Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 597



CHƯƠNG 597: ĐIỀU KIỆN CỦA ÂN THIÊN THIÊN

“Ông cụ Đổng đang đùa hay sao?” Ân Thiên Thiên cười nhẹ, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía ông cụ, nói thẳng: “Tôi mang thai con của tôi, tại sao phải bỏ nó đi chứ? Chẳng phải Nhan Hi nhà tôi bây giờ đang thiếu một đứa em để chơi cùng sao? Ông nói không cho tôi bước vào nhà họ Đổng, được thôi, ông tự chọn đi, hoặc là tôi mang theo đứa bé này vào nhà họ Đổng, nó sẽ mang họ Cảnh, gọi Cảnh Liêm Uy là ba, hoặc là tôi sẽ không vào nhà họ Đổng, tự mình nuôi đứa bé này, nhưng tôi tin rằng, cả đời này ông cũng đừng mơ đến chuyện cháu trai mình sẽ kết hôn, cũng đừng nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường!”

Những lời độc đoán này được Ân Thiên Thiên nói ra một cách vô cùng tự tin, thậm chí còn không thèm nhìn Đổng Khánh lấy một cái.

Ân Thiên Thiên ngồi thẳng lưng, cô thật sự có niềm tin, trừ phi Đổng Khánh tự mình mở lòng, trừ phi anh ta muốn thử yêu một người phụ nữ khác, nếu không anh ta thật sự sẽ chỉ biết có mình cô mà thôi!

Đổng Khánh đứng ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua gương mặt và bụng cô, nghe thấy những lời lẽ ngông cuồng như vậy của cô, anh ta biết rõ chỉ cần một câu nói của mình sẽ có thể phủ nhận những lời lẽ ấy, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, những gì Ân Thiên Thiên nói hoàn toàn là sự thật.

Nếu như thật sự phải lựa chọn, có thể anh ta sẽ làm người ba thứ hai của con Cảnh Liêm Uy, mặc cho Ân Thiên Thiên nuôi con của nhà họ Cảnh ở nhà họ Đổng, mặc cho người nhà họ Cảnh bước vào nhà họ Đổng từ bé, thậm chí nói không chừng đợi sau này đứa bé lớn lên, nhà họ Đổng cũng đổi thành họ Cảnh, nhưng anh ta thật sự, thật sự, vẫn sẽ cố chấp như vậy…

Nhìn gương mặt lạnh lùng không thèm để anh ta vào trong mắt của Ân Thiên Thiên, anh ta đau lòng nhưng lại không kìm được suy nghĩ hoang tưởng của mình, nói không chừng ngày nào đó cô sẽ chú ý đến anh ta, sẽ yêu anh ta…

Anh ta thề, anh ta sẽ cho cô một tương lai tốt đẹp nhất, sẽ cho con của bọn họ một tương lai tốt đẹp nhất.

“Đổng Khánh, cháu nghe xem, cháu nghe xem kìa! Đây là người phụ nữ mà cháu lựa chọn!” Ông cụ Đổng nhìn cháu trai nhà mình, ánh mắt phẫn nộ, ông ta hài lòng về mọi thứ ở Đổng Khánh, thậm chí là cực kỳ hài lòng nhưng duy chỉ người phụ nữ này, ông ta không thể hiểu nổi, sao Đổng Khánh lại nhìn trúng Ân Thiên Thiên: “Cô ta là một người có dã tâm rất lớn!”

Đổng Khánh im lặng, không để ý đến ông nội của mình, chỉ quay lại bảo thư ký riêng của mình đi rót một cốc sữa bò nóng cho Ân Thiên Thiên, thậm chí còn nhẹ nhàng hỏi cô có mệt hay không? Có muốn ngồi xuống hay không?

Dáng vẻ lấy lòng đó khiến ông cụ Đổng tức đến mức sắp ngất đi, nếu như không phải sức khỏe ông ta vẫn luôn tốt, chắc lúc này ông ta đã tức chết rồi! Ông ta vẫn luôn biết, Đổng Khánh thật ra rất không thích nhà họ Đổng, đến cả việc ở lại nhà họ Đổng cũng là do bị ép buộc, nhưng nhà họ Đổng cần anh ta, ông cụ Đổng không thể để anh ta đi được…

“Đổng Khánh, cháu bị cô ta lừa rồi! Nói không chừng cô ta đã muốn li hôn khi biết được tình hình của nhà họ Cảnh, chẳng qua cô ta chỉ muốn mượn tay của chúng ta để tạo ra một kết cục hoàn hảo hơn mà thôi…” Ông cụ Đổng lớn tiếng nói, nhưng khi ông ta nhắc đến ba chữ “nhà họ Cảnh”, Ân Thiên Thiên đột nhiên di chuyển, không nhanh không chậm bước đến sofa ngồi xuống, thư ký riêng phía sau nhanh tay đóng cửa lại, ngăn cách hoàn toàn chuyện của nhà họ Cảnh lại để không ai hóng hớt được gì: “Cháu nhìn xem, cháu nhìn xem bây giờ cô ta ở nhà họ Cảnh có hình tượng như thế nào? Ai mà không biết cô ta thật lòng yêu Cảnh Liêm Uy chứ, thậm chí Cảnh Liêm Uy có bị bệnh thần kinh cô ta cũng ở bên cạnh, như vậy, đứa trẻ nhà họ Cảnh kia không phải sau này sẽ sống càng tốt hơn sao? Cô ta đã đánh mất cái danh tiếng tốt của mình, cuối cùng vẫn là chúng ta ép cô ta rời đi, nhưng thật ra cô ta muốn rời đi từ lâu rồi!”

Đổng Khánh ở bên cạnh Ân Thiên Thiên chăm sóc cho cô từng chút một, ánh mắt tuy cô đơn trống vắng nhưng vẫn luôn lo sợ ông nội của mình sẽ đột nhiên có những hành động gì gây thương hại cho cô, anh ta biết, mỗi bước đi của anh ta lúc này không thể xảy ra sai sót được, không dễ gì mới đi được đến ngày hôm nay, không thể để mọi chuyện thất bại lúc này…

Ông cụ Đổng nhìn Ân Thiên Thiên nhàn rỗi tự tại ngồi trên sofa, lần đầu tiên ông ta cảm thấy bị một cô nhóc chơi đùa, cơn giận trong lòng dâng cao, ánh mắt không chút do dự nhìn vào bụng Ân Thiên Thiên!

Dường như ngay lập tức, Ân Thiên Thiên cảm nhận được ác ý của ông cụ Đổng, cô đưa tay ra che bụng mình lại, ngước mắt lên lạnh lùng nhìn ông ta nói một câu: “Ông cụ Đổng, tôi khuyên ông đừng có ý đồ gì với con của tôi, đừng chỉ nói đến đứa trong bụng này, cho dù ông động đến một cọng tóc của Nhan Hi, tôi tin rằng, nhà họ Cảnh nhất định dốc hết toàn lực khiến nhà họ Đổng các người lụi tàn.”

Vừa dứt lời, ông cụ Đổng híp mắt nhìn cô, một lúc sau mới cười nhạo nói: “Ân Thiên Thiên, tôi cần cô dạy tôi hay sao? Một cô vợ bị nhà họ Cảnh đá ra ngoài như cô, cô thật sự cho rằng con của mình rất quan trọng sao? Nói không chừng bây giờ bọn họ còn cảm thấy Cảnh Nhan Hi phiền phức nữa kìa, tôi khiến đứa con trong bụng của cô biến mất liệu họ có cảm ơn tôi hay không? Chỉ dựa vào cô mà để nhà họ Cảnh dốc hết toàn lực, tôi không tin.”

“Haha…” Ân Thiên Thiên bật cười, đưa tay cầm lấy cốc sữa uống một ngụm mới nói: “Không tin? Vậy ông cứ thử xem, chỉ là cái giá phải trả, ông không gánh nổi đâu.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào ông nở nụ cười, ánh mắt rét lạnh.

Cô không tin người họ Đổng này sẽ không sợ!

Con rồng có mạnh mẽ như thế nào khi ở địa bàn của con rắn cũng sẽ phải sợ nó thôi, không phải sao? Nhà họ Đổng lớn mạnh thế nào, nhà họ Cảnh bị hạn chế như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là do bây giờ Cảnh Liêm Uy cần một bác sĩ mà thôi, một khi nhà họ Đổng thật sự động đến nhà họ Cảnh, nhà họ Đổng chắc chắn sẽ không thể có cơ hội nghênh ngang ở thành phố T như vậy được nữa!

Về chuyện này, Ân Thiên Thiên rất có niềm tin! Đồng thời, cô cũng tin, Cảnh Liêm Uy sẽ không để con của hai người chịu tổn thương!

Một câu nói nhẹ bẫng này cũng đã khiến ông cụ Cảnh im lặng một lúc, người khác không biết nhà họ Cảnh từng có cậu cả, nhưng ông ta biết, nếu như ông ta động vào hai đứa con duy nhất của Cảnh Liêm Uy, ông ta có thể không chịu chút tổn hại nào mà trở về nước Anh sao? Nói thật, đến cả ông ta cũng không tin…

Nhìn dáng vẻ của ông cụ Đổng, Ân Thiên Thiên ôm bụng đứng dậy đi về phía trước hai bước rồi mới quay lại nhìn hai người đàn ông trước mặt mình, khẽ nói: “Mấy người ép tôi li hôn với Cảnh Liêm Uy, bây giờ tôi đã li hôn rồi, điều duy nhất khiến tôi vui mừng là là mấy người nói lời không giữ lời, Đổng Khánh biết tôi ghét nhất là kiểu người nói mà không làm được, vậy nên đừng có làm ra chuyện khiến tôi chán ghét, tôi sợ mình không cẩn thận sẽ làm ra chuyện gì đó…”

Đây là lần đầu tiên sau khi mọi chuyện xảy ra cô nhắc đến tên của Đổng Khánh, cũng là lần đầu tiên cô nhìn Đổng Khánh: “Đổng Khánh, hôm nay tôi vẫn chỉ có một câu nói đó, tôi không bằng lòng gả cho anh, rất không bằng lòng gả cho anh, một chút ý muốn gả cho anh cũng không có, nhưng nếu như chỉ khi cưới tôi anh mới chịu thôi, vậy được, tôi gả…”

Nghe lời của Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh chỉ cảm thấy như anh ta đang ngồi tàu lượn cao tốc, lúc nghe thấy hai chữ cuối cùng anh ta không khỏi cảm thấy có chút vui mừng, giấc mơ của anh ta cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi sao?

“Nhưng mà…” Ân Thiên Thiên dừng một lát, rồi nói tiếp: “Tôi sẽ gả cùng với đứa bé trong bụng, chỉ cần anh chịu đựng được việc con của Cảnh Liêm Uy sống bên cạnh anh, chỉ cần anh chịu đựng được việc trong tim tôi vẫn còn hình bóng của Cảnh Liêm Uy, chỉ cần anh chịu đựng được việc tương lai con của tôi có thể sẽ thay thế nhà họ Đổng, chỉ cần anh chịu đựng được việc tôi không sinh con cho anh, thì tôi sẽ gả!”

Nói xong, Ân Thiên Thiên không để ý đến phản ứng của Đổng Khánh, cô chỉ đưa tay ra vuốt ve bụng mình như đang an ủi tâm trạng bất an của đứa bé, rồi tiếp tục nói: “Nói thẳng ra, tôi chỉ là một người làm ấm giường mà Đổng Khánh anh cưới về.”

Từng câu nói, khiến sắc mặt Đổng Khánh càng trắng bệch.

Anh ta chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày, trong mỗi một câu nói của người nào đó không hề nhắc đến việc anh ta sẽ thế nào thế nào, mà chỉ nói cô sẽ thế nào thế nào, điều đó khiến anh ta có cảm giác bị sỉ nhục vô cùng, từng câu từng chữ của Ân Thiên Thiên đều đang nói cho anh ta biết rằng cho dù cô có gả cho anh ta, cô cũng không giữ đạo của một người làm vợ, cô chỉ là một người làm ấm giường, tồn tại như một công cụ chăn gối mà thôi…

Rõ ràng từng câu của cô đều chỉ nói đến bản thân cô, nhưng anh ta lại cảm giác khó chịu và khó xử vô cùng…

Ân Thiên Thiên quay sang nhìn ông cụ Đổng, hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội được mở miệng, Ân Thiên Thiên nói thẳng: “Ông cụ Đổng, ông không thích tôi cũng như tôi không thích ông, mà còn là rất rất không thích nữa, nếu như quả thật không được thì tôi vẫn sẽ gả vào nhà họ Đổng, và rất xin lỗi, e rằng chúng ta sẽ cãi nhau hàng ngày, trước nay tôi không phải một người hiếu thuận, đến lúc đó mong ông có thể rộng lượng bỏ qua, còn những việc khác, chỉ cần ông đồng ý với những điều kiện mà tôi nói với Đổng Khánh ban nãy, thì ngày mai hai người có thể đến nhà họ Ân bàn bạc với ba mẹ tôi về hôn sự, tôi sẽ không có bất cứ ý kiến nào!”

Nói xong, Ân Thiên Thiên thu lại gương mặt tươi cười của mình, quay người rời đi, đối diện với hai ông cháu ghê tởm này, cô cảm giác như mình đã chịu đựng hết sức rồi, cô không thể ở lại nơi này thêm giây phút nào nữa!

Thư ký riêng bất giác mở cửa cho Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh trơ mắt nhìn theo bóng lưng của cô rời đi, ánh mắt anh ta tràn ngập bi thương, ông cụ Đổng “hừ” một tiếng nặng nề, nhìn theo hướng rời đi của Ân Thiên Thiên lớn tiếng quát: “Ông không cho phép! Không cho phép! Đổng Khánh, nếu cháu nhất quyết muốn cưới người phụ nữ đó, ông nói cho cháu biết, cháu không còn là người thừa kế của nhà họ Đổng nữa! Cho dù ông có cất nhắc đứa khác lên thì cháu cũng đừng mơ tới chuyện tiếp tục ở lại nhà họ Đổng nữa…”

Vừa dứt lời, ông cụ Đổng đã thấy Đổng Khánh đuổi theo Ân Thiên Thiên như một cơn gió, ông ta tức giận đến mức ngồi một lúc lâu trên sofa vẫn không thể bình tĩnh lại, ông vẫn luôn tưởng rằng Ân Thiên Thiên là một người dễ giải quyết, nhưng không ngờ, ông ta lại không tính toán được lúc này Ân Thiên Thiên lại mang thai, càng không tính được Đổng Khánh đã yêu sâu sắc đến mức vô phương cứu chữa…

Ân Thiên Thiên vừa vào thang máy liền lập tức vịn tay vào một bên để điều hòa hơi thở, cho dù ở trong thang máy không có ai nhưng cô cũng không dám biểu hiện ra vẻ lo lắng và yếu đuối của mình, đây là địa bàn của nhà họ Đổng, cô biết rõ!

Cô không biết lời nói ban nãy của mình có bao nhiêu tác dụng, nhưng cô tin rằng chỉ cần Đổng Khánh và ông cụ Đổng không bị điên như nhau thì họ sẽ không cho phép cô gả vào nhà họ Đổng!

Vì ngăn cản bản thân gả vào nhà họ Đổng, cô không tiếc mọi giá bôi nhọ chính mình!

Đời này, cô chỉ có thể làm vợ của Cảnh Liêm Uy!

Thang máy hạ xuống từng tầng, Ân Thiên Thiên nhìn vào con số đang nhảy, tâm trạng vẫn căng thẳng như cũ, vào giây phút cửa thang máy mở ra, Ân Thiên Thiên bước ra ngoài thì nhìn thấy Đổng Khánh từ thang bộ chạy xuống, mồ hôi ướt đẫm đứng ở cửa chặn cô, đôi mắt nhìn cô chan chứa tình cảm, chỉ là thứ tình cảm đó khiến cô không khỏi khó chịu.

Cô đang định ra khỏi thang máy, nhưng Đổng Khánh lại đột nhiên nắm tay Ân Thiên Thiên kéo cô vào thang máy một lần nữa…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.