CHƯƠNG 591: NHẮC ĐẾN NHÀ HỌ ĐỔNG
Bệnh viện Nam Tự.
Xe của Ân Thiên Tuấn phanh gấp trước cửa bệnh viện, bảo vệ đang định bước lên la mắng thì đã nhìn thấy Ân Thiên Tuấn vô cùng lo lắng bước xuống xe, chạy sang ghế phụ ôm Ân Thiên Thiên toàn là máu xuống xe, sắc mặt tái nhợt của cô đối lập rõ ràng với nửa người dưới toàn là máu, dáng vẻ như có thể chết đi bất cứ lúc nào…
“Thiên Thiên, Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây, không sợ nha…” Ân Thiên Tuấn ôm Ân Thiên Thiên điên cuồng chạy vào bệnh viện, người xung quanh nhìn thấy cũng vội vàng nhường đường không dám cản trở anh, Ân Thiên Tuấn vẫn luôn nhỏ giọng dỗ dàng Ân Thiên Thiên, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra rằng giọng nói của anh đang run rẩy, run đến mức làm người ta sợ hãi: “Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ…”
Bác sĩ Dương đang ngồi trong phòng khám là người đầu tiên chú ý đến sự hỗn loạn ngoài sảnh lớn, nhanh chóng chạy ra ngoài, các bác sĩ và y tá xung quanh cũng xông đến, đẩy giường bệnh cách đó không xa lại đây, đợi đến khi mọi người nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì nhịn không được suýt xoa, bây giờ nửa thân dưới của Ân Thiên Thiên giống như tắm trong máu, làm người ta nhìn thấy mà sợ, cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng mà không biết là vì đau đớn hay là vì sao mà nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng…
“Chuyện gì thế này?” Bác sĩ Dương hét lớn, lập tức chỉ huy y tá nhanh chóng đặt Ân Thiên Thiên lên giường bệnh, rồi một đống bác sĩ nhanh nhẹn đẩy Ân Thiên Thiên vào phòng phẫu thuật: “Lập tức tìm bác sĩ khoa sản đến, ngay lập tức!”
“Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ…” Mãi đến khi Ân Thiên Thiên bị người ta đẩy đi rồi, Ân Thiên Tuấn vẫn đứng đờ ra đó không nhúc nhích, trong miệng vẫn cứ lẩm bẩm. Đây là lần đầu tiên anh trải qua tình huống như thế này, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Ân Thiên Thiên… hấp hối, anh cũng bị dọa sợ rồi.
– Huyết áp của bệnh nhân tụt xuống!
– Mạch đập của bệnh nhân chậm lại!
– Các chỉ số sự sống của bệnh nhân bắt đầu giảm xuống!
Cách đó không xa, Ân Thiên Tuấn còn chưa đến gần đã nghe thấy giọng nói kinh hoảng của các y tá, còn chưa vào phòng phẫu thuật mà Ân Thiên Thiên đã bắt đầu có dấu hiệu mất dần sự sống.
Trong nháy mắt, tuy Ân Thiên Tuấn là đàn ông con trai nhưng vẫn nhịn không được bắt đầu sợ hãi, may là có những người vây xem ở bên cạnh mở miệng nhắc nhở, anh mới bắt đầu lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho người nhà họ Ân. Ân Bách Phú và Lý Mẫn nhận được điện thoại thiếu chút nữa là sợ đến mức ngất đi, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng ổn định lại chạy qua bệnh viện…
Đây là một đứa cháu khác của bọn họ đó, nhà họ Ân vừa mất đi bốn thành viên, làm sao còn chịu đựng nổi chuyện kinh sợ như bây giờ chứ?
Suốt đường đi, Lý Mẫn gần như là khóc mà không hề hay biết, vừa bước vào bệnh viện nhìn thấy Ân Thiên Thiên còn đang phẫu thuật thì nhịn không được bật khóc, Ân Bách Phú đứng bên cạnh mặt mày cũng trắng xanh, phải vươn tay vịnh vào tường mới có thể đứng vững được, đồng thời Đào Ninh cũng đã biết tin đang chạy lại đây.
Vừa mới vào được một lát đã có y tá nhanh chóng chạy đi lấy túi máu, hết lần này đến lần khác…
Dáng vẻ hoảng sợ, vẻ mặt nghiêm túc làm người nhà họ Ân sợ đến mức không dám bước lên hỏi thăm câu nào.
Đào Ninh đứng một bên chờ cảm thấy trong lòng cô sắp phát điên lên rồi, lần trước khi Ân Thiên Thiên vào phòng sinh cũng đáng sợ như thế này, bây giờ lại xảy ra lần nữa sao? Nhưng mà lần trước may mà mẹ con đều bình an, vậy lần này thì sao đây? Cho dù cô không nhìn thấy dáng vẻ Ân Thiên Thiên lúc vào phòng phẫu thuật, nhưng mà chỉ cần nhìn sắc mặt người nhà họ Ân, nghe giọng điệu nói chuyện của Cảnh Liêm Bình trong điện thoại và thái độ của đội ngũ y bác sĩ, tim cô đã bắt đầu đập thình thịch như trống trận…
Không bao lâu sau, Cảnh Nguyên Phước dẫn theo thư ký của mình chạy lại đây, còn chưa kịp thay đồ vest, rõ ràng là từ bên công ty vội vàng chạy sang đây.
“Thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?” Vừa mới đến Cảnh Nguyên Phước đã nôn nóng hỏi thăm, vừa mới biết được chuyện có lẽ ông sắp sửa có thêm đứa cháu trai hoặc cháu gái, nhưng mà sao vừa mới chớp mắt thì cả hai mẹ con đều gặp nguy hiểm rồi: “Thiên Thiên thế nào rồi?”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nguyên Phước chủ động mở lời trước, thậm chí là đích thân đến hỏi thăm tình hình của người khác mà chẳng có ai để ý đến ông.
Không khí lập tức trở nên hơi quái lạ, Cảnh Nguyên Phước nhìn người nhà họ Ân, cũng không nói gì nữa chỉ nôn nóng đứng bên ngoài chờ, nói thật, những chuyện vợ ông làm ông cũng biết được, nhưng mà ông có thể làm được gì đây? Cảnh Liêm Uy là con của ông. Là giọt máu duy nhất còn sót lại trên đời này của anh trai ông, sao ông có thể trơ mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đi vào đường cùng chứ?
Cuối cùng, Cảnh Nguyên Phước chỉ có thể bảo đảm ông sẽ không tham dự vào, nhưng cũng không hề ngăn cản.
Mọi người yên lặng đứng chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật, không dám rời đi nửa bước, trên mặt người nào cũng có vẻ nôn nóng và hoảng hốt, đột nhiên, lúc cửa phòng phẫu thuật được mở ra, tất cả mọi người đều nhào lên vây lại, chỉ là người bước ra không phải là bác sĩ mà là y tá lưu động, cô chỉ nói một câu: “Tình hình người bệnh rất nguy hiểm, có lẽ không giữ nổi đứa bé, bác sĩ bảo tôi ra thông báo với mọi người…”
Chỉ một câu nói, gần như làm cho sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
Người nhà họ Ân bây giờ không thể chịu đựng nổi sự đau đớn khi mất đi bất cứ người nhà nào nữa, mà nhà họ Cảnh càng không muốn mất đi đứa bé này, mặc kệ sau này đứa bé đi theo ai, nhưng rốt cuộc cũng là con cháu nhà họ Cảnh đúng không?
Vừa nghe đến đây, tất cả mọi người đều im lặng không nói gì nữa, y tá cũng không để ý đến xoay người định đi thì đột nhiên lại bị người khác túm lấy tay, cô kinh ngạc quay đầu lại thì nhìn thấy Đào Ninh mặt mày tái nhợt giống như người mất hồn, cô vội vàng nói: “Người nhà, cô buông tay tôi ra, tôi còn phải vào trong…”
Ân Thiên Tuấn nhìn thấy hành động của Đào Ninh cũng vội vàng bước lên giữ chặt cô lại, nhưng mà lặc kệ làm thế nào thì Đào Ninh cũng không chịu buông tay y tá ra, Ân Thiên Tuấn nhíu mày nói: “Đào Ninh, cô buông tay ra để cô ta đi vào, Thiên Thiên còn ở bên trong, em ấy cần cô ta!”
“Nhưng mà…” Đào Ninh đột nhiên hồi phục tinh thần, tay túm chặt lấy tay y tá không hề buông lỏng, ngước mắt nhìn Ân Thiên Tuấn vô cùng nghiêm túc nói: “Nhưng mà, Thiên Thiên cũng rất cần đứa bé đó, nếu cậu ấy tỉnh dậy biết được con mình không còn nữa, cậu ấy sẽ điên, cậu ấy nhất định sẽ phát điên!”
“Đào Ninh, bây giờ cũng không còn cách nào khác, Thiên Thiên không có duyên với đứa bé này!” Nói xong, Ân Thiên Tuấn vươn tay định gỡ tay Đào Ninh ra.
Đào Ninh đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vùng vẫy tránh khỏi tay của Ân Thiên Tuấn, xoay người nhìn y tá vội vàng nói: “Cô bảo bác sĩ tạm thời ổn định, ổn định tính mạng của đứa vé và người mẹ, tôi lập tức gọi cho nhà họ Đổng, tôi gọi điện thoại cho Đổng Khánh, nhà họ Đổng có rất nhiều bác sĩ, rất nhiều…”
Nói xong, Đào Ninh cũng không quan tâm y tá có phản ứng gì hay không, lập tức buông tay cô ta ra rồi run rẩy gọi điện thoại, người ở đây nghe Đào Ninh nó cũng đột nhiên bừng tỉnh, đúng vậy, không phải vẫn còn nhà họ Đổng hay sao? Nhà họ Đổng là gia tộc sở hữu gần như tất cả các bác sĩ đứng đầu thế giới đó!
Vừa nhắc đến, Ân Thiên Tuấn cũng vội vàng nói chuyện với y tá xong mới cho cô vào, mọi người đều lo lắng nhìn Đào Ninh.
Bíp, bíp, bíp…
Tiếng đổ chuông vang lên, tiếng đổ chuông có vẻ vô cùng ngắn ngủi ở ngày thường vào giờ phút này lại trở nên dài vô cùng.
Đào Ninh gần như cắn nát cả môi, nôn nóng chờ Đổng Khánh nghe điện thoại, phía sau cô có rất nhiều người đang hy vọng, hy vọng rằng bác sĩ của nhà họ Đổng trong lời đồn thật sự có thể giúp Ân Thiên Thiên vượt qua lần tai nạn này.
“Alo, Đào Ninh.” Cuối cùng, ngay lúc điện thoại vừa có người nghe máy, Đào Ninh mừng đến bật khóc.
“Đổng Khánh, Đổng Khánh, anh mau cứu Thiên Thiên, cứu Thiên Thiên đi…” Đào Ninh khóc nức nở, nói chuyện cũng không đầu không đuôi: “Anh nhanh lên, nhanh cứu Thiên Thiên đi, dẫn bác sĩ đến đây, bác sĩ…”
“Thiên Thiên?” Đột nhiên, giọng nói vô cùng bình tĩnh ở đầu dây bên kia vì hai chữ này mà nhanh chóng thay đổi, sự nôn nóng của Đổng Khánh thể hiện rõ ràng qua điện thoại: “Cô ấy thế nào? Cô ấy đang ở đâu? Cô ấy bị thương ở đâu? Có phải là Cảnh Liêm Uy không, có phải anh ta lại nổi điên không? Các người đang ở đâu, ở đâu hả!”
Đổng Khánh gào rống, lúc này tình cảm mà anh dành cho Ân Thiên Thiên đã hoàn toàn bộc phát.
Lý Mẫn đứng bên cạnh che miệng khóc không ngừng, lo lắng nhìn về phía phòng phẫu thuật, không biết bác sĩ của nhà họ Đổng có thể đến kịp không, hơn nữa có phải sẽ cứu được Thiên Thiên và đứa bé vô tội trong bụng của cô không…
Đào Ninh vì chuyện của Ân Thiên Thiên mà gần như sụp đổ hoàn toàn, nói xong câu quan trọng nhất rồi thì không thể nói rõ được nữa, dưới tình huống cấp bách, Cảnh Nguyên Phước cướp lấy điện thoại trong tay Đào Ninh, bình tĩnh nói: “Đổng Khánh, Thiên Thiên ở bệnh viện Nam Tự, bây giờ cả cô ta và đứa bé trong bụng đều rất nguy hiểm, cậu nhanh dẫn bác sĩ đến đây đi…”
Nói xong, Đổng Khánh ở đầu dây bên kia không biết đụng phải cái gì mà có tiếng động rất lớn vang lên, nhưng mà tiếng bước chân vẫn không hề ngừng lại.
Cuối cùng sau khi gọi điện thoại cho Đổng Khánh xong, nhóm người đứng trước cửa phòng phẫu thuật chỉ có thể chờ đợi.
Chờ người của nhà họ Đổng đến, chờ Thiên Thiên kiên trì, cũng chờ đợi kỳ tích sẽ xảy ra…
Ngay lúc bác sĩ trong phòng phẫu thuật sắp sửa không chống đỡ được nữa, y tá lại chạy ra thúc giục: “Người của các anh rốt cuộc có đến hay không? Cứ tiếp tục như vậy nữa thì ngay cả người mẹ cũng không thể giữ lại!”
Một câu nói, làm tất cả mọi người bên ngoài sợ đến mặt mày trắng bệch…
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nôn nóng, số lượng rất lớn và rất gấp gáp.
“Tới rồi, tới rồi, tới rồi…” Nhìn thấy Đổng Khánh mặc đồ vest nhưng có vẻ vô cùng cẩu thả dẫn theo một đám người mặc áo blouse trắng chạy đến, trái tim của Đào Ninh cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Bọn họ đến rồi!”
Thấy một đám người nháo nhào chạy về phía này, y tá cũng hoảng sợ, lại nhìn thấy bác sĩ Cảnh – Cảnh Liêm Uy đang ngồi trên xe lăn được Vi Gia Huệ đẩy ở phía sau những bác sĩ đó, còn chưa kịp kinh ngạc thì đám bác sĩ đó đã đi vào phòng phẫu thuật, sắc mặt nghiêm túc nhưng lại không hề có chút khẩn trương…
Thấy bác sĩ sắp sửa đi vào phòng phẫu thuật, Ân Bách Phú vẫn luôn đứng trước cửa phòng phẫu thuật đột nhiên kéo tay bác sĩ lại, hốc mắt hơi đỏ lên nói: “Bác sĩ, tôi không dám hy vọng xa vời đến việc hai mẹ con bọn họ đều sẽ bình an, nhưng xin ông, ít nhất hãy cố bảo vệ con gái của tôi…”
Đây là yêu cầu thấp nhất của một người làm cha rồi…
Cho dù Ân Thiên Thiên không phải con ruột của ông, nhưng mà vậy thì sao chứ? Chỉ cần ông muốn thì cô chính là con ruột của ông!
Mất đi Ân Nhạc Vy, Ân Bách Phú không bao giờ muốn trải qua cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng khi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nữa…