Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 653



CHƯƠNG 653: KHAI CHIẾN TRÊN TẤT CẢ CÁC PHƯƠNG DIỆN

Đêm khuya, ở nhà họ Đổng.

Ba người ông cụ Đổng và Đổng Khánh và thư ký Thôi đang chìm trong sự yên tĩnh ở trong phòng làm việc.

Trong tay ông cụ Đổng kẹp một điếu thuốc và nhíu mày, ánh mắt không tán thành nhìn Đổng Khánh đang đứng dựa vào cái bàn cách đó không xa, tức giận đến mức không muốn nói một câu nào. Thư ký Thôi đứng ở một phía khác, trước sau vẫn cúi thấp đầu không dám ngẩng lên.

“Đổng Khánh, cháu thật sự không thể không có người phụ nữ kia sao?” Ông cụ Đổng trầm giọng hỏi, trong giọng nói cũng mang theo sự phẫn nộ. Ông cụ thật sự không hiểu nổi người phụ nữ kia tốt tới mức nào mà đáng để đứa cháu trai ưu tú nhất của mình phải làm như vậy! “Cháu cũng nhìn thấy đấy, tâm tư của người ta hoàn toàn đặt ở trên người Cảnh Liêm Uy, ngay cả nhìn còn chẳng muốn nhìn cháu, thậm chí làm cho cháu mất mặt ở trước mặt mọi người như vậy!”

Hầu kết thoáng động, Đổng Khánh không nói gì.

Anh ấy biết, ngày mai còn không biết truyền thông trong cả thành phố T sẽ đăng tin thế nào, anh ấy đúng là quá mất mặt rồi!

Người thừa kế của Đổng thị cầu hôn bị từ chối, miệng nói đầy những lời dối trá?

Cậu chủ nhà họ Đổng bất chấp thủ đoạn để cướp người đẹp, ăn nói lung tung?

Vừa nghĩ tới những tiêu đề này, bản thân anh ấy cũng thấy đau đầu. Anh ấy lại không hiểu được vì sao Ân Thiên Thiên không yêu anh ấy. Rõ ràng anh ấy chẳng thua kém gì Cảnh Liêm Uy? Thậm chí anh ấy càng yêu cô hơn cả Cảnh Liêm Uy, anh ấy có thể cho cô tất cả mọi thứ anh ấy có, thậm chí không ngại tiếp nhận đứa bé trong bụng cô, chỉ là cô vẫn không bằng lòng đến với anh ấy…

Có phải chỉ khi Cảnh Liêm Uy chết, anh ấy mới có một chút cơ hội như vậy hay không?

Suy nghĩ này còn chưa hình thành, Đổng Khánh đã không nhịn được cười tự giễu mình.

Anh ấy biến thành như vậy từ khi nào thế?

Ông cụ Đổng nhìn thấy sắc mặt Đổng Khánh không ngừng thay đổi, đôi mắt tàn độc khẽ nheo lại, nghi ngờ giấu trong lòng bấy lâu nay lại được giải tỏa.

Đổng Khánh yêu Ân Thiên Thiên à?

Có lẽ vậy. Nhưng sau khi yêu một người phụ nữ nhiều năm như vậy mà không có kết quả, cũng sẽ dần dần bào mòn địa vị của cô ở trong lòng người đàn ông. Hơn nữa Ân Thiên Thiên đã cưới người khác còn có con, thậm chí từ trước đến nay ở trước mặt công chúng đều không để ý tới hình tượng của anh ấy, chỉ một lòng từ chối anh ấy, những lúc không có người còn chẳng biết đã từng từ chối bao nhiêu lần nữa. Nhiều lần như vậy, tình yêu dần dần sẽ thay đổi bản chất, anh ấy sẽ từ yêu mà dần biến thành không cam lòng…

Anh ấy đã yêu cô nhiều năm như vậy, sao cô lại không muốn quay đầu liếc nhìn chứ?

Rõ ràng anh ấy có thể trở thành người đàn ông mà trong lòng rất nhiều người phụ nữ đều muốn có được, sao không thể có được cô chứ?

Anh ấy vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, thời gian, sức lực thậm chí không tiếc bị mọi người bàn tán cũng muốn cưới cô, sao cô lại không cảm động chứ?

Những suy nghĩ như vậy càng lúc càng nhiều hơn, tình yêu Đổng Khánh lại thay đổi.

Trên thế giới này không có ai có thể luôn duy trì tình cảm từ đầu đến cuối, có vài thứ sẽ thay đổi theo thời gian, cũng giống như tình cảm của Đổng Khánh đối với Ân Thiên Thiên vậy.

Bởi vì không có được cho nên càng muốn có!

Ông cụ Đổng đứng lên, liếc nhìn Đổng Khánh với ẩn ý sâu xa và nói: “Bây giờ ông rốt cuộc đã biết cháu muốn gì rồi. Về sau cháu có thể không cần can thiệp vào chuyện này nữa, ông sẽ làm thỏa đáng cho cháu, ông cũng sẽ đưa Ân Thiên Thiên đến trước mặt cháu.”

Ông cụ Đổng nói xong xoay người rời khỏi phòng làm việc. Thư ký Thôi vội vàng đi theo, chỉ để lại Đổng Khánh đứng đó không nhịn được khẽ run rẩy, trong đôi mắt còn hơi sửng sốt và bất an.

Anh ấy muốn… là gì?

Trong lòng anh ấy mơ hồ có đáp án, chỉ là dù thế nào cũng không muốn thừa nhận!

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc, ông cụ Đổng bước đi cũng thoải mái hơn rất nhiều, nói thẳng với thư ký Thôi: “Bên phía Liên Mẫn kia, chúng ta cứ ra sức ủng hộ cô ta. Tôi muốn cho Ân Thiên Thiên vào tù. Chỉ cần chờ cô ta không còn ở trong phạm vi bảo vệ của nhà họ Cảnh, không ai nhìn thấy, như vậy chúng ta sẽ dễ xử lý. Mặt khác, nếu Kha Tiềm bên kia chẳng làm được chuyện gì, vậy cũng không nhất thiết phải tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người hắn ta nữa. Bỏ qua đi. Chuyện tính kế sau này không cần cố ý giấu Đổng Khánh, nhưng cũng không cần nói ra, để cho nó tự nhìn xem trong xương cốt nó chảy dòng máu gì!”

Thư ký Thôi nghe vậy thì hơi biến sắc nhưng vẫn cung kính đáp ứng.

Nhà họ Đổng à, một gia tộc khát máu như vậy chống lại nhà họ Cảnh văn minh sẽ là tình huống thế nào?

Thư ký Thôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ và bỗng nhiên cảm thấy có thể bắt đầu từ ngày mai sẽ có vài cuộc chiến tranh được nổ ra…

Sáng sớm hôm sau, cả thành phố T gần như bị tin tức đánh thức, thành phố T đã lâu không ‘náo nhiệt’ như vậy lập tức xôn xao, tất cả mọi người đều say sưa bàn tán về tin tức mới.

— Người thừa kế nhà họ Đổng cầu hôn người phụ nữ đã từng kết hôn, đứa trẻ trong bụng rốt cuộc là của nhà nào?

— Nhà họ Đổng ra sức ép xuống sự bàn tán của mọi người muốn cưới người phụ nữ đã từng kết hôn, rốt cuộc là nắm chắc con át chủ bài nào?

— Lịch sự si tình của cậu Đổng là động lòng hay bị lợi ích cám dỗ?

— Cậu ba nhà họ Cảnh bị bệnh tâm thần? Thật hay giả, khó phân biệt.

— Toàn thân cậu ba nhà họ Cảnh đầy máu bị đưa vào bệnh viện, sống chết chưa rõ.

— Cậu ba nhà họ Cảnh với ly hôn là vì bị cắm sừng hay tình yêu?

— Đứa trẻ trong bụng cô chủ nhà họ Ân rốt cuộc là của ai? Cậu Đổng hay cậu ba?

— Tình yêu của cô chủ nhà họ Ân sẽ rơi vào nhà nào?

— Cô chủ nhà họ Ân phát ngôn bừa bãi sẽ không bỏ qua bất kỳ ‘người nào tung tin đồn sợ thiên hạ không loạn’!

Trong cả thành phố đều là tin tức về bọn họ. Nếu nói vấn đề tình cảm của ba người được mọi người trong thành phố T bàn tán say sưa, vậy cuộc tranh đấu giữa nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh lập tức trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người.

Sáng sớm, ông cụ Đổng và Cảnh Nguyên Phước gia chủ nhà họ Cảnh bây giờ đang tổ chức cuộc họp trong công ty mình. Sáng sớm hôm nay ở trong tất cả trung tâm thương mại của Cảnh thị, bất kỳ hàng hóa nào của nhà họ Đổng đều hạ giá, thậm chí hoàn toàn không tiếp nhận hàng hóa do nhà họ Đổng đưa tới sau đó, cứng rắn cắt đứt đường dây tiêu thụ với nhà họ Đổng. Người phía dưới lập tức hoàn toàn rối loạn. Mà giống như lời nhà họ Cảnh đã nói, nhà họ Đổng ở thành phố T căn bản không có khả năng nào chống lại nhưng vẫn cố gắng hết sức ‘báo đáp’ nhà họ Cảnh. Nhà họ Đổng dừng tất cả hợp đồng liên quan tới nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng, bất chấp việc gánh danh nghĩa vi phạm giao hẹn, ngay cả sản nghiệp có liên quan tới nhà họ Đổng cũng nhanh chóng loại bỏ tất cả người nhà họ Cảnh…

Trong thời gian ngắn, trên thương trường thành phố T lại có cảm giác người ngã ngựa đổ!

Cảnh Nguyên Phước dẫn đầu tất cả công ty con của tập đoàn Cảnh thị chống lại sự phát triển của Đổng thị ở thành phố T. Sau đó, công ty dưới danh nghĩa của bản thân Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc cũng bắt đầu chống lại sự xâm nhập của nhà họ Đổng. Ngay cả mấy gia tộc lớn có quan hệ tốt với nhà họ Cảnh, thậm chí là nhà họ Tề và nhà họ Cốc cũng bắt đầu kéo dài khoảng cách với nhà họ Đổng…

Dù sao cũng là gia tộc lớn ăn sâu bén rễ trong thành phố T nhiều năm, tiếng tăm lừng lẫy, chỉ cần làm gương thì lập tức có người nâng cờ lên. Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, nhà họ Đổng gần như đã bị cô lập, yếu ớt đứng ở trong góc của thành phố T không thể động đậy!

Trong tập đoàn Đổng thị, ai nấy đều cảm thấy bất an. Ông cụ Đổng thấy Cảnh Nguyên Phước hành động mau chóng như vậy thì tức giận đến mức giơ tay quét sạch mọi thứ trên bàn làm việc xuống đất, buồn bực đến mức trong đôi mắt đầy tơ máu!

“Cảnh Nguyên Phước!” Ông cụ Đổng hét lớn một tiếng, tức giận đến mức người run rẩy, gào lên: “Mẹ nó, mày thất tín bội nghĩa! Nhà họ Cảnh coi trọng nhất là uy tín trong kinh doanh à? Tao khinh!”

Thư ký Thôi đứng ở bên cạnh nhíu chặt chân mày, lần đầu tiên cảm thấy người nhà họ Đổng đặc biệt ngây thơ.

Các người hại con trai người ta vào bệnh viện suýt nữa mất mạng, còn muốn cướp con dâu của người ta, bây giờ vẫn muốn người ta nói chuyện văn minh với ông à? Vậy chẳng phải là có bệnh sao? Nhưng ông cụ Đổng căn bản lại không có ý thức được điều đó!

“Đi chuẩn bị đi! Đổng thị lập tức mở buổi họp báo tin tức! Tôi thật ra muốn xem thử nhà họ Cảnh hắn bị tất cả mọi người chú ý còn có thể làm ra được chuyện gì!” Ông cụ vừa nói dứt lời thì điện thoại của thư ký Thôi đột nhiên đổ chuông. Ông cụ Đổng cũng không để ý, chỉ thoáng im lặng một lúc. Thư ký Thôi lập tức nghiêng người nghe điện thoại, trong giây lát đã biến sắc.

Thư ký Thôi cúp máy, nhìn ông cụ Đổng nói luôn: “Ông Đổng, nhà họ Cảnh tổ chức buổi họp báo tin tức.”

Ông ta vừa dứt lời, ông cụ Đổng đã vội vàng bật ti vi lên, vừa vặn buổi họp báo tin tức của nhà họ Cảnh mới bắt đầu!

Đứng ở trước rất nhiều truyền thông, Cảnh Nguyên Phước dẫn theo Cảnh Liêm Bình đứng ở đó, dáng người cao ráo với khí chất hơn người.

Ánh đèn loang loáng không ngừng chớp hiện về phía bọn họ, chẳng qua hai người dường như hoàn toàn không cảm nhận được, đợi đến khi buổi họp báo bắt đầu lại đứng ở bên micro, mở miệng khẽ nói. Phía dưới hoàn toàn im ắng.

“Các vị, tôi đặc biệt cảm ơn mọi người trong lúc bận rộn còn có thể có bớt chút thời gian tới tham gia buổi họp báo tin tức của Cảnh thị tôi. Tôi tin tưởng mọi người biết chuyện tranh đấu giữa họ Cảnh và họ Đồng đã sôi sục vào sáng sớm hôm nay. Bây giờ nhà họ Cảnh tôi lại ở đây nói rõ về chuyện này.” Cảnh Nguyên Phước nói xong ngước mắt nhìn vào ống kính, giọng nói trầm ổn lại hướng nội. Trong giây lát, tình cảnh như vậy lại làm người ta nhớ tới cậu ba nhà họ Cảnh. Lúc người đàn ông kia đứng ở trước ống kính cũng thường xuyên có dáng vẻ như vậy: “Đầu tiên, từ hôm nay trở đi, tất cả công ty con của tập đoàn Cảnh thị chúng tôi ngừng hẳn tất cả hợp đồng với tập đoàn Đổng thị, vĩnh viễn không hợp tác. Thứ hai, sản nghiệp với danh nghĩa cá nhân của nhà họ Cảnh tôi cũng từ chối bất kỳ hợp tác nào với nhà họ Đổng, tuyệt đối không liên kết…”

Cảnh Nguyên Phước nói tới đây bỗng nhiên nhìn vào ống kính trước mặt và mỉm cười, một tiếng cười này đầy vẻ giễu cợt và tự tin, khẽ nói: “Thứ ba, nhà họ Đổng ông ta muốn phát triển ở thành phố T phải được nhà họ Cảnh tôi gật đầu, bằng không nhà họ Cảnh tôi sẽ dùng tất cả sức lực làm cho ông ta phải cụp đuôi rời xa thành phố T, rời xa đất nước!”

Lời nói kiêu căng vừa được thốt ra, ở đó vang lên những tiếng thổn thức và kinh ngạc.

Theo tình hình bình thường thì gia tộc đã ăn sâu bén rễ như nhà họ Cảnh càng quen thuộc với tình trạng của phóng viên và truyền thông hơn, những lời nói dễ dàng gây ‘công phẫn’ như vậy căn bản không thích hợp để nói ra. Nếu bị người có tâm mang đi tuyên truyền, nhà họ Cảnh chắc hẳn có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó rửa sạch. Chẳng qua Cảnh Nguyên Phước làm người nắm quyền ở nhà họ Cảnh lại nói ra như vậy, hoàn toàn không do dự!

Quả nhiên, ông vừa dứt lời, phóng viên phía dưới lại lập tức sôi trào.

— Ngài Cảnh, xin hỏi ý của ngài là muốn lũng đoạn con đường phát triển kinh doanh ở thành phố T sao?

— Ngài Cảnh, xin hỏi ngài làm như vậy có phải là không phóng khoáng không? Ngài không sợ sẽ gây ảnh hưởng cho nhà họ Cảnh sao?

— Ngài Cảnh, theo chúng tôi được biết thì trước mắt cậu ba Cảnh vẫn không nguy hiểm tới tính mạng mà? Vì sao còn muốn nhằm vào nhà họ Đổng?

Từng vấn đề đều được tuôn ra. Lúc này đừng nói là phóng viên, cho dù là khán giả đang ngồi trước ti vi cũng tự nhiên hơi hưng phấn trước hành vi phát ra tuyên chiến rõ ràng như vậy của Cảnh Nguyên Phước. Nhà họ Đổng và nhà họ Cảnh mà ầm ĩ lên thì không phải là đặc sắc bình thường thôi đâu! Hai bên vì muốn nhận được thị trường đồng thời chắc chắn sẽ không được làm giảm tới lợi ích của dân chúng, như vậy vì đả kích đối phương sẽ chỉ gây hại cho chính mình!

Cảnh Nguyên Phước đối diện với ống kính lại không nói lời nào, chỉ thoáng lùi lại một bước, sắc mặt lạnh lùng được trợ lý đặc biệt bảo vệ nhanh chóng rời khỏi đó. Mà một giây tiếp theo, Cảnh Liêm Bình đứng đó lại đi lên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.