Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 660



CHƯƠNG 660: NHÀ HỌ ĐỔNG TOAN TÍNH PHẢN KÍCH

Mà khoảng thời gian này Cảnh Liêm Uy mặc dù ở đây, nhưng ngài Mộ Dung đã tới rất nhiều lần, ngay cả con gái ông ta cũng tới rất nhiều lần, nhưng thời gian mỗi lần ở lại đều không lâu, thậm chí còn đều lấy phương thức ‘Tình cờ’ được Ân Thiên Tuấn dẫn về, mỗi lần đều ở trong phòng làm việc trò chuyện với Cảnh Liêm Uy một hồi lâu, nội dung không thể biết được…

Chuyển mắt nhìn tin tức vẫn đang phát trên ti vi, chân mày Cảnh Liêm Uy cũng không hề động đậy, chợt nghiêng đầu đưa tay vuốt ve bụng Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Lần tới đi kiểm tra thai nhi, cũng sắp tám tháng rồi phải không, đến lúc đó anh đi với em, sau này mỗi một lần anh đều đi với em, thật xin lỗi thời gian này không thể ở bên em.”

Ân Thiên Thiên hơi ngẩn ra, nhìn anh không nói ra lời.

Cảnh Liêm Uy nở một nụ cười ôn nhu, kéo cô vào trong ngực mình nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ bây giờ, em ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, anh ra ngoài giải quyết tất cả mọi chuyện xong, sau đó chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Gật đầu, Ân Thiên Thiên cũng không biết tại sao, toàn bộ áp lực từ lâu nay đều được buông xuống.

Cảnh Liêm Uy.

Chỉ cần anh đứng ở trước mặt cô, cô không sợ gì nữa.

Sóng gió bên ngoài, không hề liên quan gì tới cô nữa.

Trấn an Ân Thiên Thiên một lúc, Thừa Phó Lân và Cát Thành Phong đã tới, trên tay ôm một đống tài liệu lớn, cảnh này làm Ân Bách Phú cũng không nhịn được hung hăng nhíu chân mày, Ân Thiên Tuấn cũng quay đầu trợn mắt nhìn anh một hồi lâu.

Dẫn người tiến vào phòng làm việc , Ân Bách Phú nhất thời cảm thấy, phòng làm việc của mình đã biến thành phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy rồi…

Con rể ông ta có thể làm hơn ông ta rất nhiều…

Tin tức của Liên Mẫn sôi sục ở thành phố T mấy ngày, ngay cả Đổng Khánh cũng bị đẩy ra đầu ngọn sóng, không ít ký giả đuổi theo bọn họ muốn chứng cứ, Cảnh Nguyên Phước vẫn còn ở trên thương trường đấu đá với nhà họ Đổng, trong thời gian ngắn, nhà họ Đổng bị áp chế dường như không thở nổi, suốt ngày chụp được bộ dạng cau mày của ông cụ Đổng…

Ngày xuân đến, cả thế giới đều tràn ngập không khí ấm áp, Cảnh Liêm Uy biến mất trong tầm mắt mọi người rất lâu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, vẫn phong hoa trác tuyệt như cũ, vẫn khí thế bức người như cũ.

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi cơ thể anh còn vấn đề gì không? Đối với chuyện trong khoảng thời gian này anh có biết không?

— Cậu ba Cảnh, anh tố cáo nhà họ Đổng bêu xấu, khoảng thời gian này tất cả mọi chuyện đều không có kết quả, anh sẽ làm thế nào?

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi bây giờ chuyện anh muốn làm nhất là gì?

…..

Lời vừa nói ra, Cảnh Liêm Uy chợt dừng bước chân của mình, ký giả vốn còn đang nghĩ Cảnh Liêm Uy căn bản sẽ không trả lời vấn đề của bọn họ cũng hơi ngẩn ra, một giây sau tất cả ống kính và micro đều nhắm vào anh, Cảnh Liêm Uy quay đầu nhìn ống kính nở một nụ cười mê người, nói: “Chuyện bây giờ tôi muốn làm nhất, chỉ có một việc, chính là ở bên cạnh vợ tôi.”

Chỉ trả lời một câu như vậy, nhưng đã đủ khiến cho tất cả ký giả hưng phấn!

— Cậu ba Cảnh, xin hỏi người vợ anh nói là cô Ân sao? Hai người chuẩn bị tái hôn sao?

… Cậu ba Cảnh, trên người cô Ân bây giờ còn mang hiềm nghi, anh sẽ làm sao? Nhà họ Cảnh có để ý không?

… Cậu ba Cảnh, anh bây giờ là muốn xử lý những chuyện này sau đó để cô Ân yên tâm sinh con sao?

….

Nhưng lần này, Cảnh Liêm Uy không để ý tới ai nữa, đi thẳng vào cao ốc của tập đoàn Cảnh thị.

Bóng người kia vừa xuất hiện, nhất thời làm cả tất cả nhân viên trong tập đoàn Cảnh thị đều không nhịn được hưng phấn cả lên!

Cảnh Liêm Uy!

Cậu ba Cảnh!

Anh như vậy mới là dáng vẻ trong lòng bọn họ!

Đến khi tiến vào trong phòng làm việc của mình, Cảnh Liêm Uy bắt đầu vùi đầu xử lý một đống chuyện, điện thoại từ đầu tới cuối không hề đứt đoạn, Cát Thành Phong thỉnh thoảng sẽ vào đưa cho anh ít đồ, ví dụ như cà phê, ví dụ như vỉ thuốc, Cảnh Liêm Uy trừ công việc ra thì dường như biến thành một người không quan tâm gì cả…

Luật sư La nói vụ kiện Liên Mẫn hủy hoại danh dự đang tiến hành rầm rộ, chuyện này đã biến mất không còn tăm hơi trước đó đột nhiên thu hút sự chú ý của mọi người! Luật sư La trong lúc nhất thời dường như đã mở ra một móc khóa, tăng nhanh tốc độ, khi chứng cứ lại lần nữa bị phơi bày ra, danh tiếng Liên Mẫn rơi xuống đáy cốc, ngay cả chuyện cô ta nói Cảnh Liêm Uy có bệnh cũng bắt đầu bị mọi người hoài nghi…

Cảnh Liêm Uy nhìn hiệu quả Luật sư La làm ra, lập tức mím môi cười.

Đổng Khánh còn không thể làm gì anh, huống chi là một Liên Mẫn nhỏ bé?

Quay đầu, Cảnh Liêm Uy lại nhìn vụ án liên quan đến Ân Thiên Thiên, chỉ là còn chưa nhìn ra cái gì, Cảnh Nguyên Phước đã không nhịn được đích thân tới bắt người rồi, chân mày nhíu chặt, nhìn anh giao tài liệu cho trợ lí Cát Thành Phong ở sau lưng, Cát Thành Phong khoanh tay làm bộ như không nhìn thấy, cũng không dám nhìn Cảnh Nguyên Phước một cái!

“Cảnh Liêm Uy, con muốn làm gì vậy?” Cảnh Nguyên Phước tức giận rống to, thời gian này ầm ĩ với nhà họ Đổng, mỗi ngày ông ta đều bị Vi Gia Huệ quấn lấy, huyên náo làm ông ta sắp điên rồi: “Con bây giờ đã quyết định buông tay rồi, còn không giao cục diện rối rắm của con cho ba? Còn không giao, có tin ba tới nhà họ Ân đưa con về không!”

Lời nói vừa ra, gương mặt Cảnh Liêm Uy không nhịn được đều là ý cười.

Đứng dậy đi tới bên cạnh ông, nhướng mày nhìn ông, nói: “Ba, ba là ba con không phải ba nên che mưa chắn gió cho con sao? Con trai ba bây giờ rất bận rất bận, bận đến mức không có thời gian chơi đùa với ông cụ Đổng kia, ba theo ông ta vui đùa một chút thôi mà…”

“Che mưa chắn gió gì chứ? Con còn cần thì nhanh lên! Nếu không mẹ con mỗi ngày lẩm bẩm bên tai ba, phải khiến nhà họ Đổng làm thế này làm thế kia, nhanh lên!” Cảnh Nguyên Phước tức giận nhìn Cảnh Liêm Uy, nhưng chỗ tròng mắt sâu lại không giấu được quan tâm.

Nhà họ Cảnh không sợ nhà họ Đổng, nhưng Cảnh Nguyên Phước sợ Vi Gia Huệ!

Chỉ hành động chậm thôi, về nhà bị nói ‘Ông có phải không thương Cảnh Liêm Uy không? Làm việc lề mề như vậy, tôi nói cho ông biết nếu ông không làm chuyện này cho êm xuôi, ông qua phòng làm việc ngủ một năm cho tôi!”

Nghĩ tới ghế sofa cực to trong phòng làm việc, Cảnh Nguyên Phước nhức đầu.

Ông đã một đống tuổi rồi, có dễ dàng không?

Nhưng Cảnh Liêm Uy không để ý nhiều như vậy, cả người bây giờ vui vẻ không tả được, mỗi ngày trở về nhà họ Ân ăn cơm với Ân Thiên Thiên, ôm cô ngủ, nhìn dáng vẻ cô mềm mại yêu kiều và cái bụng ngày càng lớn, chỉ cảm thấy cuộc sống mỹ mãn vô cùng, ngay cả khiêu khích của Đổng Khanh và Liên Mẫn cũng không coi vào đâu…

Mấy ngày sau đó, lời nói của Liên Mẫn bị luật sư La công kích tán loạn, cuối cùng gương mặt tái nhợt không nói ra được.

Ký giả vây quanh luật sư La, khoảng thời gian này sôi nổi đồn đãi anh ta đã hết thời lập tức cũng bị đả kích không còn bóng dáng.

— Luật sư La, nếu trên tay các người có chứng cớ tại sao phải chờ tới bây giờ mới lấy ra chứ?

— Luật sư La, anh bị ép đến tình cảnh này phải không? Là vì để giữ địa vị của mình sao?

— Luật sư La, anh sẽ còn tiếp tục làm luật sư cho nhà họ Cảnh không?

….

Quét đi những khói mù trước đây, luật sư La mặt đầy ý cười đứng trước ống kính, đầy tự tin nói: “Tới hôm nay tôi mới kết thúc vụ án đơn giản này, rất hiển nhiên là bởi vì thân chủ của tôi hy vọng thế, cậu ba muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của người đàn bà vu cáo hãm hại cậu ấy, vậy thì tôi chờ cậu ấy tỉnh lại! Khoảng thời gian này của Liên Mẫn chẳng qua cũng chính là dày vò cuối cùng mà thôi, nhưng chuyện kế tiếp, bất luận là tôi hay là cậu ba đều sẽ không thả chậm bước chân nữa!”

Kiên định nhìn ống kính, luật sư La ở một mức độ nhất định coi như đã đại diện cho nhà họ Cảnh và Ân Thiên Thiên tuyên chiến với Liên Mẫn và nhà họ Đổng rồi, nói: “Tiếp theo tôi sẽ đẩy tất cả vụ án xuống, chỉ chuyên tâm vào chuyện Liên Mẫn vu oan mợ ba, cô ta không tiếc dùng đứa trẻ trong bụng để đặt cược, vậy thì tôi sẽ để cho cô ta thua không còn gì! Ở trước luật pháp, trước giờ đều không có nhân tình! Một người mẹ không thương con mình, càng bị luật pháp và đạo đức hắt hủi!”

Dứt lời, luật sư La không nói gì nữa xoay người tiêu sái rời đi!

Mà thành phố T vào giờ khắc này nổi lên sóng gió, trận chiến này đã đến lúc cao trào, nhưng cũng đã đến gần kết cục!

Ầm!

Một tiếng giận dữ, trong phòng khách nhà họ Đổng, ông cụ Đổng đập ly trà trong tay tức giận nhìn luật sư La phách lối trên ti vi!

Từ lúc nào, nhà họ Đổng ông ta lại bị một luật sư nhỏ bé uy hiếp?

“Nhà họ Cảnh ức hiếp người quá đáng!” Hét lớn một tiếng, ông cụ Đổng quay đầu nhìn Đổng Khánh, không chút do dự mở miệng nói: “Đổng Khánh, ngày mai đem hồ sơ bệnh lý tung ra ngoài, nhà họ Đổng ta thời gian gần đây luôn nhẫn nhịn, cậu ta còn thật cho là chúng ta sợ?”

Đổng Khánh cau chặt chân mày nhìn ti vi không nói gì, nhưng hai tay nắm chặt thành quyền!

Cảnh Liêm Uy cho là, anh ấy vì mặt mũi của Ân Thiên Thiên nhất định không tung hồ sơ bệnh lý ra ngoài sao?

Đứng lên, ngực ông cụ Đổng giận đến mức phập phồng kịch liệt, nói: “Cháu nhanh lên, đừng suốt ngày nghĩ đến người đàn bà trong lòng vốn không có cháu, nếu không phải vì cô ta, cháu phải làm đến bước này sao? Người người đều đang bàn tán về cháu, thậm chí nói cháu vì có được một người đàn bà đã từng gả đi, đã từng sinh con không từ thủ đoạn nào, cháu đều không biết? Đổng Khánh, cháu là bước ngoặt của nhà họ Đổng ta, lúc này cháu đừng để ta nghe thấy Ân Thiên Thiên gì đó, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cháu!”

Ngữ khí vô cùng nghiêm túc khiến Đổng Khánh cũng không nhịn được ngước mắt nhìn ông ta, đây là lần đầu tiên ông cụ Đổng nghiêm túc nói với anh ấy như vậy, hơn nữa trong lời nói đã chứa ý vô cùng bất mãn!

“Trước khi thích Ân Thiên Thiên, cháu phải nhớ cháu là người thừa kế của nhà họ Đổng, nhà họ Đổng vẫn chờ cháu lớn mạnh, không phải cho cháu cơ hội không chút kiêng kỵ gì, ta trước đây chính là quá nuông chiều cháu, bắt đầu từ bây giờ, ta nói gì cháu làm cái đó, nếu không ta không ngại tàn nhẫn rèn luyện một chút, để cho cháu biết nhà họ Đổng rốt cuộc sống sót như thế nào!” Lời nói hùng hồn tuôn ra, người trong phòng đều thấy hơi rét lạnh.

Nhà họ Đổng, từ trước đến giờ chính là một hang hổ, mà một núi không thể có hai hổ, huống chi là hang hổ ở trong nhà?

Máu tanh như vậy không phải tình huống bình thường có thể so sánh được!

Mà bây giờ, nếu không có đông đảo ký giả nhìn chằm chằm, nhà họ Đổng cũng không có khả năng bị nhà họ Cảnh chèn ép gay gắt như vậy!

Bọn họ là phong thái hành động trong bóng tối, mà nhà họ Cảnh chính là kiểu làm theo nghi thức!

Bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng Đổng Khánh vô hình dấy lên ngọn lửa giận, dựa vào cái gì Cảnh Liêm Uy anh có thể không chút kiêng kỵ làm những chuyện này, anh ấy không tin mình lại không thể chế ngự anh! Nếu đã nhất định phải hủy diệt Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên mới có thể không còn chỗ dựa, vậy thì anh ấy sẽ hủy diệt anh! Đợi sau khi hủy diệt, anh ấy có thể giam cầm Ân Thiên Thiên ở bên cạnh rồi!

Đến lúc đó, tất cả mọi thứ đều ở trong tay anh ấy rồi!

Đêm hôm đó, nhà họ Đổng liên lạc với tất cả truyền thông chính ở thành phố T…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.