Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1381: 1381: Chúng Ta Lập Tức Kết Hôn





Hơn nữa… Tại sao cô lại tự tin đến mức không cần chụp thử mà lại trực tiếp bắt đầu, là bởi vì… cứ ba giây cô lại phải đổi sang động tác khác, nhưng mà Đường Ninh vẫn mặc kệ, cho dù đó là biểu cảm lười biếng, bình thường, hung hăng hay dễ thương, chỉ cần là nhiếp ảnh gia yêu cầu, cô lập tức có thể tiến vào trạng thái, nhanh đến mức khiến người ta giật mình.

Chị Long đứng một bên, nhìn thấy Đường Ninh đã quay lại là Đường Ninh của ba năm trước, chị ấy bật khóc vì xúc động.

Không chỉ xúc động đến bật khóc, chị Long còn lấy điện thoại ra chụp lại những khoảnh khắc khi Đường Ninh đang chụp ảnh, muốn gửi cho Mặc Đình xem, nhờ Đường Ninh, chị ấy mới may mắn biết được số điện thoại của một ông chủ lớn như tổng giám đốc Mặc, tất nhiên ngay lúc này, Mặc Đình vẫn đang ở trên máy bay… Trong bốn tiếng đồng hồ chụp ảnh, Đường Ninh đã thành công chinh phục được nhiếp ảnh gia và một số đồng nghiệp khác bằng chính sự chuyên nghiệp của mình, ngay cả ngài Eugene, người từng khiến cho Đường Ninh phải chật vật trên sân khấu cũng nhịn không được mà phải giơ ngón cái lên với cô, hơn nữa ông ấy còn chân thành xin lỗi Đường Ninh rằng vì lúc đó ông ấy bị lừa nên không thể kiềm chế được cảm xúc.

truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

Sau khi Đường Ninh trang điểm xong, cô lại quay lại với vẻ ngoài điềm tĩnh như nước như trước, đối xử ôn hòa với mọi người, điều này khiến cho cái nhìn tốt của ngài Eugene về Đường Ninh ngày càng tăng cao.

Chị Long nhanh chóng lấy thêm áo khoác vào cho Đường Ninh, sau đó đưa chiếc điện thoại di động đang nhấp nháy cho cô: “Hàn Vũ Phàm gọi cho em…”
Sắc mặt Đường Ninh không hề thay đổi, chỉ là đôi mắt tối sầm lại, nhưng vẫn nghe điện thoại: “Alo?”

“Đường Ninh, em đã nhìn thây hay nghe thấy tin tức gì chưa?” Hàn Vũ Phàm ngập ngừng hỏi.

“Làm sao vậy?” Đường Ninh bình tĩnh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Hàn Vũ Phàm chắc chắn rằng bây giờ Đường Ninh đang ở Lucerne nên không biết, vì vậy trong lòng anh ta hạ quyết tâm: “Đường Ninh, hay là ngày mai anh bay đến Lucerne, sau đó chúng ta đăng ký kết hôn ở bên đó, phong cảnh ở đó rất đẹp, rất vừa ý, sẵn tiện chúng ta sẽ ở đó nghỉ ngơi, coi như là hưởng tuần trăng mật có được không?” Hàn Vũ Phàm muốn nhanh chóng giữ chặt lầy Đường Ninh.

Trên thực tế, xuất thân của Đường Ninh không đơn giản, cô là tiểu thư của một gia tộc nỏi tiếng về nước hoa, nhưng bởi vì muốn bên cạnh anh ta mà nhận lại sự phản đối kịch liệt của gia đình nên những năm gần đây, mối quan hệ giữa cô và người nhà vẫn rất căng thẳng, gần như là đến mức sống hay chết cũng không quan tâm… Nhưng dù sao thì cô vẫn là người nhà họ Đường, sau khi trưởng bối của nhà họ Đường chết đi, cô vẫn sẽ quay về nhà họ Đường để nhận tài sản thừa kế.

Hàn Vũ Phàm vẫn không chịu chia tay, một phần là vì cảm thấy Đường Ninh quá ngốc và dễ bị lừa, còn nguyên nhân quan trọng nhát vẫn là tài sản thừa ké.

Bây giờ video của anh ta và Mặc Vũ Nhu đã được phát tán, anh ta chỉ còn cách đăng ký kết hôn trước khi Đường Ninh biết được chuyện này.

“Anh và Mặc Vũ Nhu còn đang mập mờ như vậy, tôi nghĩ việc chúng ta kết hôn bây giờ không cần thiết nữa!” Đường Ninh trực tiếp từ chối.


“Anh và Vũ Nhu thật sự không có gì, những bức ảnh mà em nhìn tháy chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
“Bức ảnh chỉ là hiểu lầm, còn… đoạn video kia thì sao?” Đường Ninh bình tĩnh hỏi: “Đúng thật là tôi đang ở Lucerne, nhưng… mặc dù ở Lucerne, anh nghĩ là tôi không thấy được top tìm kiếm sao? Hay là trong lòng anh, tôi thật sự ngu ngốc như vậy, dễ dàng bị lừa gạt như thế?”
“Đường Ninh… Anh không phải cố ý, em phải tin tưởng anh, chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh là người như thế nào chẳng lẽ em lại không biết?”
Hàn Vũ Phàm giả bộ đáng thương, ra vẻ đau khổ: “Đó chỉ là tình cảm đơn phương của cô ấy, người anh yêu thật sự là em.”
“Vậy… nếu tôi muốn Giải trí Thiên Nghệ, có cô ta thì không có tôi, mà có tôi thì không có cô ta?” Đường Ninh kiên quyết hỏi lại.

“Đường Ninh, anh vẫn cứ nghĩ em là người hiểu anh nhất, tại sao em lại cố ép buộc anh như vậy?” Hàn Vũ Phàm có chút đau lòng, vì anh ta không hề muốn buông tha cho bắt cứ ai trong hai người, Mặc Vũ Nhu là mối tình đầu của anh ta, lại còn đang mang thai con của anh ta, mà Đường Ninh… Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Vũ Phàm thật sự không biết mình nên lựa chọn như thế nào.

“Nếu anh thật sự cho rằng tôi đang ép buộc anh, anh có thể đi tìm Mặc Vũ Nhu, cô ta rất hiểu chuyện.”
“Nhất định phải làm như thế sao2” Thật ra lúc này Hàn Vũ Phàm đã có ý định từ bỏ Mặc Vũ Nhu, dù sao thì… xuất thân của Mặc Vũ Nhu rất bình thường, vốn dĩ cô ta có thể đi đến hiện tại cũng là nhờ anh ta một tay nâng đỡ, so với Đường Ninh, cô ta chỉ thuộc vào loại phụ nữ dùng để chơi đùa: “Em cho anh một chút thời gian, để anh tìm cơ hội nói với Vũ Nhu, đến lúc đó chúng ta lập tức kết hôn.”

“Được, vậy thì tôi sẽ chờ.” Đường Ninh nói một cách bình tĩnh, mà thật ra… trong giọng nói lại mang theo ý khinh thường mơ hồ.

Làm sao một người phụ nữ như Mặc Vũ Nhu lại có thể buông tha cho Hàn Vũ Phàm? Trong bụng cô ta vẫn còn đứa bé.

Chị Long nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của cô, ngay lập tức giật lấy điện thoại trong tay cô: “Sau này néu anh ra gọi điện thoại đến, chúng ta đừng trả lời… tránh phá hủy tâm trạng tốt.”
“Quay về khách sạn thôi, em hơi mệt.” Đường Ninh cười cười không ngăn cản.

Chị Long gật đầu, lập tức đưa cô về khách sạn, phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường, chị Long mở cửa cho Đường Ninh, sau đó dặn cô: “Nghỉ ngơi thật tốt… Đừng nghĩ nhiều nữa, ngày mai còn phải chụp ngoại cảnh.”
“Vâng.” Đường Ninh gật đầu rồi đóng cửa phòng lại.

thế nhưng sau khi quay người lại, cô nghe thấy có tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, cho nên cô cảnh giác hỏi: “Ai ở trong đó?”
Người ở bên trong dường như nghe được giọng nói của cô, vươn tay khóa vòi nước, Đường Ninh nghĩ là nhằm phòng nên bước ra cửa, nhưng bóng dáng cao lớn kia bước từ trong phòng tắm ra, trực tiếp ôm lấy cô: “Là anh.”
Đường Ninh quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Đình, cô rất kinh ngạc: “Anh sao lại… sao lại…”
“Không phải đã nói cho em biết rồi sao? Sẽ cho em một bắt ngờ.” Mặc Đình cúi thắp người, sau đó hôn lên môi cô: “Ban ngày đi máy bay mệt mỏi quá, cho nên muốn đi tắm một chút cho thoải mái…”

Đầu óc Đường Ninh ong ong, cô không ngờ những gì Mặc Đình nói lại là sự thật, cô gần như ngay lập tức ôm lấy vòng eo gầy gò của Mặc Đình.

“Bà xã… em có muốn… anh nhắc một chút, anh còn chưa mặc quần áo?”
Nghe xong, Đường Ninh theo bản năng nhìn xuống phía dưới, sau đó mặt đỏ bừng lên: “Vậy anh đi tắm HƯỚG “Nhưng anh chỉ muốn ở bên em!” Nói xong, Mặc Đinh không đợi Đường Ninh trả lời, trực tiếp vác cô lên vai, bá đạo bước vào phòng tắm, đặt cô ở dưới vòi hoa sen, lập tức nâng cằm Đường Ninh lên, trao cho cô một nụ hôn.

“Đừng… Đừng dùng sức như thế, ngày mai em còn phải chụp ảnh quảng cáo.” Đường Ninh vẫn còn một chút lí trí.

Khóe môi Mặc Đình gợi lên một nụ cười trêu chọc, sau đó bàn tay di chuyển xuống nơi nào đó: “Vậy còn ở đây thì sao?”
Cách một lóp quần áo, Đường Ninh rùng mình một cái, rồi rát nhanh đánh mắt lí trí.

Dưới vòi hoa sen, hai người nồng nhiệt ôm hôn nhau, thế nhưng không hề đi đến bước cuối cùng, chỉ là hai người vẫn rất mãn nguyện, sau khi tắm xong, một người lặng lẽ dưỡng da, một người dựa vào đầu giường xem tài liệu, thấy vậy, Đường Ninh có chút đau lòng: “Đã đến đây rồi mà anh vẫn còn phải làm việc?”
Mặc Đình ngắng đầu, gấp tập tài liệu lại, vẫy tay với Đường Ninh, khi cô ngồi xuống trong lòng lòng anh, Mặc Đình mới áy náy cười cười: “Đã thành thói quen.”
“Em kém hấp dẫn như thế sao? Hôm nay Hàn Vũ Phàm còn gọi điện thoại cho em, nói là muốn kết hôn với eml” Đường Ninh ai oán mà phàn nàn với Mặc Đình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.