Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 599



CHƯƠNG 599: THẾ GIỚI CỦA CẢNH LIÊM UY

Bước chân của cô dừng lại.

Một câu nói của Cát Thành Phong khiến Ân Thiên Thiên nắm chặt chiếc áo khoác còn thơm mùi của Cảnh Liêm Uy, ánh mắt trông chờ nhìn anh…

Giây phút đó, Ân Thiên Thiên mới nhận ra, bản thân cô nhớ anh rất nhiều…

Cô nhớ anh, rất nhớ anh, nhớ muốn ngừng thở…

Cô muốn anh ở bên cạnh mình nhìn con của hai người trưởng thành từng ngày, muốn anh nhìn thấy dáng vẻ mang thai của cô mặc kệ xấu hay đẹp, muốn anh ở bên cô trải qua những ngày tháng tươi đẹp và lâu dài…

Cô nhớ cái ôm của anh, nhớ cái nắm tay của anh, nhớ nụ hôn của anh…

Ân Thiên Thiên chưa bao giờ có cảm giác như bây giờ, cái cảm giác như mình sắp chết đi khi rời xa anh!

“Anh ấy…” Giọng nói Ân Thiên Thiên khàn khàn, cô khẽ hỏi: “Anh ấy, có khỏe không?”

Đúng vậy, có khỏe không?

Bị người nhà họ Cảnh áp chế, có khỏe không? Mỗi ngày đều phải chịu đựng bao nhiêu sự kiểm tra như vậy, có khỏe không? Phải uống nhiều thuốc như vậy, có khỏe không? Có một Liên Mẫn ở bên cạnh, có khỏe không? Không có cô bên cạnh, có khỏe không?

Năm chữ đơn giản, Cát Thành Phong lại không khỏi cảm thấy đau lòng, đau lòng cho đường tình không dễ dàng của hai người.

Cảnh Liêm Uy vốn là một người không mặn nhạt gì với tình cảm và sống chết, thậm chí anh còn là một người lạnh lùng không chút tình người, nhưng từ khi gặp được Ân Thiên Thiên, mọi thứ đã dần dần thay đổi…

Cát Thành Phong im lặng một lúc, rồi lấy một tờ văn kiện mà anh vẫn luôn gấp lại mang theo bên người ra, trên một tờ giấy mỏng manh chỉ có bốn chữ rồng bay phượng múa – Biệt thự Nam Sơn.

Nhìn nét chữ quen thuộc kia, đôi mắt Ân Thiên Thiên ngân ngấn nước những lại không hề chảy xuống.

“Tôi không hiểu ý của cậu Ba, chỉ có thể đưa những thứ anh ấy đưa tôi cho cô mà thôi.” Cát Thành Phong thành thực nói, nhìn ánh mắt Ân Thiên Thiên mang theo chút mong chờ, có phải cô có thể biết được điều gì đó không?

Chỉ tiếc là, Ân Thiên Thiên nhìn bốn chữ đó cũng không hiể được ý của Cảnh Liêm Uy.

Không khỏi thở dài một hơi, Cát Thành Phong nhíu mày chuyển chủ đề nói: “Mợ ba, nếu như đã đến rồi, tôi đưa cô đến biệt thự mà cậu ba mua cho cô xem xem nhé, căn biệt thự đó gọi là Nhã Uyển, là do cậu ba đặt.”

Ân Thiên Thiên im lặng nhìn Cát Thành Phong, lắng nghe anh nói những chuyện liên quan đến Cảnh Liêm Uy.

Khi hai người đi đến Nhã Uyển, Ân Thiên Thiên đứng trước cửa đã cảm nhận được ý định của Cảnh Liêm Uy, Nhã Uyển và bốn biệt thự xung quanh đối ứng với nhau, nhìn không có vẻ quá độc lập và cô đơn, giống như được sống trong một thế giới bồng lai tiên cảnh vậy, hoàn cảnh …rất tốt, đối với sự phát triển của trẻ nhỏ lại càng tốt hơn…

Đột nhiên, ánh mắt Ân Thiên Thiên nhìn về căn biệt thự phía sau Nhã Uyển.

Đó là một căn biệt thự theo phong cách châu Âu, vô cùng xa hoa, sử dụng tông màu tương đối trầm, hơn nữa bởi vì căn đó không cùng một dãy với Nhã Uyển, vậy nên tuy từ hai căn biệt thự có thể quan sát được kiến trúc của cả hai, nhưng hướng mở cửa và hướng đi vào lại bị tách rời, hai nhà nếu muốn gặp được nhau thì cũng không phải một chuyện dễ dàng…

“Căn đó là của ai?” Ân Thiên Thiên đột nhiên hỏi một cách kì lạ.

Cát Thành Phong nhìn qua bên đó, anh nhíu mày lại, đáp: “Không rõ, có cần tôi điều tra không?”

“Không cần đâu, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.” Nói xong, Ân Thiên Thiên quay người đi vào nhà của mình.

Đồng thời, căn biệt thự nối liền với Nhã Uyển kia đang vô cùng bận rộn…

“Mấy người cẩn thận chút, chuyển sách vào trước, đừng làm đổ.” Vi Gia Huệ đứng ở cửa khẽ dặn dò, cố gắng bảo người nhà họ Cảnh làm việc cẩn thận.

Từ trước đến nay Cảnh Liêm Uy rất coi trọng sách của mình, ai cũng không thể động vào.

Còn phía bên kia, có người giúp việc đẩy hết quần áo của Cảnh Liêm Uy cùng với những chiếc giá treo đơn giản vào biệt thự, dáng vẻ đó, giống như chuyển hết đồ đạc của Cảnh Liêm Uy ở nhà họ Cảnh đến đây vậy.

Chiếc Range Rover lẳng lặng dừng lại một bên, Cảnh Liêm Bình ngồi trên ghế lái xe nhìn đám người bận rộn bên ngoài, anh nhíu mày lại, Cảnh Thiên Ngọc ngồi ở ghế bên cạnh cũng im lặng không nói gì, đột nhiên, đài phát thanh trong xe phát lên một tin tức.

Theo tin báo, cậu ba nhà họ Cảnh hôm qua đã rời khỏi thành phố T…

Nghe thấy tin tức như vậy, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc không khỏi ngẩng đầu nhìn Cảnh Liêm Uy đang ngồi ở phía sau qua kính chiếu hậu, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Anh vỗn dĩ chưa rời khỏi thành phố T, cũng không thể nào rời khỏi thành phố T trong thời điểm này!

Cảnh Liêm Uy vốn đang nhắm mắt giả vờ ngu cũng chỉ mở mắt ra rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, cơ thể anh không có chút phản ứng nào, dáng vẻ đó người nhà họ Cảnh đã nhìn quen rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Đợi đến lúc thế giới bên ngoài khôi phục lại vẻ yên tĩnh, Cảnh Liêm Uy mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể yếu đuối của mình ngồi lên xe lăn, Liên Mẫn đẩy anh về phía trong nhà, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng đi theo phía sau, ánh mắt có chút trầm trọng.

Vi Gia Huệ đứng ở cửa, lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang đi đến đây bà không khỏi thở phào một hơi.

Cảnh Liêm Uy không dừng lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là lúc đi ngang qua người Vi Gia Huệ vẫn không kìm được mà nói một câu: “Nếu như đã giam lỏng tôi, vậy thì từ ngày mai trở đi, ngoại trừ bác sĩ và những y tá cần thiết, mấy người không cần đến nữa đâu…”

Vừa dứt lời, sắc mặt người nhà họ Cảnh lập tức trở nên trắng bệch, nhất là Vi Gia Huệ đã bật khóc, bà che miệng mình lại, cố gắng khiến cho bản thân không phát ra tiếng.

Cho dù như vậy, Cảnh Liêm Uy cũng không dừng lai, lạnh lùng vào nhà, những nhân viên y tá cũng theo anh vào, còn tất cả người giúp việc nhà họ Cảnh đều bị anh giữ lại ngoài cửa.

Từ giây phút anh bị đưa đến đây, có những việc đã được định sẵn là sẽ thay đổi!

Đứng ở cửa biệt thự, Vi Gia Huệ bật khóc, lắc mạnh đầu nhưng không thể nói ra một câu nào, càng không có lời nào có thể phản bác lại Cảnh Liêm Uy, cho dù đó vốn không phải ý của bà…

Cảnh Thiên Ngọc đưa tay ra đỡ lấy mẹ mình, mím môi một lúc lâu không nói gì.

Bọn họ đều biết, Vi Gia Huệ rất khổ tâm nhưng người ta vẫn không ngừng đổ dồn mọi bất mãn lên đầu bà.

“Mẹ không có…” Vi Gia Huệ ôm chặt lấy con gái mình khẽ nói, nhưng lại chỉ có thể nói ra ba chữ: “Mẹ không có, mẹ không có…”

Bà chưa từng có ý nghĩ giam lỏng anh, cũng không có ý nghĩ muốn giấu bệnh tình của anh để tránh làm người nhà họ Cảnh mất mặt, mọi thứ bà làm cho đến ngày hôm nay, đều vì muốn tốt cho con trai bà, bà chỉ muốn con trai mình có thể mạnh khỏe mà thôi…

Cảnh Liêm Bình không nói gì, chỉ ngước mắt ra nhìn về căn biệt thự tươi mái tự nhiên kia, anh quay người lại dìu mẹ mình lái con xe Range Rover của Cảnh Liêm Uy rời đi, từ nay về sau, căn biệt thự Nam Sơn này, không có sự cho phép của Cảnh Liêm Uy, không ai có tư cách bước vào.

Còn anh, cũng sẽ tự cô lập mình trong sự “bao bọc” của nhà họ Đổng.

Trong gian phòng ngủ rộng rãi, Cảnh Liêm Uy ngồi trên xe lăn nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, đôi lông mày anh nhíu chặt lại.

Lúc có người gõ cửa, anh cũng không trả lời lại, rất nhanh đã có người tiến vào, tiếng bước chân khiến anh cảm thấy chán ghét, nhưng cũng từ giây phút đó, anh đã không còn che giấu cảm xúc của mình nữa!

Bình hoa trước mặt là thứ đầu tiên phải chịu tội!

“Cút ra ngoài! Ai cho phép mấy người vào đây!” Cảnh Liêm Uy gầm lên, bình hoa xinh đẹp kia cũng vỡ nát dưới chân bác sĩ Thượng: “Cút hết ra ngoài cho tôi!”

Cảnh Liêm Uy quay xe lăn lại, tuy ngồi xe lăn khiến anh thấp hơn người khác, nhưng khí thế vẫn bức người như cũ!

Ánh mắt tức giận nhìn về phía mấy bác sĩ, anh không chút che giấu để lộ ra vẻ phẫn nộ của mình!

“Cậu ba Cảnh, anh nên khắc chế một chút…” Bác sĩ Ngụy đứng sau bác sĩ Thượng bất mãn nói, trong lời nói còn kèm theo sự khinh thường, đến cả ánh mắt nhìn Cảnh Liêm Uy cũng có chút coi rẻ.

Theo bọn họ thấy, Cảnh Liêm Uy lúc này có gì đáng sợ đâu chứ?

Cũng chỉ là thứ bỏ đi của nhà họ Cảnh mà thôi, cũng chỉ là một người bị bệnh thần kinh mà thôi, cũng chỉ là một người phải dựa vào đám bác sĩ bọn họ mà thôi, nói không chừng còn là một bệnh nhân có thể tự sát ngay sau đó nữa! Anh có tư cách gì để mà kiêu ngạo chứ?

Nhưng rõ ràng, Cảnh Liêm Uy anh từ trước đến nay đều không cho phép người khác khinh thường bản thân mình!

Đôi môi mỏng nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nhìn thẳng vào mấy người bác sĩ đứng trước mặt mình, khẽ nói: “Bác sĩ Ngụy, nếu như anh đã không thể đợi được nữa, vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ chỗ anh, cũng để cho mấy người biết, có thể được ở lại đây là vinh hạnh của mấy người.”

Vừa dứt lời, mấy bác sĩ đứng ở cửa đều không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Cảnh Liêm Uy đưa tay ra lấy điện thoại của mình, gọi cho Thừa Phó Lân, rồi bật loa ngoài lên, ngay lập tức giọng nói của Thừa Phó Lân vang lên khắp phòng: “Cậu ba, tên bác sĩ họ Ngụy đó, được tuyển vào nhà họ Đổng năm ba mươi hai tuổi, đổi tên tuổi, đổi quê quán, những gì có thể đổi anh ta đều đã đổi, chỉ bởi vì, trước khi vào nhà họ Đổng do sự cố y tế mà đã hại chết người khi phẫu thuật…”

Thừa Phó Lân vừa dứt lời, sắc mặt bác sĩ Ngụy lập tức trắng bệch, không thể nói năng lung tung được!

Thừa Phó Lân cũng không quan tâm nhiều, tiếp tục nói: “Hơn nữa cũng không đơn giản là sự cố y tế, mà do anh ta ở bên ngoài đánh cược mà thua hết gia sản, đúng lúc có người bỏ tiền ra để anh ta giết người, anh ta liền đồng ý…”

“Cảnh Liêm Uy! Đồ điên này!” Bác sĩ Ngụy đột nhiên trở nên điên cuồng, tuy mỗi bác sĩ vào nhà họ Đổng đều ít nhiều cũng có những chuyện trong quá khứ, nhưng người vác theo cả mạng người vào nhà họ Đổng như anh ta thì không có, hơn nữa chuyện như vậy một khi bị truyền ra ngoài thì không thể lường được, anh ta lập tức bước lên phía trước, nhìn Cảnh Liêm Uy ngồi một mình đối diện với bọn họ, bỗng bật cười nói: “Cảnh Liêm Uy, tôi thấy anh không phải một tên điên, mà còn bị ngốc nữa, người nhà họ Cảnh đều bị anh cản lại hết ở bên ngoài, trong này toàn là người của chúng tôi, dù sao cô Ân cũng đã li hôn với anh rồi, chuyện sống chết của anh cũng chỉ dựa vào một câu nói mà thôi…”

Đột nhiên, lời của bác sĩ Ngụy vẫn chưa nói xong, Cảnh Liêm Uy đã “xùy” một tiếng, tiếng cười đầy vẻ khinh miệt.

Vào lúc bác sĩ Nguy sắp phát hỏa, biệt thự đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân, tuy vội vã nhưng lại có trật tự, giây tiếp theo, căn phòng xuất hiện rất nhiều vệ sĩ mặc vest đen, lập tức giãn cách khoảng cách giữa bác sĩ nhà họ Đổng và Cảnh Liêm Uy ra.

“Cậu ba, xin lỗi, tôi đến muộn.”

Thừa Phó Lân toàn thân mặc đồ đen đứng trước Cảnh Liêm Uy, giọng nói khiêm tốn nhưng không kém phần ngạo nghễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.