Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1156



Chương 1156:

 

“Chị cũng nghĩ vậy nên đã gọi điện thoại cho La Sinh, nhưng La Sinh không bắt máy” Chị Long có chút lo lắng: “Chị cũng đã gọi điện cho đoàn phim, đạo diễn đoàn phim nói rằng, tối nay không gặp La Sinh, có phải chị đã quá vô trách nhiệm với La Sinh rồi không?”

 

“Chị gọi cho Lục Triệt trước đi, nhờ Lục Triệt tìm xem người họ La đó sống ở đâu.”

 

“Được, chị sẽ gọi ngay.”

 

Chị Long muôn đi ra ngoài, nhưng bên ngoài trời đang mưa to, có đi ra ngoài cũng không biết tìm La Sinh ở đâu.

 

Chị Long đột nhiên cảm thấy rất có lỗi, vẻ mặt tự tin của La Sinh chợt lóe lên trong tâm trí cô.

 

Từng giây từng phút trôi qua, bên phía Lục Triệt cũng đang có gắng hết sức để điều tra, nhưng cho đến tận đêm khuya, Lục Triệt nói với chị Long rằng La Sinh không ở nhà của nhà đầu tư họ La kia.

 

Chị Long lo lắng đi ra ngoài trời mưa, nhưng khi vừa lên xe, điện thoại cũng rung lên, nhưng người gọi tới lại là đồn cảnh sát!

 

“Xin chào, cô có phải là người nhà của La Sinh không?

 

Đây là đồn cảnh sát.”

 

Đồn cảnh sát!

 

Chị Long lái xe đến ngay lập tức, thì nhìn thấy La Sinh đang ngồi trong đồn cảnh sát, người ướt sũng và đang cúi đầu ôm lấy đầu gói của mình.

 

“Chuyện này……là thế nào?” Chị Long hỏi cảnh sát.

 

“Chúng tôi tìm thấy cậu ấy ở trên đường, đầu cậu ấy hình như bị thương, không nhận ra ai cả, vì vậy chúng tôi đã liên lạc với cô qua điện thoại di động của cậu ấy, nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện đi.”

 

Chị Long kinh ngạc nhìn La Sinh, nhìn vào con mắt bên phải đẫm máu của cậu, tim cô bỗng như bị kim đâm.

 

Chị Long đưa La Sinh đến bệnh viện gần đó, qua chẩn đoán của bác sĩ thì La Sinh bị một vật cứng rơi từ trên cao xuống đập vào đầu, hậu quả nặng nè, có thể là sẽ mắt trí nhớ mãi mãi.

 

Chị Long nghe thấy vậy, liền lùi lại mây bước: “Bác sĩ, xin hãy cố gắng chữa khỏi cho cậu ấy, cậu ấy là một diễn viên, cậu ấy còn có tiền đồ rộng mở.”

 

*Cô Long, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng không ai trong chúng tôi có thể đảm bảo kết quả này.”

 

Chị Long hoàn toàn sững sờ nhìn La Sinh đang ngồi trên giường bệnh, kiềm chế lại cho đến khi ra khỏi phòng bệnh mới khóc òa lên.

 

Sau đó, cô gọi cho Đường Ninh: “Đường Ninh, La Sinh không xong rồi……”

 

Đường Ninh vừa dỗ hai bé ngủ, nghe chị Long nói vậy liền vội vàng đến bệnh viện ngay lập tức.

 

Vì La Sinh không chỉ bị đánh vào đầu mà mắt phải của anh cũng bị ảnh hưởng rất nhiều.

 

“La Sinh của chúng ta, sau này phải làm sao đây? Chị biết giải thích thế nào với cha mẹ cậu ấy đây?”

 

Đường Ninh liếc nhìn La Sinh một cái, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Đường Nghệ Thần: “Chị ơi, một nghệ sĩ của em bị thương rất nặng. Em chỉ có thể dựa vào chị.”

 

*Có bệnh nhân, cứ gửi đến chỗ chị. Kể cả em không phải là em gái chị, chị cũng không khoanh tay đứng nhìn.”

 

Đường Nghệ Thần lập tức trả lời.

 

“Vậy em sẽ chuyển anh áy đến bệnh viện ngay.”

 

“Được.” Đường Nghệ Thần cúp điện thoại, vào phòng làm việc của Lục Quang Lễ, chống tay lên bàn làm việc của anh, nhìn anh: “Sắp có người bị thương tới đây, anh có muốn giúp tôi chữa trị không?

 

Lục Quang Lễ đặt tạp chí y khoa trong tay xuống, liếc nhìn cô một cái: “Không chữa!”

 

Đường Ninh ngay lập tức yêu cầu chị Long thu xếp việc chuyển viện cho La Sinh, còn cô phải tìm cách làm rõ chân tướng đẳng sau vụ việc.

 

Mặc dù cô ấy biết rằng gần đây La Sinh đã gây thù chuốc oán với rất nhiều người, nhưng có thẻ tra tay độc ác đến mức này, thực sự đã khiến lửa giận trong cô bừng lên…..

 

Hơn nữa, nếu việc La Sinh bị thương có người thao túng phía sau, nhất định không thể che giấu được. La Sinh khó khăn lắm mới có ngày hôm nay, nếu cậu ấy phải dưỡng thương, buộc phải rút khỏi đoàn phim, vậy thì tất cả mọi việc……coi như phải bắt đầu lại từ đầu.

 

Đường Ninh biết chị Long thực sự sợ hãi, đồng thời cũng tự trách mình……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.