơ thể.” Liên Mẫn từng bước đi vào phòng ngủ, nói rõ ràng mà thẳng thắn, không có lảng tránh ánh mắt, nhìn thẳng vào hai người đang âu yếm trên giường đôi, thậm chí còn đi tới bên giường nhẹ giọng nói: “Cậu ba, dậy tập thể dục ạ…”
Tối hôm qua ngủ muộn, Cảnh Liêm Uy thì không sao, từ khi đi làm, cuộc sống của anh tương đối có quy luật, dù có ngủ muộn thì sáng vẫn có thể thức sớm, tuy nhiên, Ân Thiên Thiên thì không thể vậy được, đột nhiên giọng nói khó chịu của cô ta xuất hiện trong giấc ngủ, lông mày cô cau lại, cô di chuyển cơ thể biểu thị sự không hài lòng.
Cảnh Liêm Uy vừa mở mắt ra thì đã thấy Liên Mẫn đến gần bọn họ, đôi mắt phượng nhìn thẳng vào cô cảnh cáo, nhưng Liên Mẫn không nhìn ánh mắt của anh, chỉ đứng bên giường, nhìn xuống Ân Thiên Thiên, nói: “Cậu ba, cậu nên đi tập thể dục.”
Khi giọng nói của Liên Mẫn vang lên lần thứ ba, Ân Thiên Thiên gần như ngay lập tức mở mắt ra, vừa mở mắt ra đã thấy Liên Mẫn đang đứng cạnh giường, dọa cô một phen, vội vàng lật người ngồi dậy nhìn cô ta dò hỏi: “Liên Mẫn, ai cho cô vào đây?”
Chưa bao giờ trong nhà họ Cảnh lại có người dám ngang nhiên phá rối giấc ngủ của người khác như vậy! Mà phòng ngủ của Cảnh Liêm Uy, hiếm khi có người vào, ngay cả Vi Gia Huệ cũng phải nhắc đi nhắc lại vài tiếng rồi mới bước vào, nhưng Liên Mẫn lại vào…
Liên Mẫn nhìn Ân Thiên Thiên, hít thở sâu, sau đó mỉm cười trả lời: “Thưa mợ ba Cảnh, tôi đến đây để gọi cậu ba dậy sớm tập thể dục, tôi xin lỗi vì đã làm phiền mợ nghỉ ngơi.”
Ân Thiên Thiên gần như không nói nên lời, đang chuẩn bị tức giận, giọng của Vi Gia Huệ vọng vào.
“Tiểu Mẫn, Liêm Uy chưa dậy sao? Không phải nói phải tập thể dục sớm sao?” Bởi vì cửa mở, bên trong còn có tiếng nói chuyện, Vi Gia Huệ bước thẳng vào, nhìn Ân Thiên Thiên ngồi trên giường rõ ràng là đang tức giận, bà hoàn toàn không để ý đến, chỉ nhìn Cảnh Liêm Uy, nói: “Dậy mau tập thể dục sớm đi, khi về nhớ uống thuốc.”
Cảnh Liêm Uy mím môi nhìn họ, trầm mặc không nói gì.
Vi Gia Huệ cảm nhận rõ ràng sự không hài lòng của Cảnh Liêm Uy, nhưng vậy thì sao? Bà không nghĩ mình sai!
Ân Thiên Thiên ngồi trên giường tức giận đến mức cơ thể phát run, Liên Mẫn ngang nhiên bước vào phòng ngủ của họ, còn là khi họ đang ngủ, nếu chuyện này tiếp tục, vậy thì có phải bất kể cô và Cảnh Liêm Uy đang ở đâu hoặc đang làm gì, cô ta vẫn có thể vào dễ dàng không?
Quá đáng!
Thật sự quá quá đáng!
Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào Liên Mẫn, trong mắt đều là dấu vết tức giận, ai ngờ lúc này Liên Mẫn lại không để ý đến cô, cô ta quay người đi thẳng vào phòng tắm, tìm bàn chải đánh răng của Cảnh Liêm Uy, bóp kem đánh răng lên trên thay cho anh, thậm chí còn đổ cả nước, cuối cùng vừa tiến đến chỗ treo quần áo vừa nói: “Cậu ba, anh đánh răng trước đi, đánh răng xong thay quần áo rồi chúng ta sẽ đi xuống.”
Thái độ đó khiến Ân Thiên Thiên gần như sụp đổ, nếu từ “Cậu ba” được đổi sang thành “Liêm Uy” hoặc “Chồng” thì chắc cô ta sẽ sướng lắm nhỉ?
Chỉ cần cô nghĩ đến cảnh chồng mình bị người phụ nữ khác chăm sóc, Ân Thiên Thiên đã hận không thể xé cô ta ra, nhưng bây giờ Vi Gia Huệ đang ở đây, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng dù thế nào đi nữa, cô cũng nhịn không được mà mở miệng nói: “Bác sĩ Liên, nếu người ta không biết còn tưởng là cô nhận lời mời đến nhà chúng tôi làm hạ nhân đấy, hơn nữa, ngay cả những hạ nhân ở nhà chúng tôi cũng không thái độ tệ như cô!”
Cô nghiến răng nói, Ân Thiên Thiên tức giận nhìn cô ta.
Liên Mẫn hoàn toàn không quan tâm, chỉ mở cửa phòng quần áo bước vào, bắt đầu chọn quần áo thể thao cho Cảnh Liêm Uy, đưa mắt sang nhìn Ân Thiên Thiên, nhếch khóe miệng: “Thưa mợ ba Cảnh, kể từ khi tôi xuất hiện ở đây, điều đó chứng tỏ tôi thực sự là người được nhà họ Cảnh của cô thuê, nhưng tôi được bà Cảnh trực tiếp thuê để chăm sóc cậu ba, ngay từ đầu đã giải thích rằng là cuộc sống hàng ngày, bây giờ tôi cũng không phải là vượt qua giới hạn mà, không phải sao?”
Ân Thiên Thiên gần như kìm nén đến độ nội thường, nhưng Vi Gia Huệ vẫn đang xem kịch hay, nhìn cô tức giận đến mức phát điên!
Tức giận ngồi dậy, Ân Thiên Thiên đưa tay nắm lấy quần áo mà Liên Mẫn đang cầm, mắng: “Liên Mẫn, đừng vô liêm sỉ như vậy có được không? Tìm quần áo? Tiếp theo cô còn muốn làm gì? Cô cũng đã nói là mình được thuê, vậy thì cô hãy làm nhiệm vụ của mình đi, cuộc sống hàng ngày của Cảnh Liêm Uy đâu cần cô chăm sóc, cô thật sự coi tôi như chết rồi sao?”
Cô nói to mà lớn tiếng, cơn tức giận của Ân Thiên Thiên bộc phát, nhưng cô không ngờ không phải Liên Mẫn mà là Vi Gia Huệ đáp lại cô, xa xa liếc nhìn Ân Thiên Thiên, Vi Gia Huệ chế giễu nói: “Ồ, nếu cô thực sự có thể chăm sóc cho Liêm Uy, bây giờ Liên Mẫn sẽ ở đây sao?”
Ân Thiên Thiên cắn môi nhìn Vi Gia Huệ, chưa bao giờ cô cảm thấy mình bị tổn thương nhiều như vậy.
Bình thường ở nhà Vi Gia Huệ nhắm mục tiêu vào cô như thế nào không quan trọng, cô có thể hiểu là hiện tại tâm trạng của bà ấy đang tệ, nhưng khi Liên Mẫn ở đó, khi người ngoài ở đó thì cô thật sự không thể hiểu được, Vi Gia Huệ chưa bao giờ là kiểu người sẵn sàng tiết lộ chuyện riêng tư của nhà họ Cảnh, chưa bao giờ là kiểu người tát vào mặt nhà họ Cảnh, nhưng bây giờ bà lại tàn nhẫn đáp trả cô trước mặt Liên Mẫn!
Trong chốc lát, Ân Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy ở nhà họ Cảnh dường như đã dần mất đi vị trí của mình…
Vẻ mặt không thay đổi, Liên Mẫn thu lại bộ quần áo thể thao mà Cảnh Liêm Uy đang tìm từ tay Ân Thiên Thiên, đưa tay ra đưa cho Cảnh Liêm Uy, nói: “Cậu ba, hôm nay mặc cái này đi, sau khi tập thể dục xong thì ăn sáng uống thuốc, hơn nữa hôm nay có hẹn với ông Mộ Dung kiểm tra lại tình trạng của anh….”
Vi Gia Huệ lạnh lùng nhìn Ân Thiên Thiên, hoàn toàn không quan tâm, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
Liên Mẫn thấy Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì, không nhịn được mà vươn tay cởi cúc áo ngủ, tư thế vừa mơ hồ vừa to gan.
Cảnh Liêm Uy đứng thẳng người, nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trong khi Ân Thiên Thiên nhìn động tác của Liên Mẫn mà gần như tức muốn khóc lên, Vi Gia Huệ không nhanh không chậm nói một câu: “Ân Thiên Thiên, cô đã không thể chăm sóc người khác, vậy thì tôi sẽ tìm người giúp cô chăm sóc, đây là cái giá mà cô phải trả, hiểu không?”