Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1264



Chương 1264:

 

Tại sao anh và Châu Thanh trước đây khác biệt ngày càng lón vậy?” Hạ Hàm Mạt không khỏi hỏi “Anh không quan tâm gì hết, hôm nay em nhất định phải giành được hợp đồng này cho anh.”

 

Hai người cãi nhau một trận rồi trỏ về phòng VIP. Còn lúc này, chủ tịch Lưu cũng điều chỉnh lại cảm xúc, nói với Hạ Hàm Mạt: “Thực ra tôi rất tán thưởng cách làm người của cô, như vậy đi, chỉ cân cô tự phạt ba ly, chuyện hôm nay coi như xong.”

 

Hạ Hàm Mạt không nói một lời, rưng rưng nước mát uông ba ly rượu, nhưng lần này cô ta không may mắn đến vậy…lập tức ngất trên bàn.

 

Hạ Hàm Mạt có nằm mơ cũng không thể nghĩ tới cô ta lại rơi vào bước đường này, đặc biệt là sáng ngày hôm sau, khi Hạ Hàm Mạt vừa tỉnh lại trong phòng khách sạn thì thấy, chủ tịch Lưu đó đang chỉnh đốn quần áo.

 

Hạ Hàm Mạt chết lặng, sau đó đạp như điên về phía chủ tịch Lưu: “Không bằng cầm thú!”

 

Chủ tịch Lưu bị đá nhưng tâm trạng rất tốt: “Đây chính là quy luật ngâm trong giới, sao? Đừng giả bộ vỏi tôi là cô không biệt, chính Châu Thanh đã đưa cô giao tới tay tôi.”

 

“Không thê nào…” Hạ Hàm Mạt cự tuyệt châp nhận sự thật này.

 

“Cậu tạ từ trước đến nay vẫn vậy, à đúng rôi, tay của thái tử gia chính là cậu ta cho người chặt đút.” Nói xong câu đó, chủ tịch Lưu mỉm cười với Hạ Hàm Mạt rôi rời khỏi khách sạn.

 

Hạ Hàm Mạt muốn đuổi theo, nhưng bây giò không còn một tâc trên người…

 

Một lúc sau, cô vẫn không cách nào tiếp nhận thông tin khủng khiếp. này, cô ta chỉ có thê quay trở lại giường, nhưng chiếc giường này khiên cô nhớ lại mình bây giờ dơ bản đến nhường nào.

 

“Không…không phải như vậy.”

 

Hạ Hàm Mạt thực sự không ngờ rằng mình sẽ biết được chân tướng của chuyện đó từ miệng chủ tịch Lưu.

 

Hạ Hàm Mạt hét lên như điên.

 

‘Em ở bệnh viện lâu như vậy rồi không thê ăn món mình thích. Hôm nay anh sẽ đưa em ra ngoài ăn chút gì ngon.” Lý Cân đưa Lâm Thiên vê khách sạn, có lẽ thây cô gần đây không thích nói chuyện, vì vậy e hỉ muôn cùng cô ra ngoài thư giãn một chút.

 

“Em không sao.” Sự chu đáo của Lý Cần khiến Lâm Thiển cảm thấy rát thoải mái.

 

Lý Cân khoác vai Lâm Thiên, hai người cùng nhau đi vào khách sạn.

 

Nhưng lúc này lại thấy một bóng dáng rất quen thuộc ở của.

 

Lâm Thiền nhìn Hạ Hàm Mạt, Hạ Hàm Mạt nhìn Lâm Thiền.

 

Nước mắt Hạ Hàm Mạt sắp trào ra, nhưng Lâm Thiền lại làm như không hề quen biết Hạ Hàm Mạt, lập tức quay người.

 

“Lâm Thiền…

 

gọi.

 

” Hạ Hàm Mạt thì thào Lâm Thiển không chút phản ứng nhưng Hạ Hàm Mạt đã đuôi theo, nắm lây tay Lâm Thiền: “Chuyện của Châu Thanh…là tôi hiểu lâm cô, là tôi có lỗi với cô, đều là tôi sai.

 

Tuy nhiên Lâm Thiền thò ơ nói: “Buông ra.”

 

Hạ Hàm Mạt sững người, không động đậy, cho đến khi câu nói tiếp theo của Lâm Thiên truyền đến: “Sao? Hồi hận rồi à? Mới qua có mấy ngày thôi mà?”

 

“Lời nói của chị Ninh cô còn nhớ không?”

 

Hạ Hàm Mạt lùi lại một bước, nước mắt lưng tròng: “Đúng vậy, mọi thứ đều là do tôi tự mình chuốc lấy, vì một người đàn ông, vì một thứ cặn bã.”

 

“Hạ Hàm Mạt, là do cô tự chọn, cô đừng trách mình luôn gặp loại người cặn bã, muôn trách, phải trách cô không biết nhìn người.

 

“Mặc dù tôi không biết cô đã trải qua những gì, nhưng tôi không thích bỏ đá xuống giêng, tôi cũng không có quan hệ gì với cô, chỉ mong cô tự thu xếp cho ôn thỏa.”

 

Nói xong Lâm Thiển và Lý Cần lập tức đôi chỗ dùng bữa, bỏ mặc Hạ Hàm Mạt ở đó.

 

“Đây là anh sắp xếp à?” Lâm Thiền không hê cho răng đây là trùng hợp Sao có thể là khách sạn này, đúng lúc đó được chứ?

 

“Châu Thanh bán Hạ Hàm Mạt tôi hôm qua, người của anh nghe ngóng được tin tức…”

 

Không cần nói, Lâm Thiền hiểu, nhưng trách ai bây giờ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.