CHƯƠNG 601: NHỮNG NGÀY THÁNG “VỤNG TRỘM”
Suốt cả đêm Ân Thiên Thiên trằn trọc trên giường không ngủ được. Cô đưa tay ra vuốt ve bụng mình không khỏi thở dài, sau đó xoay người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mùa đông càng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, hoang vắng.
Cảnh Liêm Uy, bây giờ anh ổn không?
Có muôn vàn lời nói nhưng cô chỉ muốn hỏi vậy thôi…
Ân Thiên Thiên nhắm mắt cố gắng hết sức để chìm vào giấc ngủ, không ngờ lúc mở mắt ra mới sáu giờ sáng, thật sự không ngủ được Ân Thiên Thiên dứt khoát đứng dậy tắm rửa, thay quần áo rồi đi thẳng tới Nhã Uyển. Sau khi nhắn tin hẹn gặp vào buổi trưa cho người nhà họ Ân xong, Ân Thiên Thiên cứ thế cầm ly sữa ấm trong tay đi ra ngoài…
Nhã Uyển…
Nhà của cô, nơi cô đang đợi Cảnh Liêm Uy. Nơi mà anh đã từng không quản ngày tháng đợi cô năm năm. Vậy thì lần này đổi lại cô sẽ đợi anh trở về. Không sao, cô cứ ngoan ngoãn ở đó đợi anh là được. Bởi vì cô biết bất kể cuối cùng thế nào, bằng mọi cách cô vẫn luôn ở bên cạnh anh.
Lần nữa bước vào Nhã Uyển, ánh mặt trời vẫn chưa nhô lên hẳn, ánh trăng lành lạnh chiếu khắp căn nhà khiến không gian càng thêm thi vị.
Ân Thiên Thiên lặng lẽ bước đi trong căn nhà rộng lớn, bắt đầu suy nghĩ từng chút một về cách thiết kế ngôi nhà của bọn họ, trong đầu cô cũng lóe lên hình ảnh nếu có Cảnh Liêm Uy ở đây thì anh sẽ làm gì? Có đồng ý với ý tưởng của cô không?
Ân Thiên Thiên mặc một chiếc váy dài đến mắt cá chân bằng cotton, cô cởi áo khoác dày ra thản nhiên ném sang bên cạnh, sau đó bước chân trần đi vào căn phòng ngủ đã được hệ thống sưởi ấm là ấm hoàn toàn, từng bước đi về phía phòng ngủ, nếu cô nhớ không lầm thì ở đó cô có thể nhìn rõ vườn hoa của biệt thự liền kề với Nhã Uyển. Nhưng vì kiến trúc và mấy cây to trong sân của biệt thự Nhã Uyển nên phía bên kia sẽ không nhìn thấy sự tồn tại của cô…
Bắt đầu từ hôm qua thì cô đã tò mò với phía đối diện, vào lúc này tính tò mò đột nhiên trỗi dậy, cô cảm thấy dường như chỉ một giây sau sẽ có chuyện gì đó xảy ra…
Ân Thiên Thiên đưa tay vuốt lồng ngực mình, hé miệng hít sâu một hơi sau đó cô bước về phía phòng ngủ trống trải, ánh mắt vô tình dừng lại trước vách tường khổng lồ đối diện với vị trí để giường ngủ.
Trên bức tường trắng tinh không có thứ gì, giống như tất cả mọi nơi trong toàn bộ biệt thự này, trừ điện nước ra, trong nhà chỉ có rèm cửa, ngoài ra không còn thứ gì nữa. Nhưng một căn nhà trống trải như vậy lại khiến cho Ân Thiên Thiên mê mẩn từng bước đến gần, rốt cuộc cô cũng đứng trước bức tường to lớn kia, kinh ngạc ngước mắt lên …
Nếu Cảnh Liêm Uy ở đây, ạnh sẽ nói gì với cô?
…Ân Thiên Thiên em ngây người làm gì?
…Thiên Thiên có phải con quấy em không?
…Ân Thiên Thiên bức tường kia có đẹp hơn anh không?
Đủ mọi dáng vẻ của Cảnh Liêm Uy đang tái hiện trong tâm trí cô, nhưng dù là dáng vẻ gì đi nữa anh cũng luôn khiến cô nhớ nhung đến độ nói không nên lời, cơ thể nhỏ bé vô thức bước lên trước, đầu cô chạm nhẹ vào tường, mím môi nhìn dưới đất.
Khi nào cô mới được gặp anh đây?
Cô đã khám thai một lần rồi nhưng lại không có anh bên cạnh, rõ ràng cô cảm thấy rất lo lắng.
Cô đếm từng ngày, cho đến ngày hôm nay bọn họ đã không gặp nhau nửa tháng rồi.
Bàn tay nhỏ bé chạm nhẹ vào tường, Ân Thiên Thiên cố nén nước mắt không để mình bật khóc.
Cảnh Liêm Uy, em rất nhớ anh.
Đột nhiên, tay của Ân Thiên Thiên như chạm vào thứ gì đó, cả người sửng sốt, cô gạt đi cảm xúc quay đầu nhìn lên bức tường to lớn trước mặt, bàn tay nhỏ bé vô thức vuốt ve bức tường.
Cảm giác có nếp gấp.
Khoảnh khắc đó trái tim Ân Thiên Thiên bỗng nảy lên, cô hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu tìm kiếm những nếp gấp trên tường. Cuối cùng phát hiện tại sao bức tường này lại trắng tinh như vậy. Thì ra bởi vì đây là tường giấy. Ân Thiên Thiên đưa tay thuận theo mép giấy “xoẹt” một cái, kéo cả bức tường xuống, sau đó cảnh tượng trước mắt khiến Ân Thiên Thiên trợn to hai mắt.
Sau bức tường còn có một cánh cửa.
Cánh cửa này gần như là khắc vào trong vách tường, Ân Thiên Thiên đưa tay đẩy một cái, cánh cửa mở ra theo kiểu xoay tròn.
Cô tin chắc nếu đây là ngôi nhà mà Cảnh Liêm Uy chuẩn bị cho bọn họ trong tương lai thì anh sẽ không bất cẩn đến mức không tìm thấy một nơi như vậy hơn nữa dù có tồn tại, thì nơi này cũng nên được bịt kín hoàn toàn chứ không phải chỉ có một lớp giấy dán tường mỏng manh che chắn…
Khoảnh khắc khi đẩy cửa ra, Ân Thiên Thiên cứ đứng ở ngay cửa nhìn vào trong, chần chừ không biết có nên đi vào không.
Đột nhiên, một cái nút nhỏ trên cửa thu hút sự chú ý của cô, khi cô vươn tay ấn nút thì lối đi vốn dĩ tối om trong nháy mắt sáng rực lên, nối liền với đầu bên kia là những tấm thảm hàng đầu của Ai Cập, một đường dẫn đến tương lai mà Ân Thiên Thiên không biết trước…
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, cô nắm chặt điện thoại trong tay rồi rốt cuộc cũng bước vào. Bàn chân trần đạp lên thảm, mềm mại thoải mái cho dù trong phòng không có lò sưởi nhưng Ân Thiên Thiên cũng không cảm thấy lạnh chút nào, mãi đến khi cô bước vào cô mới phát hiện mỗi khi cô đi được một đoạn đường ngắn thì sẽ có một chiếc ghế nhỏ và một chiếc bàn nhỏ với đủ loại nước trái cây và các bánh ngọt…
Cô đưa tay che miệng, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong nhìn con đường chưa biết điểm đến kia, nhưng trong lòng đã bắt đầu dậy sóng mãnh liệt. Bởi vì cô thực sự nghĩ không ra ai ại sắp xếp tỉ mỉ trên con đường cô ngang qua nha vậy. Đồng thời lúc này bốn chữ “Biệt thự Nam Sơn” mà Cát Thành Phong tặng cô đã khiến cô hoàn toàn không thể bình tĩnh được nữa.
Cảnh Liêm Uy của cô…
Ân Thiên Thiên bước từng bước về phía trước, không còn sự bối rối, căng thẳng và cả một chút sợ hãi ban đầu nữa, lúc này Ân Thiên Thiên phát hiện cô đã trở nên phấn chấn và mong đợi hơn vào con đường phía trước.
Nếu người đối diện là anh, cô nên làm thế nào?
Nếu người đối diện không phải là anh, cô lại phải làm sao?
Lúc này trong đầu cô bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, nhưng bất kể thế nào cũng không ngăn được bước chân của cô, cô vẫn vững vàng bước từng bước về phía trước.
Rốt cuộc đi qua “Khu vực nghỉ ngơi” thứ năm Ân Thiên Thiên đã đứng dưới mấy bậc thang đơn giản, cô ngước mắt nhìn tay nắm cửa, thâm sâu mà hùng vĩ, cao lớn mà uy nghiêm.
Ân Thiên Thiên đạp lên bậc thang, đứng trước cửa thở hổn hển, rốt cuộc cô không nhịn được vươn tay ra đẩy cửa …
Bất kể trước mắt là gì cô cũng muốn lấy được câu trả lời…
Cùng lúc đó Cảnh Liêm Uy cũng một đêm mất ngủ giống Ân Thiên Thiên đang nằm trên giường nhìn thẳng vào bức tường đối diện.
Cô có hiểu ý của anh không? Đã tìm được nơi này chưa?
Thật ra từ lúc bước chân vào nơi này anh đã biết mình tương đối tự do, ít nhất Thừa Phó Lân có thể liên lạc với Cát Thành Phong đúng không? Chỉ cần bọn họ liên lạc được với nhau, đúng địa chỉ thì việc phát hiện bức tường bí mật này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi nhưng Cảnh Liêm Uy không ngờ bản thân anh vừa mới có tự do lại hy vọng được gặp cô như vậy…
Mười lăm ngày rồi…
Cô đã không ở bên cạnh anh mười lăm ngày rồi. Kể từ ngày cô rời khỏi anh trong tình trạng cơ thể chảy đầy máu, từ sau khi cô nói “em yêu anh” xong rồi rời đi, từ sau khi anh nhìn cô đang hôn mê ngoài phòng phẫu thuật một lần, anh đã không thấy cô nữa rồi.
Cô có khỏe không? Con của bọn họ có khỏe không?
Ly hôn rồi, có phải xung quanh cô có nhiều ong bướm không?
Mỗi khi nghĩ tới những cảnh tượng chết tiệt này anh muốn xông ra giết sạch hết những gã đàn ông trên thế giới này.
Cảnh Liêm Uy khẽ thở dài, nhắm mắt lại cố gắng ổn định cảm xúc của mình.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch nhưng yên tĩnh và đẹp đẽ thế này. Khoảnh khắc khi giọng nói kia khẽ vang lên Cảnh Liêm Uy gần như nín thở, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện cực lớn trước mặt, khi bức tường được đẩy nhẹ sang một bên từ bên trong, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên xúc động muốn khóc…
Là cô sao?
Là cô đã tìm tới sao?
Khoảnh khắc khi cánh cửa bị đẩy ra hoàn toàn, khi Ân Thiên Thiên đứng chân trần trong không gian của anh, khi ánh nắng ngoài cửa sổ cuối cùng cũng ló dạng, Cảnh Liêm Uy đang nằm trên giường đột nhiên không nhịn được nhếch miệng mỉm cười.
Anh giẫy giụa thân thể ngồi dậy, đôi mắt phượng vẫn nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé đang đứng trước mặt.
Chiếc váy dài giản dị bằng cotton càng làm nổi bật dáng người xinh đẹp của cô, trên gương mặt yên lặng kia rõ ràng là những giọt nước mắt vui mừng…
Ân Thiên Thiên nói không nên lời, điện thoại cầm trong tay cứ rớt xuống đất như vậy, cắt ngang ánh nắng đầu tiên trong khoảng thời gian này.
Bóng dáng nhỏ nhắn lao về phía người đàn ông đang ngồi trên giường, lần đầu tiên Ân Thiên Thiên không dè dặt như vậy, giờ phút này cô ước gì có thể nằm mãi trên giường với anh cả đời như thế.
Cảnh Liêm Uy vươn tay ôm lấy Ân Thiên Thiên đột nhiên chạy tới khiến anh không kịp chuẩn bị, rõ ràng trên người hoàn toàn không có sức lực nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ cô, dáng người nhỏ nhắn như cô vậy mà có thể đẩy anh ngã nhào lên giường, sau đó đè lên người anh…
Nước mắt Ân Thiên Thiên không ngừng rơi xuống, cô tròn xoe hai mắt nhìn người đàn ông nằm phía dưới, vươn tay lau nước mắt trên mặt một hồi lâu nhưng vẫn không lên tiếng. Cô cứ thế nằm trong vòng tay của anh, nằm trên giường anh và đang ở trước mặt anh… Sau một thời gian nhớ nhung thành bệnh, rốt cuộc ông trời cũng nên cho cô nếm được chút ngọt ngào rồi, có phải không?
“Cảnh Liêm Uy…” Ân Thiên Thiên khàn giọng gọi tên anh, từng tiếng gọi như xộc thẳng vào tim anh: “Cảnh Liêm Uy, Cảnh Liêm Uy…”
Nhưng cô vẫn chưa gọi đủ tên anh thì Cảnh Liêm Uy đã nhịn không được duỗi tay ra ôm lấy cổ cô hôn xuống.
Cơ thể này, bờ môi này, anh đã nhớ nhung bao lâu rồi?
Cô là kiếp họa duy nhất trong đời anh nhưng anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn nép vào lòng Cảnh Liêm Uy, đáp lại nụ hôn của anh. Ánh mặt trời nhô cao ngoài cửa sổ chiếu sáng đầy giường. Người phụ nữ xinh đẹp nằm sấp trên ngực người đàn ông để mặc anh đòi hỏi, gió nhẹ thổi qua cuốn theo những sợi đang quấn vào nhau của họ.
Một lúc sau, Cảnh Liêm Uy mới buông Ân Thiên Thiên ra, trong mắt tràn ngập vui mừng, anh duỗi tay ra sờ mặt cô, thỉnh thoảng còn chọc nhẹ vào mặt cô.
Cô đã phát hiện được bí mật của anh, hơn nữa lại còn phát hiện nhanh như vậy, chuyện này khiến trái tim của anh gần như muốn vọt ra ngoài.
Đồng thời, chuyện này cũng nói rõ những tháng ngày “vụng trộm” của họ sắp bắt đầu rồi.