Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 593



CHƯƠNG 593: MỤC ĐÍCH DUY NHẤT CỦA CÔ

Có lẽ lúc trước khi cô biết anh thích mình, cô nên nói rõ ràng, như vậy có phải bọn họ sẽ không phải đi tới nông nỗi như hôm nay không? Có phải cô cũng sẽ không bị buộc phải ly hôn với Cảnh Liêm Uy không?

Trên đời này có một kiểu tình cảm, bất kể người kia vì bạn làm nhiều cỡ nào thậm chí trong lòng bạn cũng hiểu rõ anh ấy thích hợp với bạn cỡ nào, tương lai sẽ nâng niu bạn trong lòng bàn tay ra sao nhưng rốt cuộc bạn vẫn không muốn ở bên cạnh anh ta, chỉ vì bạn thiếu một thứ gọi là cảm giác, mà cảm giác đó gọi là tình yêu…

Ân Thiên Thiên không ngừng nghĩ về Cảnh Liêm Uy. Đời này của cô sẽ không có không có người “thứ hai mươi ba” bước vào trái tim cô được nữa…

Còn kiếp này giữa cô và Cảnh Liêm Uy, vẫn sẽ không bỏ cuộc, sẽ cố gắng hướng về một phía.

Ba ngày sau lúc Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị xuất viện thì nhìn thấy tin tức được tung khắp thành phố T.

…Theo nguồn tin đáng tin cậy, mấy ngày trước cậu ba và mợ ba nhà họ Cảnh đã ly hôn, hiện tại ba cậu chủ và cô chủ nhà họ Cảnh vẫn chưa kết hôn, đều đang độc thân. Đồng thời nghe nói cô Ân cũng đã dọn ra khỏi nhà họ Cảnh trở về nhà họ Ân, ngày hôm đó vẫn là cậu cả nhà họ Ân đến nhà họ Cảnh đón cô Ân…

…Về nguyên nhân ly hôn đột ngột này, theo tin tức mà phóng viên đài chúng tôi nhận được là vì tính cách của hai bên không hợp, chênh lệch quá lớn cuối cùng cũng không cách nào giữ được cuộc hôn nhân này…

…Trước mắt vẫn chưa nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan đến việc cậu ba có liên lạc với cô Ân…

Ân Thiên Thiên hơi ngẩng đầu lên, cô chăm chú xem tin tức nhưng khóe miệng không nhịn được mỉm cười mỉa mai. Tiếng bàn luận sôi nổi của bác sĩ, y tá, thậm chí cả bệnh nhân đi ngang qua cửa cũng sẽ vô tình lọt qua cánh cửa phòng bệnh không có đóng kín…

Sao đột nhiên bác sĩ Cảnh lại ly hôn? Chuyện này quá không thực tế rồi. Sao có thể nói ly hôn là ly hôn chứ?

…Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải tình cảm của hai người rất tốt sao? Mợ ba còn thường xuyên đến bệnh viện nữa đấy…

…Tôi nghe nói tính tình của cô chủ nhà họ Ân kia hình như không tốt lắm, có thật không?

Đủ loại lời đồn nổi lên bốn phía. Lời đồn gì cũng có nhưng tạm thời đến thời điểm này vẫn chưa xuất hiện những lời nói nào quá đáng …

Ân Thiên Thiên hơi cụp mắt đưa tay xếp quần áo của mình lại nhưng trong đôi mắt đen láy kia không biết đang suy nghĩ gì, thoạt nhìn có vẻ rất sâu xa. Nhưng từ khi nhà họ Cảnh đứng ra nói rõ rằng bọn họ không muốn để cho nhà họ Cảnh trở thành người nổi tiếng thì tất cả giới truyền thông của thành phố T cho dù trong tay có rất nhiều tin tức muốn đăng lên cũng không dám. Vì thế trong khoảng thời gian này người nhà họ Cảnh sống rất thoải mái, nhưng hôm nay đột nhiên tin tức ly hôn của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên xuất hiện ngập tràn nếu nói không có công lao của nhà họ Đổng thì cho dù thế nào Ân Thiên Thiên cũng không tin.

Nghĩ cũng biết đây hoàn toàn là điều kiện thêm vào của nhà họ Đổng. Dù sao nếu bọn họ muốn cưới một người phụ nữ đã ly hôn thì ít nhất bọn họ cũng phải cho thiên hạ biết rằng cô ta đã ly hôn rồi, đúng không?

Tin tức vẫn liên tục truyền tới, những lời bàn luận bên ngoài phòng cũng không ngừng vang lên bên tai nhưng Ân Thiên Thiên lại phát hiện cô hoàn toàn không nghe thấy tin tức nào có liên quan đến mình và đứa bé…

Lúc vào viện náo động đến cỡ nào cô đều biết, dù có thế nào đi nữa cũng không thể không có ai biết chuyện này được…

Lý Mẫn quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên, sau đó nhìn tin tức, bà ta nhịn không được thở dài một hơi.

Chuyện của nhà họ Cảnh bà cũng biết ít nhiều nhưng lại không nghĩ tới bọn họ sẽ đi đến kết cục như ngay hôm nay.

Toàn bộ tin tức chỉ liên tục nhấn mạnh hôn nhân giữa Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đã rạn nứt, ngoài ra không hề nhắc đến những thứ khác.

Ân Thiên Thiên giơ tay sờ bụng mình. Cô không ngờ đứa bé này lại không có tác dụng trở thành trở ngại đối với nhà họ Cảnh như cô muốn, nhưng đối mặt với người nhà họ Đổng, Ân Thiên Thiên thật sự không tin người nhà họ Đổng sẽ chấp nhận con của người khác còn nhà họ Cảnh sẽ lặng yên nhìn cô bị ép buộc bước vào nhà họ Đổng. Chuyện này đối với hai gia tộc mà nói là một sự sỉ nhục mà hai gia tộc này cũng sẽ không chịu nổi sự nhục nhã như vậy.

“Thiên Thiên chúng ta về nhà thôi. Anh con đang chờ ở dưới đấy.” Sau khi thu xếp xong Lý Mẫn khẽ nói, trong ánh mắt bà tràn ngập lo lắng nhìn Ân Thiên Thiên rốt cuộc trong khoảng thời gian này cũng nghĩ thông suốt không ít chuyện rồi.

Ân Thiên Thiên quay đầu lại khẽ mỉm cười, xem như trả lời, sau đó đi theo bà ta ra ngoài. Nơi này vốn là bệnh viện Nam Tự, có rất nhiều người quen biết cô và Cảnh Liêm Uy. Mà hôm nay từ sáng sớm tin tức bọn họ ly hôn đã gây xôn xao khắp nơi nên bay giờ mọi người đều có phần lúng túng khi gặp Ân Thiên Thiên…

…Cảnh…Cô Ân xuất viện à? Ha ha…

…Cô Ân nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh nữa nhé…

…Cảnh…Cô Ân đi thong thả…

Bầu không khí lúng túng như thế cứ lặp đi lặp lại vô số lần. Ân Thiên Thiên chỉ khẽ gật đầu lịch sự đáp lại, cũng không đến nỗi khiến người khác khó xử. Chỉ là rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng không thể không ngước mắt nhìn một số bác sĩ quen, cuối cũng cô cũng bắt được một số manh mối.

Mấy bác sĩ đứng cách đó không xa đang bàn tán chuyện gì cô không biết nhưng cô biết bọn họ đang nhìn vào bụng cô!

Cho dù không muốn để lộ bụng bầu nhưng có bầu bốn tháng thì bụng vẫn sẽ nhô lên, đúng không? Làm sao bọn họ không nhìn ra cô đang mang thai chứ? Mấy ngày trước cô cô còn suýt sinh non phải đưa vào phòng phẫu thuật của bệnh viện Nam Tự, có ai biết không? Cho dù người không hóng chuyện cỡ nào đi nữa thì lúc biết tin cô mang thai nhưng lại ly hôn với Cảnh Liêm Uy thì hẳn là bây giờ họ sẽ tò mò chăng?

Ân Thiên Thiên bất chợt giơ tay sờ bụng mình, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Cục cưng à, mẹ và ba phải dựa vào con để vượt qua hết cửa ải này đến cửa ải khác đấy.

Dần dần một số tin đồn nhảm như Ân Thiên Thiên mong muốn, cứ truyền tra ngoài như vậy…

Ân Thiên Thiên vừa ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Ân Thiên Tuấn đang đứng đợi ở cổng bệnh viện nhưng sắc mặt cô hơi lạnh lùng, chỉ vì Đổng Khánh đang đứng bên cạnh anh. Người kia cho dù cứu con của cô nhưng giờ phút này anh ta vẫn là người đàn ông cô không muốn thấy mặt nhất.

“Thiên Thiên.” Đổng Khánh hình như vừa mới đến, còn chưa kịp thở đều lại nhưng lúc này trong đôi mắt lại tràn ngập tình cảm không hề che giấu nhìn chằm chằm Ân Thiên Thiên. Anh bước lên đứng bên cạnh cô, rũ mất nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ hỏi: “Em cảm thấy đỡ hơn nhiều chưa? Anh cho hai bác sĩ đến nhà em, để bọn họ có thể chăm sóc em trong khoảng thời gian này tránh để em lại sơ ý làm tổn thương mình nữa…”

Dáng người anh ta cao ngất, đẹp như tượng tạc đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên. Đổng Khánh nói năng nhẹ nhàng, thậm chí còn mang theo chút yêu thương, rõ ràng đây chính là chuyện mà một “người chồng” nên làm, nhưng với tư cách là một “người xa lạ” trong lòng Ân Thiên Thiên mà anh ta lại làm ra vẻ tự nhiên như vậy lại còn cố tình áp đặt chuyện này khiến người nhà họ Ân hoàn toàn không có cách từ chối.

Sức khỏe của Ân Thiên Thiên không tốt, nếu bên cạnh có những bác sĩ này chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

Ân Thiên Thiên cứ như không nhìn thấy anh ta, không nghe anh ta nói chuyện, chỉ muốn đi thẳng đến chỗ anh trai mình nhưng cô mới bước xuống bậc thang một bước thì cả người giống như đổ chì cứng ngắc đứng yên tại chỗ, ngây ngốc nhìn cách đó không xa ba chiếc xe đang chậm rãi chạy về phía này. Cô nhịn không được mím môi, ngay cả đôi mắt đen bóng kia cũng hơi ươn ướt…

Land Rover…

Land Rover của Cảnh Liêm Uy…

Ân Thiên Thiên chưa từng nghĩ tới có một ngày cô lại muốn khóc khi nhìn thấy xe của Cảnh Liêm Uy…

Nhãn hiệu quen thuộc, đường nét quen thuộc, thân xe quen thuộc, biển số xe quen thuộc…tất cả mọi thứ đều khiến cô nghĩ tới người đàn ông kia, người đàn ông đã định sẵn cả đời cô không thể, cũng không muốn quên.

Phản ứng của Ân Thiên Thiên lập tức khiến Đổng Khánh và Ân Thiên Tuấn chú ý, bọn họ nhao nhao nhìn theo tầm mắt của cô, vừa nhìn thấy cảnh tượng này hai người đàn ông không nhịn được lo lắng.

Ân Thiên Tuấn là sợ người nhà họ Cảnh sẽ tổn thương Ân Thiên Thiên còn Đổng Khánh lại sợ người là họ Cảnh lung lạc Ân Thiên Thiên.

Vất vả lắm anh ta mới đi được đến hôm nay, sao có thể bằng lòng để Ân Thiên Thiên dao động dễ dàng như vậy chứ? Anh ta gần như trong tư thế đề phòng đứng trước mặt Ân Thiên Thiên chặn lại khoảng cách gần nhất giữa cô và nhà họ Cảnh.

Lúc xe của nhà họ Cảnh đậu trước cổng bệnh viện Nam Tự, tất cả mọi thứ trước cổng phảng phất như yên tĩnh lại nhưng khoảnh khắc khi chiếc Land Rover dừng lại, hai mắt của Ân Thiên Thiên nhịn không được lộ ra vẻ thất vọng.

Cô không biết phải nói thế nào, diễn tả ra sao nhưng từ trước tới nay Cảnh Liêm Uy dừng xe cực kỳ thẳng, là kiểu không lệch một ly. Nhưng bây giờ người lái xe lại đậu hơi lệch, rõ ràng không phải là cùng một người lái xe. Lúc Cảnh Liêm Bình bước xuống xe rốt cuộc Ân Thiên Thiên cũng không nhịn được gục đầu xuống…

Phải rồi, sao anh có thể xuất hiện ở nơi này chứ?

Bây giờ chắc hẳn anh sẽ không trở lại Nam Tự nữa rồi nhỉ? Liệu có phải chỗ của ông Mộ Dung là nơi phục hồi chức năng quan trọng nhất của anh không? Lúc này có lẽ anh đang trải qua những cuộc thăm hỏi hoặc điều trị của bác sĩ trong nhà họ Cảnh nhỉ? Cũng có thể anh đã bắt đầu trên con đường hồi phục rồi…

Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn trời, mùa đông đã lặng lẽ đến thành phố T, lặng lẽ đến nỗi khiến người khác không kịp trở tay.

Chỉ ngắn ngủi mấy ngày nhưng Ân Thiên Thiên cảm thấy mình và Cảnh Liêm Uy đã xa nhau mấy thế kỷ…

Lúc Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước xuống xe thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên, ánh mắt vô tình nhìn xuống bụng cô, ngay cả Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đi theo sau lưng bọn họ cũng theo bản năng nhìn xuống bụng cô nhưng cuối cùng mọi người vẫn không nói gì. Đổng Khánh đưng quay lưng lại với Ân Thiên Thiên, đề phòng nhìn người nhà họ Cảnh, có cảm giác như chim sợ cành cong…

Cảnh Nguyên Phước hơi liếc mắt nhìn Đổng Khánh. Đổng Khánh khẽ gật đầu ra vẻ lịch sự, người nhà họ Cảnh từ từ bước lên cầu thang mà không liếc mắt nhìn xung quanh, cùng lúc đó Ân Thiên Thiên đứng sau lưng Đổng Khánh cũng vừa nhìn về phía trước vừa bước xuống cầu thang, chỉ để lại một mình Đổng Khánh đứng đó làm tấm bình phong.

Ân Thiên Tuấn đứng ở phía dưới nên nhìn rõ mọi thứ. Khoảnh khắc đó anh liền cảm thấy em gái của mình đột nhiên không giống với em gái mình nữa, nhưng cảm giác đó lại khiến anh mừng như điên.

Người nhà họ Cảnh là đến lấy kết quả khám sức khỏe lần trước đồng thời muốn xử lý hết mấy chuyện còn lại. Ngược lại bọn họ cũng không nghĩ tới hôm nay lại đụng phải Ân Thiên Thiên xuất viện, mà Ân Thiên Thiên càng không ngờ cô sẽ gặp phải người nhà họ Cảnh, chỉ là hai bên không ai nói với nhau lời nào.

Mãi cho đến khi Ân Thiên Thiên lên xe, người nhà họ Cảnh cũng đã hoàn toàn đi vào bệnh viện mà hai bên cũng không có ai mở miệng nói chuyện, giống như mọi người thực sự là người xa lạ, hôm nay chẳng qua chỉ là gặp thoáng qua mà thôi…

“Thiên Thiên…” Lý Mẫn khẽ gọi, bà hơi lo lắng nhìn cô.

Nhưng Ân Thiên Thiên lại không nói gì chỉ nhắm mắt dựa vào ghế nghỉ ngơi…

Cô muốn suy nghĩ thật kỹ, cố gắng suy nghĩ con đường sau này phải đi thế nào? Hơn nữa cô phải đi như thế nào mới có thể bước tới bên cạnh Cảnh Liêm Uy. Đây chính là mục đích duy nhất của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.