Kết Hôn! Anh Dám Không?

Chương 91: Giải quyết dứt khoát



Ân Thiên Thiên không chút để tâm đến Ân Nhạc Vy và Hướng Thực, trong mắt cô mọi người đều đã có gia đình riêng của mình, vậy thì tự nhiên mọi chuyện đều không liên quan gì nhau nữa thế thôi, Ân Nhạc Vy có thai hay không không liên quan gì với cô cả.

Còn chưa bước vào phòng bệnh của Cốc Thái Yên đã nghe được giọng nói truyền từ bên trong, không kịch liệt, lại mang theo chút cứng ngắc.

Ân Thiên Thiên không chút do dự lập tức gọi điện cho Cảnh Liêm Uy. Nên biết là hôn sự giữa nhà họ Tề và nhà họ Cốc do Bà cụ Cảnh bắt buộc mà định ra!

Tuyệt đối không thể để Tề Khải Vinh gã xấu xa này quấy rầy Cảnh Thiên Ngọc được.

Nên khi Ân Thiên Thiên biết đươc nhà họ Cốc và Tề đang chuẩn bị xử lý xong hôn sự của hai đứa trẻ thì cô lập tức gọi điện cho Cảnh Liêm Uy, rồi yên lặng ngồi chờ trên hành lang phòng bệnh.

Rất nhanh bóng dáng Cảnh Liêm Uy phong độ ngời ngời khoác chiếc áo khoác trắng tinh xuất hiện từ cuối hành lang.

Anh bước đến trước mặt Ân Thiên Thiên, một lời cũng không nói mà kéo Ân Thiên Thiên đứng lên bước thẳng vào phòng bệnh.

Nhẹ nhàng gõ của xong, Cảnh Liêm Uy bèn giẫm bước tiến vào, Tiếng ồn ào huyên náo luôn quanh quẩn bên tai Ân Thiên Thiên liền dứt, Ân Thiên Thiên không để tâm chỉ đảo con người nhìn Cốc Thái Yên đang nằm trên giường bệnh.

Mới nằm viện được vài ngày mà Cốc Thái Yên đã gầy đi một vòng, cả người nhìn gầy yếu hẳn ra, nhìn sao cũng thấy nao lòng.

Trần Cầm thấy Cảnh Liêm Uy đến lập tức liền nói lái đến Cảnh Liêm Uy: “Liêm Uy à, con đến nói giúp dì, Khải vinh và Thái Yên đã đính hôn từ khi còn nhỏ, giờ đột nhiên không bên nhau nữa thì tin đồn đến khi nào mới ngừng được chứ?”

Cảnh Liêm Uy không nói chuyện, chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua mọi người trong phòng, sau đó hỏi Cốc Thái Yên một câu: “Thái yên, giờ em còn muốn đính ước với Tề Khải Vinh nữa không?”

Một câu nói khiến tất thảy mọi người đều yên lặng.

Ân Thiên Thiên còn không phản ứng kịp, Cảnh Liêm Uy là nói “đính ước” mà không phải là “kết hôn”, việc hủy đính ước đơn giản hơn nhiều so với kết hôn rồi ly hôn, rất rõ ràng lời này ngoài Ân Thiên Thiên và Tề Khải Vinh ra thì mọi người đều nghe hiểu, cau mày nhìn về phía Cốc Thái Yên trên giường bệnh.

“Cảnh Liêm Uy, tôi không......” Tề Khải Vinh vô ý thức tức giận rống to với Cảnh Liêm Uy, nhưng lại bị ngắt lời.

“Cậu im miệng cho tôi!” Cảnh Liêm Uy mắt lạnh nhìn Tề Khải Vinh, Ân Thiên Thiên lập tức cảm giác được không khí trong phòng giảm xuống vài độ C, Cảnh Liêm Uy tiếp tục an tĩnh đợi đáp áp của Cốc Thái Yên.

Một lúc sau Cốc Thái Yên mới nói một câu: “Tôi hy vọng quan hệ gia đình mình và Chị Thiên Ngọc vẫn luôn tốt đẹp.”

Cốc Thái Yên không thẳng thắng trả lời câu hỏi của Cảnh Liêm Uy, nhưng đã nói ra đáp án của mình, chỉ cần nhà họ Cảnh không giận cho đánh mèo vì chuyện này mà làm hại nhà họ Cốc, chỉ cần Cảnh Thiên Ngọc không để tâm, thì dù đã đến nước này, cô vẫn muốn cho Tề Khải Vinh một cơ hội!

“Cốc Thái Yên, con điên này!” Trong phút chốc Tề Khải Vinh liền xù lông nhím, chỉ trỏ Cốc Thái Yên mắng chửi: “Cốc Thái Yên, cô bị ngu à? Đợi ngày tôi lỡ tay giết chết cô, cô mới buông tay ra đúng không? Tôi nói rồi tôi yêu Cảnh Thiên Ngọc, sao cô còn mặt dày dính lấy tôi như vậy hả?”

Bốp!

Ân Thiên Thiên gần như chưa kịp thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bàn tay Cốc Thái Yên giờ lên rồi nhanh chóng tát ra, trong chớp mắt khóe miệng Tề Khải Vinh đã thấm ra tia máu, Tề Thừa Bình và Trần Cầm nhìn đau lòng, nhưng vẫn nhịn xuống nhìn người nhà họ Cốc.

Tề Khải Vinh nhận cái tát này là đáng!

“Tề Khải Vinh, cậu cho rằng mình là cậu chủ nhà họ Tề thì rất ghê gớm có đúng không? Con gái nhà họ Cốc tôi có thể tùy tiện bị cậu đối xử vậy sao? Tôi nói cậu biết, nếu không phải vì hôn ước giữa nhà họ Tề và Cốc thì Tề Khải Vinh cậu sớm đã bị tôi đá ra cửa lâu rồi, đến cơ hội cậu thăm bệnh Cốc Thái Yên đều không có đâu! Nếu không vì việc này dính dáng đến nhà họ Cảnh thì cậu cho là có thể đính hôn với con gái tôi à?” Cốc Thành Dụ bị chọc tức điên người, từ cái đêm Cốc Thái Yên vào bệnh viện thì cơn tức trong người tích lũy ngày càng nhiều, giờ bộc phát đi ra: “Giờ tôi nói rõ với cậu, cậu vàThái Yên chỉ là đính hôn mà thôi, sau nửa năm thì hủy bỏ hôn ước này! Đừng cho là nhà họ Cốc tôi níu lấy cậu không buông ra, nhà họ Cốc tôi không thèm cậu con rể như cậu đây đâu!”

Giọng nói mạnh mẽ, đanh thép hùng hồn, mỗi chữ mỗi câu cũng đủ khiến Tề Khải Vinh ngơ ngác tại chỗ.

Anh không hiểu, người nhà họ Cốc trước nay không phải luôn yêu thích anh hay sao? Chú Cốc cũng thường dẫn anh đến tiệc rượu, dạy bảo anh vài điều, nhưng sao lời này ngay đây nghe sao cứ như bị người ta chán ghét như thế?

Cảnh Liêm Uy bất đắc dĩ liếc nhìn Tề Khải Vinh, vẫn là đem lời bà cụ Cảnh truyền lại nói ra, giọng nói trong trẻo đầy lạnh lùng: “Tề Khải Vinh, một lần cuối cùng tôi nói cho cậu nghe, cậu và Cảnh Thiên Ngọc không có kết quả!”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đến một ánh nhìn cũng không thèm nhìn Tề Khải Vinh nữa, xoay thẳng người nói với Cốc Thành Dụ: “Chú Cốc, việc Thái yên đính hôn bà nội đã dặn dò xong, nhà họ Cảnh sẽ hỗ trợ hết sức.”

Ctd gật đầu coi như đồng ý, Thang yến khá không vừa ý, đến cuối cùng thì vẫn phải đình hồn với Tề Khải Vinh, dù nhà họ Cảnh không nhúng tay vào cuộc hôn nhân này thì sớm muộn gì cũng phải làm như thế, dù sao hôn sự của hai đứa trẻ có thể nói là đã gắn bó chặt chẽ không thể tách rời với sự nghiệp hai nhà, giờ mà tách ra thì không phải là lựa chọn sáng suốt với bất cứ ai. Sự ảnh hưởng của nhà họ Cảnh chỉ là thúc ép cho chuyện này tiến thêm về trước trước ba bốn năm mà thôi...

Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn góc nghiêng của Cảnh Liêm Uy, trong lòng chợt thấy lạnh đi......

Nhà họ Cảnh thật bá đạo!

Đó là cảm nhận bây giờ của cô.

Chỉ vì để Tề Khải Vinh không quấy rầy Cảnh Thiên Ngọc, nhà họ Cảnh lại có thể “ép” Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên cùng một chỗ, không màn đến cảm xúc của họ, đó không phải bá đạo thì là gì? Nhưng hai nhà Cốc - Tề bị bức bách như bây giờ lại không thể không cảm kích cách làm của nhà họ Cảnh!

Hai nhà Tề - Cốc ở thành phố T là một khối đi đôi với nhau, dù Ân Thiên Thiên không phải người trong ngành cũng biết đến điều đó, chỗ nào có mặt nhà họ Tề, chỗ đó chắc chắn có nhà họ Cốc, ngược lại cũng thế, giống như hai đứa bé sinh đôi hỗ trợ lẫn nhau, nhưng sự bá đạo cậy quyền như thế khiến trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy hơi lạnh.

Nếu như có một ngày cô đụng đến quyền lợi của nhà họ Cảnh, vậy lúc đó cô có bị đối xử như thế không?

Cảnh Liêm Uy nói xong liền xoay người nắm tay Ân Thiên Thiên rời khỏi phòng bệnh, chuyện phía sau không cần anh phải để ý đến, dặn dò của bà cụ Cảnh đã truyền đạt xong, anh cũng thoáng dễ chịu hơn một chút.

Ân Thiên Thiên ngoan ngoan bước sau lưng Cảnh Liêm Uy, thỉnh thoảng lén nhìn anh.

Người đàn ông này có đúng là người mà trong lòng cô đã hiểu rõ không?

Đây là lần đầu tiên Ân Thiên Thiên nảy sinh một cảm giác “e ngại” với Cảnh Liêm Uy.

Nhà họ Cảnh như cái cây to rậm rạp khủng lô, là tồn tại không thể nào có thể lay động được, nhưng cô giờ lại tiến vào cái cây rậm rạp to lớn này...

Hôn sự nhà họ Tề-Cốc đã định ra, Cốc Thái Yên an ổn điều dưỡng trong bệnh viện, Tề Khải Vinh mỗi ngày đều bị ép đến thăm cô, cứ vậy thì có tin truyền ra:

——Chuyện tốt hai nhà Tề Cốc đến.

——Thanh mai và trúc mã, nương tựa lẫn nhau.

——Duyên trời định của cậu chủ và cô chủ hai nhà Tề - Cốc.

...

Tin tức liên quan đến Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên không ngừng truyền đi, tin Cốc Thái Yên nằm viện cũng truyền ra ngoài, chỉ là nguyên nhân bị ẩn giấu đi không ai biết, chỉ cho là Tề Khải Vinh vì chuyện Cốc Thái Yên nằm viện mà đau lòng, chuẩn bị lấy Cốc Thái Yên về nhà để chăm sóc...

Trong vòng một đêm Tề Khải Vinh biến thành một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, khiến cổ phiếu hai nhà Tề Cốc tăng lên đều đều, dường như tất cả mọi người đang chờ đợi buổi lễ đính hôn long trọng kia.

Hai ngày sau có tin truyền đến, khiến vụ đính hôn đang nóng hổi này gia tăng độ hot!

——Cậu ba nhà họ Cảnh xác định sẽ có mặt trong buổi kết thông gia của hai nhà Tề Cốc.

——Lần đầu xuất hiện sẽ với phong thái như thế nào?

——Cậu Ba nhà họ Cảnh sắp lộ diện! Đợi chờ lễ đính hôn cuối tháng này.

Người nhà họ Cảnh đem tin tức Cảnh Liêm Uy sẽ tham dự lễ đính hôn của Cốc Thái Yên và Tề Khải Vinh truyền ra ngoài, nhất thời khiến toàn thành phố T đều đang bàn luận về cậu Ba ít xuất hiện nhất này của nhà họ cảnh! Bàn tán xôn xao ồn ào.

Vài ngày nay Ân Thiên Thiên tới chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng bà tám về chuyện này, đều là “lễ đính hôn hai nhà Tề - Cốc”, hay “Cậu Ba nhà họ Cảnh” vân vân và mây mây! Liền ngay cả Đào Ninh cũng không nhịn được mở miệng hỏi thăm, cuối cùng là ngay cả Ân Thiên Tuấn cũng gọi đến hỏi, có điều câu hỏi lại là Ân Thiên Thiên có muốn đi tham gia hay không.

Vừa cúp điện thoại của Ân Thiên Tuấn, Ân Thiên Thiên hơi trì độn ngồi trên giường.

Cách thời gian Tề Khải Vinh và Cốc Thái Yên đính hôn còn hai ngày, nhưng đến giờ cô vẫn chưa quyết lúc đấy có nên có mặt hay không?

Về lý mà nói Cảnh Liêm Uy là chồng mình, còn vừa mới cưới, nhưng từ đầu đến cuối đều không truyền ra tin tức về vợ mới cưới của cậu Ba nhà họ Cảnh cả, thế thì có phải nhà họ Cảnh chỉ muốn để Cảnh Liêm Uy xuất hiện trong lần này không?

Cảnh Liêm Uy đi ra từ phòng tắm đã bắt gặp Ân Thiên Thiên mặt đầy ngờ nghệch, anh bước đến ngồi cạnh cô, rút chiếc điện thoại nằm trong tay cô thả trên tủ cạnh giường mới khẽ giọng hỏi: “Đang nghĩ gì?”

Ân Thiên Thiên trả lời một cách thành thật: “Cảnh Liêm Uy, em có cần xuất hiện ở lễ đính hôn không?”

Cảnh Liêm Uy ngơ người một chốc, anh không ngờ Ân Thiên Thiên lại vì chuyện này mà hoang mang, chẳng lẽ trước đây anh chưa nói cho cô sao? Cảnh Liêm Uy liền trả lời: “Em là vợ tôi, sao có thể không có mặt?”

Truyện được Mê Tình Truyện mua bản quyền đăng trên app mê tình truyện!

Nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên nở nụ cười tươi.

Thật ra trong lòng cô hơi thấy phiền muộn, nếu Cảnh Liêm Uy không muốn dẫn theo cô vậy cô sẽ cảm thấy thế nào? Suy nghĩ lung tung? Có thể có khả năng này đi...

Nhưng hết lần này đến lần khác anh lại nói, cô là vợ anh thì phải có mặt...

***

Ở nhà họ Hướng.

Ân Nhạc vy ngồi trong phòng một mình, ngón tay trắng bệch dùng sức siết lấy quyển tạp chí trong tay, nhìn tờ báo vốn chỉ cần hai ba câu có thể nói rõ ràng việc đính hôn này vậy mà lại đi dùng cả trang để kể ra, cô ta tức đến run người, bàn tay nhỏ không ý thức được xoa bụng mình, dần dần mời hồi lại sức lực......

Ân Thiên Thiên, dựa vào gì mà cô có thể đạt được tất thảy?

Cô càng nở mày nở mặt, tôi sẽ khiến cô càng lúc càng rơi vào bi thảm!

Tất cả tất cả mọi thứ, cô không có tư cách có được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.