Kết Hôn Ba Năm Phát Hiện Lão Công Là Mèo

Chương 6: Trì tiểu bảo bối



Đóng cửa lại, Đô Ngư hung hăng mà nhẹ nhàng thở ra, may mắn không biến thân trước mặt hai bà cháu nọ, nếu không y biết giải thích thế nào.

Trì Vũ dựng thẳng hai tai mèo, ném Đô Tuấn Quả lên giường, khuôn mặt bình tĩnh nhưng dưới đáy mắt không khắc chế được nỗi hưng phấn, quay đầu nhìn vẻ mặt cạn lời của Đô Ngư,

“Meo –“

Đô Ngư: “……..”

Trì Vũ thân cao mét chín, đỉnh đầu đính hai cái tai lông xù, hai hình ảnh không liên quan, ở trên người Trì Vũ lại có cảm giác hài hoà kì dị. Đô Ngư xoa xoa cánh tay, bị tiếng mèo kêu của hắn chọc cho nổi da gà.

Nhưng nãy giờ không thấy mọc đuôi nha.

Biến thân không nhất quán, rate cho 1 sao.

Đô Ngư thu hồi mong chờ quỷ dị trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Có ổn không đó?”

Trì Vũ không nói chuyện, hai cái tai mèo cụp hẳn xuống.

Đô Ngư: “……”

Thật xin lỗi, tôi không hiểu tiếng mèo.

Tự dưng biến thân, chắc bởi vừa rồi ngửi thấy mùi bạc hà mèo trên cây gậy chọc của bé con kia nhỉ. Đô Ngư cảm thấy thật thần kì, y hôm nay mới biết bạc hà mèo lợi hại như vậy, dù có là mèo thành tinh như Trì Vũ cũng không chống cự nổi!

“Chờ mùi bạc hà trên hành lang tản bớt rồi đi.” Mong lát nữa ra ngoài đừng có không chịu nổi kích thích mà biến thân, doạ sợ những người qua đường vô tội.

Trì Vũ quay mặt đi, lỗ tai đỏ lên: “Không phải vì bạc hà mèo, anh có phải mèo bình thường đâu.”

…..

Nhưng nhìn anh giống lắm á.

Đô Ngư nhìn cái tai mèo vẫn như cũ run rẩy không ngừng của hắn, để cho hắn chút mặt mũi mà không vạch trần.

Trì Vũ nói: “Đều tại ánh trăng.”

?? Ánh trăng tội tình gì?

Như thể đã tìm được lý do để chính mình tin phục, Trì Vũ từ lúc vào cửa đến giờ lần đầu thẳng lưng, run tai nói: “Em chẳng lẽ chưa nghe qua việc đêm trăng tròn sẽ biến thân sao?”

“…. Nhưng đó không phải nói người sói sao?” Hơn nữa trăng hôm nay đâu có tròn.

Trì Vũ tựa hồ không đoán được Đô Ngư biết, nhất thời kẹt cứng, vất vả lắm mới tìm được lý do liền bị lật tẩy, giận dữ xấu hổ vô cùng, “Hừ.”

“Tóm lại không phải bởi vì bạc hà mèo, anh đã sớm thoát ly thân thể phàm thai, phàm vật như bạc hà mèo căn bản không ảnh hưởng được –“

Đô Ngư mở cửa ra.

Với người thì mùi đã nhạt đến ngửi không ra, nhưng với mèo lại là nồng đến sặc mũi.

Trì Vũ đã thoát ly thân thể phàm thai mặt không biểu cảm.

Cái đuôi lòi ra.

Trong màn đêm đen kịt, một con mèo con nhảy xuống từ toà nhà chung cư, nhanh như chớp chạy tới cái Tiggo xám bạc đậu phía trước, bật mình câu lấy cái tay mở cửa, treo trên đó lắc lư như ẩn như hiện, gian khổ mở được cửa xe, nhảy lên.

Đô Ngư đứng trước cửa sổ, nhìn xe lái ra tiểu khu, nam nhân trong xe loáng thoáng lộ ra tai mèo trên đỉnh đầu, không biết còn tưởng là cái cài đầu.

Như thể biết Đô Ngư đang nhìn, hắn ra sức thu hồi hai cái lỗ tai, thẳng sống lưng lên, run run chòm râu trắng dài, mặt lạnh lái xe rời đi.

…….

Liên tục năm ngày, Đô Ngư không thấy Trì Vũ đâu.

Chắc vẫn thấy xấu hổ rồi.

Tối thứ sáu Đô Ngư có buổi họp lớp, trước kia loại tụ họp này y có thể trốn đều trốn, nhưng lần này mọi người chỉ đích danh muốn gặp y, nếu không đi nữa thì quá không nể mặt.

Trong khoảng thời gian này, vì việc của Trì Vũ, Đô Ngư rất phiền lòng, tiện thể mượn cơ hội đi uống rượu giải sầu, đồng ý đến họp lớp.

Địa điểm tụ họp là khách sạn Nhật Lệ xa hoa bậc nhất thành phố, người khởi xướng là lớp trưởng bọn họ, phòng đã đặt sẵn, hẹn nhau 7h.

Không may cho Đô Ngư phải tăng ca thứ sáu, lúc tan tầm đã 7 rưỡi.

Y đi không nhanh không chậm, gần 8h đến nơi, lúc vào cửa cả phòng đã động đũa, Đô Ngư chào hỏi mọi người, lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống.

Y khách sáo qua lại, uống chút rượu, cùng mọi người hàn huyên hai câu là xong, không ngờ lớp trưởng nhiều chuyện, đem y gọi đến trước mặt.

Bọn họ một bàn kia đều là người thành đạt, cùng Đô Ngư dân đen không tương đồng, các đại gia bàn luận gì cao siêu, Đô Ngư không hầu chuyện nổi. Y không muốn lại gần, nhưng mấy tên kia không muốn thuận theo buông tha y, vẫn cố lôi y sang bằng được.

“Đô Ngư à.” Lớp trưởng ôm vai Đô Ngư, bụng bia căng tròn, “Nhiều năm rồi tôi không gặp ông đấy.”

“Thăng chức đến đâu rồi?”

“Kết hôn chưa?”

Đại gia mồm năm miệng mười, hỏi một đống cũng chỉ toàn mấy vấn đề đó, Đô Ngư theo thứ tự trả lời.

Nhắc tới đề tài kết hôn liền có người tiếp lời, “Đô Ngư kết hôn rất sớm nha, bọn tôi bây giờ còn nhiều người vẫn chưa thấy tin gì.”

Đô Ngư nói: “Gặp người thích hợp nên kết thôi.” Giờ cũng sắp ly.

“Nóng vội cưới về nhà như vậy, chắc chắn là một người đẹp nhỉ.”

“Đúng vậy, khi nào dẫn đến cho bọn tôi xem với.”

Có đẹp hay không không biết, chỉ biết không phải người.

Đô Ngư cúi đầu ăn cơm, tính đem việc này lừa gạt cho qua, lại có người không để y toại nguyện, nói: “Thôi thôi, tôi nhìn hôm nay, ai có đối tượng đều mang tới, Đô Ngư ông không thể là ngoại lệ đâu.”

Hôm nay mọi người có thể mang cả người thân tới, nhìn khắp cả phòng, trên cơ bản đều có đôi có cặp, người vừa nói chuyện cũng mang theo bạn gái tới, thấy ánh mắt Đô Ngư, bèn cong cong khoé miệng ngoài cười trong không cười.

Người này Đô Ngư nhớ, thời còn đi học từng cùng y tranh chấp.

Trần Lượng Huy, đại học hẹn hò với một bạn gái phú nhị đại, sau này cô bé coi trọng Đô Ngư, đá gã để theo đuổi y. Nghe nói Trần Lượng Huy chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn tiếp tục dây dưa, bị cô này tìm người tẩn cho một trận. Trần Lượng Huy sau nữa sống không tốt lắm, đem hết tội tình xui xẻo đổ lên đầu Đô Ngư, cho rằng Đô Ngư là ngọn nguồn, tìm Đô Ngư gây sự không ít.

Những người đang ngồi ở đây đều biết chuyện xưa của bọn họ, Đô Ngư sở dĩ né tránh họp lớp chính bởi nguyên nhân này.

Gã ta mỗi lần họp lớp đều đến, như đang đợi y, nhiều năm qua như vậy, còn đối với y nhớ mãi không quên, đúng là cố chấp.

Đô Ngư lần này đến gặp gã, xem gã rốt cuộc muốn làm gì.

Trần Lượng Huy vừa nói, không ít người phụ hoạ theo, bắt Đô Ngư gọi điện kêu người tới.

Đô Ngư xem trong mắt hiểu trong lòng, đây là muốn dồn y vào thế dưới, chờ cười chê y.

Đám bạn học cũ lo ăn dưa* không lo lớn chuyện, tâm thái vặn vẹo từ bao giờ, thích xem người khác bị chê cười để nội tâm mình được thoả mãn, rằng nan kham** nhất không phải mình.

*hít drama

**khó khăn không chịu nổi

Hơn nữa Trần Lượng Huy hiện tại có bạn gái giàu, nghe nói làm điều hành cả một công ty, bọn họ tất nhiên vội vàng nịnh bợ, lấy lòng gã, mong tạo quan hệ về sau còn dùng tới. Nhìn đi nhìn lại Đô Ngư, lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chỉ là viên chức nhỏ, quá thất bại.

Đô Ngư tất nhiên không để bọn họ như ý, các người muốn xem tôi làm trò cười thì tôi sẽ làm cho các người xem sao, nghĩ hay quá ha.

Nhưng cố tình lúc này Trì Vũ gọi đến.

Tên danh bạ bị Trì Vũ đổi thành “Ông Xã”, Đô Ngư lười sửa, để vậy dùng luôn, không nghĩ để mấy người này nhìn thấy, ồn ào bắt y tiếp điện thoại.

Trần Lượng Huy hừ cười, “Tôi đã bảo sao ngày xưa ông không quen Tiểu Mỹ, thì ra ông thích đàn ông.” Tiểu Mỹ chính là cô bạn gái phú nhị đại ngày xưa của gã.

Tiếng điện thoại vang không gián đoạn, Đô Ngư đành nghe máy.

Âm thanh trầm thấp từ tính của Trì Vũ vang lên: “Anh là Trì Vũ.”

“…….”

Không phải Trì Vũ thì là Vũ Trì à.

“Em đang đâu?”

Đô Ngư nói: “Tôi ra ngoài ăn cơm.”

“Với ai?”

“……”

Đô Ngư: “Lớp cũ tụ họp, đều là bạn đại học.”

Trì Vũ yên tâm, bạn đại học của Đô Ngư không đẹp trai lắm.

“Anh ăn cơm chưa, chưa ăn thì tới đây đi, chúng tôi tụ họp có thể mang theo người nhà, khách sạn Nhật Lệ, phòng 408.” Đô Ngư chưa nói gì, những người kia đã ồn ào, chưa thấy người đâu, bọn họ phải đảm bảo hôm nay Đô Ngư để Trì tiểu bảo bối ra mắt.

Trì Vũ không nói gì, Đô Ngư tưởng hắn không muốn, kết quả nghe được đầu bên kia vang lên tiếng mở cửa xe.

……

Vừa rồi nói chuyện không phải còn ở trong phòng sao, Trì Vũ ở tầng 23 đó.

Chưa tới mười phút, Trì Vũ đến nơi.

Cửa phòng mở ra, Trì Vũ một thân tây trang đen đi vào.

Chân người bình thường sao có thể bắt đầu từ chỗ cao đến vậy, quần tây càng lộ chân dài hơn, một đôi dài thật dài lại thẳng, đem hương vị sang trọng của quần tây hiển hiện tràn trề hết chỗ nói. Cả người hắn quý khí vô cùng, lãnh khốc, cấm dục, người bình thường khó tới gần.

Bộ tây trang ngày hôm nay, nếu gặp phải cô gái ở tiệm mì hôm trước, chắc chắn sẽ làm người ta sợ ngây. Ông chủ cô cả năm mới mặc hàng độc bản một lần, người này mỗi ngày một bộ như hàng chợ vậy.

Cực phẩm soái ca đã là gì, phải vừa có tiền vừa soái như này chứ.

Mọi người nhìn hắn, đánh giá từ đầu đến chân, sôi nổi suy nghĩ trong lòng, đây là quý công tử nhà ai.

Không hề nghi ngờ, khí thế này khẳng định là người vô cùng có tiền.

Lớp trưởng phản ứng đầu tiên, chạy lại cung kính nói: “Ngại quá, ngài đi nhầm phòng –“

Trì Vũ lập tức đi về phía Đô Ngư.

Mọi người dõi mắt theo hắn, không ai dám ngăn cản.

Trì Vũ đứng trước mặt Đô Ngư, dịu dàng nói: “Để em chờ sốt ruột rồi.”

“……”

Người gấp không phải anh sao.

Mọi người còn ngốc ngốc nhìn, Đô Ngư nói: “Cùng cả nhà giới thiệu một chút, đây là người yêu của tôi – Trì Vũ.”

???

!!!!!!

Các bạn học đợi trò vui còn chưa kịp hồi thần, bảo tiết mục “người đẹp bần cùng đến chốn xa hoa, nhìn người ta cao cấp thành đạt, đối lập với ông chồng thê thảm của mình, sâu sắc cảm giác đã gửi gắm sai người, bất mãn trở về cho chồng đội nón xanh" đâu?

Hiện tại thấy rõ.

Vì cái gì vịt con xấu xí lại là thiếu phu nhân nhà hào môn, mấy ông bạn học mắt chó khinh người, cảm giác vả mặt có đau không?!

“Xin chào, xin chào.” Có mấy người phản ứng nhanh chạy tới vấn an.

Trần Lượng Huy sắc mặt âm trầm, gã không tin Đô Ngư tốt số đến vậy, hết một ả phú nhị đại đến một tên phú nhị đại, chắc thuê người đóng vai chồng rồi, có cố gắng.

Gã lặng lẽ hỏi bạn gái: “Em quen không?”

Bạn gái hai mắt si mê như dính luôn lên người Trì Vũ, lắc lắc đầu: “Em làm gì quen con nhà ai vừa đẹp vừa giàu như vậy.”

……

Trần Lượng Huy nhìn bộ dạng bạn gái mà trong lòng khó chịu, không dám phát tiết, hung hăng ho khan một tiếng, lại nhìn Trì Vũ, nhận định luôn đây là tên lừa đảo giả vờ làm đại thiếu nhà giàu.

“Trì đại thiếu làm việc ở đâu thế?” Trần Lượng Huy mở miệng hỏi đầu tiên.

Trì Vũ nói: “Tập đoàn Xích Vũ.”

Thật trùng hợp, ông chủ thần bí của tập đoàn Xích Vũ, Trần Lượng Huy biết họ hắn là gì, chính là họ Trì!

HẾT CHƯƠNG 6.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.