Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 81: Tôi không thích kiểu phụ nữ như vậy



Mộc Sa đứng nguyên tại chỗ và nhìn Cảnh Liêm Uy với vẻ mặt không thể hiểu nổi, cô ta thật sự không hiểu! Không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra như hôm nay? Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà Cảnh Liêm Uy đã kết hôn rồi! Rốt cuộc thì sai ở chỗ nào chứ? Con ranh Ân Thiên Thiên ấy có gì hơn cô ta chứ?

Mộc Sa cố đè cơn giận bị Ân Thiên Thiên khơi lên và quay đầu nhìn Cảnh Liêm Uy, trên tay cô ta bưng đĩa thịt xào duy nhất chưa bị Ân Thiên Thiên hất đi, song cũng chẳng còn mùi thơm nguyên vị. Cô ta phải cố lắm mới không đổ cả đĩa đồ ăn này lên đầu Ân Thiên Thiên.

“Liêm Uy, chúng ta có thể nói chuyện được không?” Mộc Sa vừa nói vừa định đi đến gần Cảnh Liêm Uy hơn, trông vô cùng tủi thân mà đưa đĩa thịt về phía anh như đang ngầm tố cáo hành vi vừa rồi của Ân Thiên Thiên, “Hai chúng ta thôi.”

Ân Thiên Thiên cười khẩy một tiếng, cầm điện thoại lên, không thèm để ý đến Mộc Sa mà nói vào ống nghe, “Bà ơi, bọn cháu đang ở tầng 13 khu A Hải Diểu Thành, bà nhờ người bên nhà họ Mộc qua đây đón người đi ạ.”

Ân Thiên Thiên nói xong bèn cúp điện thoại, cả phòng im phăng phắc không có ai ho he câu nào.

Ân Thiên Thiên đang rất tức giận, đồng thời cũng thấy căng thẳng, vì cô không biết Cảnh Liêm Uy sẽ phản ứng thế nào! Mà Mộc Sa cũng căng thẳng như vậy, song cô ta có phần đắc ý hơn, vì cô ta nghĩ Cảnh Liêm Uy nhất định sẽ đồng ý.

Cảnh Liêm Uy yên lặng đứng bên Ân Thiên Thiên, khẽ nhướn mày rồi lấy điện thoại ra gọi cho nhà hàng Long Phượng để chọn đồ ăn, không ngờ làm vậy lại khiến kẻ mặt dày mày dạn kia nói một câu thế này.

Truyện được mua bản quyền up trên

“Liêm Uy không cần vậy đâu, tuy cô Ân đã làm đổ hết đồ ăn mà em làm nhưng trong bếp vẫn còn nguyên liệu, để em đi làm lại cho anh.” Mộc Sa cười tươi như hoa nhìn Cảnh Liêm Uy, nói xong còn định đi vào bếp, trông tự nhiên như thể mình mới là nữ chủ nhân ở đây, “Em nhớ anh thích ăn thanh đạm, chờ em chút, em...”

“Cô Mộc!” Cuối cùng thì Ân Thiên Thiên cũng không thể chịu nổi nữa. Cô không biết người đàn ông bên cạnh cô rốt cuộc có ý gì, cô chỉ biết hôm nay nhất định phải đuổi Mộc Sa ra khỏi đây, “Sống thế nào đừng để người ta khinh, cô có thể đừng mặt dày mày dạn làm thế ở nhà tôi không? Hay cô thực sự nghĩ rằng mình mới là chủ nhà này?”

Cốc Thái Yên ngồi một bên mà tưởng như ngừng thở, không dám phát ra âm thanh gì. Ân Thiên Thiên nhìn qua thì là một người rất hiền lành vui vẻ, không ngờ khi cáu giận lại đáng sợ như vậy, mới nói vài ba câu mà mặt Mộc Sa đã trắng bệch ra rồi.

Cảnh Liêm Uy cứ đứng cạnh Ân Thiên Thiên không nói gì mà nhìn cô, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ thấy sự vui vẻ trong mắt anh, anh thật sự rất hài lòng khi Ân Thiên Thiên xù lông nhím để bảo vệ anh thế này, tiếc rằng cả Ân Thiên Thiên và Mộc Sa đều không biết điều đó...

Trong thời gian Ân Thiên Tuấn không ở nhà họ Ân, Ân Thiên Thiên đã sống khổ sở thế nào thì chỉ có cô mới biết, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy cứ thi thoảng lại đến gây phiền phức cho cô, cô cũng không phải não cá mà quên hết sạch, cũng không phải người dễ bắt nạt, để người ta muốn làm gì thì làm. Giờ Mộc Sa đã động đến họng súng của cô thì đừng trách cô ác.

Ân Thiên Thiên đi đến trước mặt Mộc Sa, trong đôi mắt sáng ngời của cô ánh lên sự kiên quyết không lùi bước!

“Cô Mộc, tôi mời cô ra khỏi nhà của tôi ngay lập tức. Và tôi mong cô nhớ kỹ điều này, giờ Cảnh Liêm Uy không phải bạn trai của cô nữa mà là chồng tôi. Nếu cô thật sự nghĩ rằng hai người vẫn có thể quay lại với nhau thì phiền cô cút ngay đi cho khuất mắt tôi!” Ân Thiên Thiên gằn từng câu từng chữ đầy lạnh lùng, “Có vài việc cô nên nhớ kỹ thì hơn, cô là bạn gái cũ, còn tôi là vợ hợp pháp! Khi chưa có sự đồng ý của tôi thì tôi mong cô giữ đúng thái độ mà một người khách nên có, đừng tự tiện bước vào nhà tôi, vào địa bàn của tôi, cũng đừng trơ trẽn mà cố chen vào gia đình tôi nữa! Đừng cư xử như một đứa vô học!” Ân Thiên Thiên nói liền một mạch xong cả đoạn, Mộc Sa đã cáu điên lên rồi, Cốc Thái Yên nhìn chằm chằm Cảnh Liêm Uy, sợ anh sẽ bực bội.

Cuối cùng thì Mộc Sa vẫn không nhịn được mà ném đĩa thịt xào về phía Ân Thiên Thiên... Thịt xào tươi ngon và ớt chuông xanh biếc bay trong không khí, sắp đụng vào Ân Thiên Thiên.

Khi Ân Thiên Thiên nổi giận thì Cảnh Liêm Uy cũng đã chú ý đến phản ứng của Mộc Sa, nếu không cũng không đứng cạnh cô với tư thế bảo vệ, anh duỗi tay kéo cô vào lòng mình, dùng tấm lưng dày rộng của mình chắn lại mọi tấn công đằng sau...

Ân Thiên Thiên cáu đến mụ mị đầu óc, còn bụng dạ nào mà cảnh giác Mộc Sa? Khi đĩa đồ ăn sắp đổ ập lên mặt, cô mới kinh ngạc ngây cả người. Nhưng lúc cái đĩa sắp bay đến, cô đã được bảo vệ an toàn.

“Không sao chứ?” Giọng nói trầm thấp của Cảnh Liêm Uy vang lên, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu và bắt gặp sự quan tâm trong đôi mắt anh.

Trái tim bé nhỏ của cô như trật nhịp.

Sau khi xác nhận rằng Ân Thiên Thiên không bị làm sao, Cảnh Liêm Uy mới nhíu mày nhìn về phía Mộc Sa.

Mộc Sa hoảng sợ vì phản ứng của Cảnh Liêm Uy nên cuống cuồng giải thích, “Liêm Uy, em xin lỗi, em không cố ý, anh có bị thương ở đâu không? Em thực sự không cố ý... em chỉ... tức giận quá nên...”

Mộc Sa vừa lắp bắp vừa đưa tay định lau quần áo bị vấy bẩn cho Cảnh Liêm Uy, nước mắt lã chã rơi xuống, “Ân Thiên Thiên, sao cô ấy có thể... nói em như vậy... Rõ ràng em không phải... người như vậy... Anh là người biết rõ nhất mà... đúng không?”

Cảnh Liêm Uy chặn tay cô ta lại, trong đôi mắt anh là sự ghét bỏ không hề che giấu.

“Mộc Sa, cô muốn nói chuyện chứ gì? Được, vậy tôi nói rõ luôn ở đây cho cô biết.”

Ân Thiên Thiên và Mộc Sa đều không kiềm được mà ngẩng lên nhìn Cảnh Liêm Uy, hai người đều muốn biết rốt cuộc thì ai mới là người quan trọng trong lòng anh.

“Nói thật, tôi cảm thấy hai năm qua lại với cô thật sự là lãng phí thời gian.” Câu đầu tiên của Cảnh Liêm Uy đã làm vỡ nát toàn bộ hy vọng của Mộc Sa, “Cô có nhớ cô đã nói gì khi tôi cầu hôn cô, cũng chính là ngày chúng ta chia tay ấy không?”

Dù hiện tại thế nào nhưng khi Ân Thiên Thiên chính tai nghe thấy Cảnh Liêm Uy xác nhận đã từng cầu hôn Mộc Sa thì vẫn cảm thấy khó chịu, song giờ cô cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, hơn nữa cô cũng muốn biết rốt cuộc vì lý do gì mà tình cảm hai năm của hai người lại phai tàn nhanh chóng đến vậy.

Cảnh Liêm Uy nhìn Mộc Sa bằng ánh mắt không có lấy chút tình cảm nào, cứ như thể Mộc Sa đã trở thành một người xa lạ trong cuộc đời anh vậy, dù là bất kỳ người phụ nữ gặp phải tình cảnh này cũng cảm thấy đau lòng.

“Ở sân bay, khi tôi cầu hôn cô, cô đã nói...” Chất giọng trầm của Cảnh Liêm Uy như ẩn chứa ma lực, âm vang mạnh mẽ có thể phá vỡ trái tim người khác, “Cô nói rằng: ‘Cảnh Liêm Uy, xin lỗi anh, tôi không thể kết hôn với anh được, gia đình tôi không cho phép tôi ở bên một người đàn ông tầm thường’, đó là nguyên văn những gì cô đã nói. Lúc đó tôi truy hỏi, cô mới nói rằng: ‘Cảnh Liêm Uy, nếu anh là người nhà họ Cảnh thì chắc chắn tôi sẽ kết hôn với anh.’ Rất xin lỗi cô, nhưng tôi đúng là người nhà họ Cảnh đấy, cũng chính vì tôi là người nhà họ Cảnh nên tôi không bao giờ có thể kết hôn với cô được.”

Cảnh Liêm Uy, xin lỗi anh, tôi không thể kết hôn với anh được, gia đình tôi không cho phép tôi ở bên một người đàn ông tầm thường.

Nếu chỉ riêng một câu này thôi thì Ân Thiên Thiên tin rằng kết cục của Mộc Sa và Cảnh Liêm Uy cũng không đến mức như hiện tại. Tuy lời nói đó là sự không tin tưởng với một người đàn ông, nhưng dù sao giữa họ cũng có tình cảm suốt hai năm, Ân Thiên Thiên tin rằng Cảnh Liêm Uy có thể điều chỉnh cảm xúc của mình một cách ổn thỏa. Nhưng Mộc Sa lại cố tình nói thêm một câu sau.

Cảnh Liêm Uy, nếu anh là người nhà họ Cảnh thì chắc chắn tôi sẽ kết hôn với anh.

Những lời này đã không đơn thuần là sỉ nhục thông thường nữa rồi, mà hơn thế nữa, ai cũng có thể nhận ra Mộc Sa là loại người như thế nào qua lời mà cô ta nói.

Dùng lý do gia đình để chối từ, nhưng nói trắng ra là chê Cảnh Liêm Uy không có tiền, chỉ là một bác sĩ ngoại khoa tầm thường, không thể thỏa mãn ham muốn cá nhân của cô ta. Kể cả Cảnh Liêm Uy có phải người nhà họ Cảnh hay không thì sau khi nghe những lời nói đó, với tình cảm chẳng mấy mặn mà của họ thì sớm muộn cũng có ngày chia tay.

Ân Thiên Thiên nhìn người đàn ông đứng cạnh mình, cô không thể tưởng tượng được Cảnh Liêm Uy đã cảm thấy thế nào khi nghe những lời đó. Ân Thiên Thiên bỗng nhớ lại lúc mình chặn đường anh thì anh đang gọi điện thoại, lời anh nói khi đó hiện lên trong đầu cô một cách rõ ràng: “Tôi không thích kiểu phụ nữ như vậy.”

Ân Thiên Thiên chợt mỉm cười, cô bỗng cảm thấy tâm trạng của mình đang vô cùng vui vẻ. Dù hôm nay Mộc Sa làm ầm ĩ thế nào, nhưng chỉ cần câu nói vừa rồi của anh thôi là cô biết, anh sẽ không nổi cáu với cô, thậm chí sẽ còn ủng hộ cô nữa.

Một Cảnh Liêm Uy lý trí đâu dễ gì do dự chỉ vì một chuyện cỏn con như vậy? Nếu anh thật sự như vậy thì anh đã không phải là Cảnh Liêm Uy mà cô thích rồi.

Mặt Mộc Sa tái mét, khi Cảnh Liêm Uy bắt đầu hỏi, cô ta đã nhận ra tình hình không ổn. Quả nhiên Cảnh Liêm Uy vẫn để ý chuyện lúc trước, nhưng cô ta cảm thấy không cam lòng và không muốn dễ dàng từ bỏ anh như thế. Phải biết rằng lúc trước cô ta đã cố gắng thế nào để tiếp cận anh.

“Liêm Uy, giờ anh nói như vậy, chứng minh rằng anh vẫn còn để tâm đến em phải không?” Mộc Sa vừa khóc rất tủi thân vừa nói tiếp, “Chúng ta đã ở bên nhau hai năm liền. Anh với cô ta mới chỉ bên nhau có hai tháng thôi. Vì sao anh có thể nhẫn tâm với em đến vậy, anh hận em vì những lời em đã nói lúc đó sao?”

Ân Thiên Thiên nghe Mộc Sa nói xong thì nhíu mày, song vẫn im lặng không nói gì.

“Liêm Uy...” Mộc Sa dịu dàng đáng yêu gọi tên Cảnh Liêm Uy, tình cảm sâu đậm hiện lên gương mặt cô ta, “Em thừa nhận rằng lúc đó em đã sai, nhưng anh có chắc rằng trước khi Ân Thiên Thiên đến với anh, cô ta không biết gì về thân phận thật của anh không? Nếu không biết thì sao cô ta không tìm ai khác mà cứ phải là anh? Em đồng ý rằng lúc đó em đã bị lý trí lấn át trái tim, nhưng Ân Thiên Thiên thì sao? Cô ta cũng cố ý đấy, vì sao anh không thấy chứ?”

Mộc Sa nói xong bèn tiến đến ôm lấy eo Cảnh Liêm Uy.

��������������

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.