Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 70: Đi xem ba-lê được không?



Nhà họ Ân. 

Ân Thiên Thiên nằm trong chăn, co rúm thành tư thế trong bụng mẹ. Lời của Cảnh Liêm Uy vẫn văng vẳng bên tai. 

Anh nói: Ân Thiên Thiên, đừng ngây thơ như vậy... 

Anh nói: Ân Thiên Thiên, em trở về suy nghĩ thật kỹ, đợi anh làm xong việc, hai ngày sau sẽ liên lạc với em. 

Trong đầu đều là lời anh nói, thế nhưng giờ phút này, hai câu nói ấy vẫn một mực quanh quẩn bên tai cô, làm nhói trái tim cô... 

Cô thật sự muốn hỏi, Cảnh Liêm Uy, anh có biết anh có hôn ước với người bạn gái trước hay không? 

Cô cũng thật sự rất muốn hỏi, Cảnh Liêm Uy, nếu như bạn gái anh trở lại, anh còn cần em không? 

Nhưng anh không cho cô cơ hội, sau khi anh nói cô ngây thơ, cô một câu cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đưa cô về nhà, sau đó cũng không nói tiếng nào rời đi. 

Cốc, cốc. 

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ân Thiên Thiên liền ngồi dậy giơ tay xoa gương mặt mình một chút, thấy sắc mặt đã khá hơn cô mới đi mở cửa. 

Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện! 

Người đứng phía ngoài cửa giống như Ân Thiên Thiên dự đoán, chính là Ân Thiên Tuấn. 

Ân Thiên Tuấn mặc bộ đồ ngủ ở nhà, đứng trước cửa phòng Ân Thiên Thiên nhìn cô, hồi lâu sau mới hỏi: "Thiên Thiên, em đã có quyết định rồi sao?" 

Ân Thiên Thiên nghe vậy liền mỉm cười với Ân Thiên Tuấn, rạng rỡ mà vui vẻ: " Anh, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ tự giải quyết việc này. Anh yên tâm, em sẽ đi nói chuyện với anh ấy." 

Ân Thiên Tuấn không nói gì, chỉ dùng đôi đồng tử thâm thúy nhìn Thiên Thiên lom lom, dường như muốn nhìn thấu cả nội tâm cô vậy, một hồi lâu cũng không nói gì, cuối cùng chỉ tiến lên một bước ôm Thiên Thiên vào trong ngực, nhẹ giọng nói một câu bên tai cô: "Thiên Thiên, bất luận là em muốn làm gì, nên nhớ em vẫn còn có một người anh trai là anh." 

Vùi đầu trong ngực Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên cắn chặt môi, chóp mũi có chút cay nhưng cô liều mạng kiềm chế lại. Ân Thiên Tuấn cũng không ở lại lâu, ngồi thêm một chút liền rời đi. Khoảnh khắc anh đóng cửa lại, nước mắt Ân Thiên Thiên không nhịn được trào ra... 

Cô thật sự khó chịu, khó chịu đến mức ngay cả hô hấp cũng là một loại xa xỉ. 

Lúc đầu cô cho rằng Cảnh Liêm Uy là cầu vồng trong cuộc đời ảm đạm của cô, nhưng bây giờ cô mới chợt phát hiện, cầu vồng này không phải thuộc về cô, mà thuộc về người khác. Cô cho rằng trong lòng Cảnh Liêm Uy không có ai, như vậy cô liền có thể chiếm lấy vị trí bên cạnh anh sau đó từ từ tồn tại đến muôn thuở, một ngày nào đó anh sẽ nhận ra được điểm tốt của cô, nhưng cô làm sao cũng không nghĩ tới, anh và bạn gái anh chia tay lúc trước lại có lẽ chỉ là một hiểu lầm? 

Cái ngày hiểu lầm đó được giải trừ, có phải cô cũng nên rời đi hay không? 

Đúng như lời của Cảnh Liêm Uy, cô chưa từng thực sự bước chân vào xã hội, cho dù là công việc cũng chỉ thỉnh thoảng nhận vài việc lặt vặt. Cô ngây thơ, cô không rành thế sự, anh nói đúng! Hôm nay ở hôn lễ của Ân Nhạc Vy, hành động của cô xác thực là không đúng, nhưng cô nên làm gì? Lúc tâm tình rơi xuống đáy như vậy, cô thật sự không làm được một Ân Thiên Thiên chuẩn mực... 

Ân Thiên Thiên dựa lưng vào cánh cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống, tiếng khóc bị cô đè nén thật thấp, không nghĩ tới Ân Thiên Tuấn bên ngoài đang dựa lưng vào cửa khẽ thở dài, cũng cảm thấy đau lòng vì cô... 

Thời gian này Ân Thiên Thiên giống như một đứa trẻ làm sai, hoang mang bất an, điện thoại di động không rời tay, chỉ sợ Cảnh Liêm Uy gọi điện đến mà cô lại không nhận. Bà cụ Cảnh gọi tới kêu cô qua cô cũng không do dự cứ như vậy chạy tới, thậm chí còn mơ hồ nghĩ rằng có phải sẽ gặp anh hay không? 

Nhưng Ân Thiên Thiên đi theo Vi Gia Huệ và bà cụ Cảnh bận bịu chuyện hôn lễ như vậy, thường xuyên ra vào nhà họ Cảnh, vậy mà cũng không hề nhìn thấy người đàn ông vốn nên ở đây… 

Mỗi lần nhìn thấy người nhà họ Cảnh bàn luận chuyện hôn lễ, trong lòng Ân Thiên Thiên lại vô cùng khó chịu. Cô rất muốn hỏi, người con dâu nhà họ Cảnh bọn họ mong muốn thật sự là cô sao? 

Nhưng cô vẫn không có dũng khí đó, cho dù cô cam đoan với Ân Thiên Tuấn cô sẽ nói trực tiếp với Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ ngay cả dũng khí gọi điện thoại cho anh cũng không còn... 

Cảnh Liêm Uy nói rất chính xác, cô chính là ngây thơ, ngây thơ đến mức thậm chí ngay cả khả năng bảo vệ mình cũng không có. 

"Thiên Thiên à, ta thấy tinh thần con gần đây hình như không tốt lắm?" Bà cụ Cảnh nhìn Ân Thiên Thiên, ân cần hỏi. 

Vi Gia Huệ nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn Ân Thiên Thiên, sắp tới ngày cưới rồi. Gần đây nhà họ Cảnh và Ân Thiên Thiên cũng bề bộn nhiều việc, đối với gia đình như nhà họ Ân mà nói, trước kia bọn họ cũng đã điều tra qua, rất rõ ràng nhà họ Ân sẽ không giúp, trừ phi là biết được thân phận của Cảnh Liêm Uy, nhưng anh không mở miệng, bọn họ dĩ nhiên cũng không làm vậy. 

Lúc này nhìn sắc mặt Ân Thiên Thiên không được tốt lắm, Vi Gia Huệ dứt khoát mở miệng nói: "Thiên Thiên, hay là con lên phòng ngủ một chút đi, chờ lát nữa buổi chiều cơm nước xong chúng ta lại tiếp tục." 

Ân Thiên Thiên vốn là muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút lại đồng ý, lên căn phòng quen thuộc của Cảnh Liêm Uy. 

Căn phòng vẫn đơn giản như lúc đầu cô nhìn thấy, phóng khoáng, mơ hồ lộ ra một hương vị nghiêm túc lạnh lùng. 

Ân Thiên Thiên đóng cửa lại đứng ở cửa, mấy hôm ở lại nhà họ Cảnh cô đều ngủ ở đây, cho nên đối với căn phòng của Cảnh Liêm Uy quả thực vô cùng quen thuộc. Nhìn qua một lượt những vật dụng trong phòng, lại nhìn thấy một quyển sách quảng cáo chưa bao giờ xuất hiện lúc này đang yên tĩnh nằm trên bàn của Cảnh Liêm Uy. 

Chậm rãi đi tới, Ân Thiên Thiên cách chiếc bàn đọc sách giơ tay cầm lên quyển sách quảng cáo nho nhỏ kia. 

Điệu múa của yêu tinh ba-lê, bảy giờ tối ngày hai mươi tại sảnh diễn số một Thành phố T. 

Ân Thiên Thiên hơi mím môi, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay tròn. 

Trên bàn Cảnh Liêm Uy xuất hiện một cuốn sách quảng cáo, như vậy không phải nói rõ anh đối với hoạt động này cảm thấy hứng thú hay sao? 

Đưa tay cầm lấy điện thoại di động, Ân Thiên Thiên gần như có chút thấp thỏm, nhưng cuối cùng vẫn là chủ động soạn tin nhắn gửi cho Cảnh Liêm Uy. 

Cảnh Liêm Uy, buổi tối ngày hai mươi chúng ta cùng đi xem ba-lê được không? 

Điện thoại Ân Thiên Thiên hồi lâu cũng không nhận được hồi đáp, đặt xuống quyển sách quảng cáo, Ân Thiên Thiên quả quyết cầm lấy hai tấm vé lạnh lẽo đặt trên bàn. Bất luận Cảnh Liêm Uy có đi hay không, ít nhất công việc chuẩn bị cô phải làm cho tốt, yêu tinh ba-lê này ở Thành phố T có danh tiếng rất lớn, hình như là con gái của một đại gia tộc nào đó, lần này về quả thực thu hút ánh mắt không ít người, cho nên vé cũng phải đặt nhanh. May mà Ân Thiên Thiên tay chân lanh lẹ, miễn cưỡng đặt được hai tấm vé... 

Cho đến khi cô đặt xong vé, an tĩnh nằm sấp ở trên giường nhìn điện thoại di động, Cảnh Liêm Uy cũng chưa có trả lời cô. 

Khẽ cau mày, Ân Thiên Thiên nằm sấp ở trên giường, suy nghĩ vẩn vơ. 

Anh có phải còn đang tức giận hay không? 

Cô đã rất nghiêm túc kiểm điểm bản thân, ngày đó cô xử sự đúng là rất ngây thơ, làm tổn thương mình cũng làm tổn thương Cảnh Liêm Uy, thậm chí nếu nghiêm trọng một chút còn có thể gây ra tổn hại đối với nhà họ Cảnh, cho nên lời của Cảnh Liêm Uy cũng không sai... 

Thế nhưng, đã qua hai ngày rồi, Cảnh Liêm Uy vẫn chưa liên lạc lại, trong bệnh viện thật sự bận rộn đến vậy sao? 

Nằm suy nghĩ một lúc, Ân Thiên Thiên liền chậm rãi tiến vào mộng đẹp, chỉ là dù đã ngủ lòng bàn tay cô vẫn nắm chặt điện thoại như cũ, cảnh tượng lúc bà cụ Cảnh tiến vào liền nhìn thấy chính là Ân Thiên Thiên tuy ngủ say nhưng mặt đầy bất an... 

Khẽ thở dài một hơi, bà chỉ hy vọng nha đầu này có thể chống đỡ được, dẫu sao Thành phố T hôm nay đã bắt đầu thay đổi... 

Trong bệnh viện Nam Tự, Cảnh Liêm Uy vừa từ phòng giải phẫu đi ra. 

Gần đây anh giống như như người máy vậy, đoạt không ít việc của các bác sĩ khác, toàn bộ bác sĩ khoa ngoại đều nhìn ra, gần đây tâm trạng bác sĩ Cảnh thực sự không tốt! 

Mệt mỏi xoa sống mũi, Cảnh Liêm Uy theo bản năng lấy điện thoại ra xem. 

Điện thoại yên lặng, không có điện thoại từ người nhà họ Cảnh, không có dãy số quen thuộc, cũng không có dãy số xa lạ, mắt phượng khẽ chuyển động, Cảnh Liêm Uy liền nhìn thấy tin nhắn đang yên tĩnh chờ đợi anh đọc kia. 

Ngón tay anh vạch qua, tin nhắn của Ân Thiên Thiên liền đập vào mắt. 

Thế giới của Cảnh Liêm Uy dường như dừng lại vậy. 

Ba-lê... 

Lúc này đi xem hẳn chỉ có ba-lê của người đó thôi... 

Nhìn chằm chằm vào màn hình di động, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên bật cười, buông xuống điện thoại trong tay. 

Ân Thiên Thiên là bất ngờ trong cuộc đời anh, nhưng cũng là ngọn đèn chỉ đường lúc anh vô tình rơi vào bóng tối. Thay quần áo xong, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên nhớ lại thái độ nghiêm túc của mình với cô mấy ngày trước. 

Anh hẳn cũng nên thẳng thắn đối với cô, dù sao hai người cũng sắp tạo nên một gia đình nhỏ rồi. Quá khứ của cô anh rất rõ ràng, vậy anh cũng nên để cô được biết những gì anh đã từng… 

Cầm điện thoại di động, khóe miệng Cảnh Liêm Uy lộ ra ý cười, lúc bác sĩ Sầm tiến vào nhìn thấy chính là cảnh tượng đàn ông mặt đầy gió xuân, sắc mặt không tự chủ cũng đỏ lên... 

"Có chuyện gì sao?” Cảnh Liêm Uy vừa mặc quần áo vừa hỏi, tư thái kia nghiễm nhiên chính là sắp tan sở. 

Bác sĩ Sầm không tự chủ được liếm liếm đôi môi khô, nhẹ giọng trả lời: "Không có, tôi chỉ thấy gần đây anh có vẻ bận rộn, vừa hay tôi có người bạn tặng cho hai tấm vé đi xem múa, muốn hỏi xem anh có thời gian không?” 

Động tác mặc quần áo của Cảnh Liêm Uy hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại hỏi một câu: "Là buổi diễn ba-lê của Mộc Sa buổi tối ngày hai mươi đúng không?" 

Bác sĩ Sầm sửng sốt một chút liền nhanh chóng gật đầu, trước kia nghe nói Cảnh Liêm Uy thỉnh thoảng sẽ đi xem ba-lê cô ta còn tưởng rằng là giả, bây giờ mới biết được, liền tiến lên một bước giống như Cảnh Liêm Uy đã đồng ý với cô ta vậy. 

Mặc xong áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe, khóe miệng Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch, anh ung dung nói: "Xin lỗi, tôi đã có hẹn đi xem cùng vị hôn thê, cô tới muộn một bước mất rồi." 

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy rời đi từ bên người bác sĩ Sầm, cả người không còn thấy dáng vẻ nghiêm túc như mấy ngày hôm nay nữa, rõ ràng chính là ung dung tự tại, dương dương tự đắc như vậy. 

Chẳng lẽ là bởi vì vị hôn thê của anh? 

Bác sĩ Sầm nắm chặt hai tấm vé trong tay, gương mặt xinh đẹp lúc này dữ tợn đến dọa người... 

Ân Thiên Thiên! Cô có tài đức gì, lại có thể ảnh hưởng Cảnh Liêm Uy đến vậy? Bọn họ làm việc ở Nam Tự bao lâu, đã có ai thấy qua tâm trạng Cảnh Liêm Uy bị ảnh hưởng kia chứ? Cô thật sự có bản lĩnh không nhỏ đấy! 

Từ nhà họ Cảnh đi ra, Ân Thiên Thiên yên tĩnh đứng chờ Tiểu Trần lái xe tới, ngước mắt lại chợt thấy chiếc xe Bentley quen thuộc kia dừng ở trước mặt mình, mà người đàn ông đó cũng không tiếng động ngồi ở ghế tài xế nhìn cô. 

Một khắc kia, Ân Thiên Thiên rõ ràng cảm nhận được trái tim cô khẽ run lên. 

Hai người nhìn nhau, không ai nói gì, yên bình như ngày xuân hoa tươi đang nở rộ. 

Chỉ là bọn họ không có ai nghĩ tới, yên bình giờ khắc này cũng biểu thị giông bão ở phía sau sẽ mãnh liệt đến dường nào... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.