Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1436: 1436: Tim Sẽ Đau





Đúng là Hàn Nhược Tuyết nói không sai, trong toàn bộ sự việc mà cô ta hãm hại Đường Ninh, Đường Ninh là người được lợi nhiều nhát, tiếp theo mới là giải trí Hải Thụy.

Dưới sự giúp đỡ của Hải Thụy, Đường Ninh đã nỗi tiếng hơn rất nhiều và nhận được sự hâm mộ của người qua đường, Hải Thụy càng khẳng định được vị thế của mình trong làng giải trí, có thể nói là một mũi tên trúng ba con chim.

Buổi tối, Đường Ninh về nhà, nhìn thấy Lục Triệt đi tới đi lui ở cửa, cô nghỉ ngờ chào hỏi: “Lục Triệt, sao anh không vào?”
“Cô chủ, cô về rồi.” Lục Triệt nhìn thấy Đường Ninh, hai mắt sáng ngời như vừa nhìn thấy vị cứu tinh.

“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Hôm nay tâm trạng tổng giám đốc không tốt lắm… “
“Làm sao vậy?” Đường Ninh nhìn Lục Triệt, biết anh ta sợ Mặc Đình trách cứ nên cô mới bình tĩnh lại: “Anh cứ yên tâm nói, tôi biết có chừng mực.”
“Vì tuyên bố của Hải Thụy, các quản lý điều hành cấp cao của Hải Thụy cảm thấy rằng không cần phải nhắc đến tên của cô, giúp cô nổi tiếng hơn nên ý kiến hơi trái ngược với tổng giám đốc.” Lục Triệt nghiêm túc giải thích: “Tất nhiên, họ không có gan ngăn cản được tổng giám đốc, chỉ là… “
Trái tìm Đường Ninh chùng xuống, cô hiểu ý của Lục Triệt: “Không sao, tôi sẽ an ủi anh ấy.”
Ngay cả những công ty nhỏ như Thiên Nghệ cũng thường tranh giành quyền lực chứ đừng nói đến Hải Thụy.

Rõ ràng, quyền lực của đế vương Mặc Đình đã bị khiêu khích, và cô chính là ngòi nỗ.


Sau khi Lục Triệt đi rồi, Đường Ninh mới bình tĩnh lại đi vào nhà, nhìn thấy Mặc Đình đang đứng bên cửa sổ phòng làm việc, cô nhẹ nhàng đi tới sau lưng anh, vươn tay ôm eo anh: “Tổng giám đốc Mặc, anh có vẻ rất khó chịu.”
“Lục Triệt bép xép sao?” Mặc Đình suy đoán hỏi: “Cũng không phải là chuyện lớn, chưa nói đến vui hay không.”
“Trong lòng anh, em là vợ anh nên anh sẽ thiên vị em, đây là bản chất con người, nhưng trong mắt nhân viên của Hải Thụy, em không liên quan gì đến anh nên họ có ý kiến cũng là điều dễ hiểu.” Đường Ninh dịu dàng nói.

“Nguyên do không nằm ở đây.” Mặc Đình quay người, đặt ly rượu xuống, ôm Đường Ninh vào lòng.

“Vì có người cướp quyền?” Nghĩ đến khả năng này, Đường Ninh ôm Mặc Đình càng chặt hơn: “Anh rõ ràng biết có nhiều người nhắm vào vị trí của anh, vậy mà anh còn phách lối giúp em như vậy, Mặc Đình, em cho cho phép anh như vậy, lần này chỉ khiến anh không vui, nhưng lần sau thì sao? Chuyện của Hàn Nhược Tuyết lần này, em biết anh đã sớm có tính toán, anh luôn chờ cơ hội này, mà lần chụp ảnh chung ở đêm đó đã cho anh cơ hội.

Thực sự không cần thiết lấy tuyên bố của Hải Thụy để giúp em lấy lại trong sạch, sau này anh đừng làm vậy nữa.”
“Chê anh nhiều chuyện hả?” Trong mắt Mặc Đình hiện ra một tia thất vọng.

Đường Ninh sững sò một chút, sau đó nắm lấy tay Mặc Đình đặt lên tin cô, nghiêm túc nhìn anh nói: “Ở đây sẽ đau lắm đấy, tất cả mọi người đều biết anh như một vị đế vương cao không thể chạm tới, nhưng em rất rõ, đằng sau đề vương lại chính là Vực sâu vạn trượng.”
“Đường Ninh em sao có đức năng như vậy? Cho dù em có chấp nhận sự giúp đỡ của anh, thì cũng phải đợi đến ngày tất cả mọi người đều công nhận em đã.”
“Giới giải trí đen tối như vậy, em không thể cứ coi việc anh bảo vệ em là điều đương nhiên.

Khi người khác bắn tên vào người anh, sao em có thể ngồi im không lo cho được? Những việc khác em không làm được, nhưng chẳng lẽ ngay cả việc bảo vệ trái tim của anh em cũng không làm được sao?”
Nghe xong lời của Đường Ninh, Mặc Đình sững sờ, sửng sốt và kinh ngạc.

Nhưng chỉ một giây sau, anh bất ngờ nâng má Đường Ninh lên, vòng tay qua eo cô và hôn cô thật sâu.

Tình cảm của anh dành cho Đường Ninh càng ngày càng sâu đậm là vì giữa anh và Đường Ninh là sự va chạm của linh hồn, nghĩ đến đây, anh nắm lấy hai tay Đường Ninh, dùng lực hơn một chút… cho đến khi đôi môi của Đường Ninh bị anh làm cho sưng đỏ.

Sau đó, anh khôi phục lại bình tĩnh và sự tự tin thường ngày, ghé vào tai Đường Ninh nói: “Anh phát hiện anh phải cảm ơn đám người kia… đã cho anh có cơ hội nghe được những lời thật lòng của em.”
“Nhưng… Ninh… em coi thường người đàn ông của em rồi đó.

Trong giới giải trí, không có gì là anh không làm được, nhưng hễ là người muốn uy hiếp ngôi vị đế vương, em nghĩ họ sẽ có kết cục tốt đẹp không?”
“Nhưng ban nãy anh còn không vui…”

“Em bị Lục Triệt chơi rồi…” Mặc Đình có chút buồn cười nói.

Đường Ninh sững người, rồi nhẹ cười: “Cậu ấy cảnh cáo em một lần như vậy cũng tốt, tránh việc em không biết khó khăn của anh.”
Mặc Đình nghe xong liền mỉm cười, ôm ngang người Đường Ninh đi vào phòng tắm: “Anh muốn em rồi đó…”
Đường Ninh hơi đỏ mặt, nhưng vẫn giơ tay lên cởi cúc áo cho Mặc Đình.

Mặc Đình thấy vậy trong đầu không khỏi nghĩ đến những lời lúc nãy cô vừa nói, cô muốn bảo vệ trái tim của anh.

Vì vậy anh không nhịn được nâng cằm của Đường Ninh lên, sau đó thâm tình hôm lên vành tai cô: “Em không chỉ phải bảo vệ trái tim anh, mà còn phải bảo vệ cả cơ thể anh nữa…”
Chiếc áo sơ mi trắng bị ném sang một bên và phủ lên chiếc váy hoa hình chữ A của Đường Ninh, sau đó từng chiếc quần áo lần lượt rơi xuống, hai người đối mắt nhìn chằm chằm vào nhau, trong mắt chỉ có hình ảnh của đối phương, ngọn lửa kích tình lập tức bùng cháy.

Đường Ninh là người mẫu, mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất quan trọng, vì thế… Mặc Đình trước giờ đều không nỡ dùng lực.

Đường Ninh cố thể cảm nhận được sự kiềm chế của anh, vậy nên… không nhìn được cắn vào cỗ anh nói: “Em đâu phải đồ sứ, vừa đụng vào là vỡ đâu.”
“Bà xã nhắc nhở như vậy, là….muốn anh dùng lực?” Mặc Đình tiền sâu vào thêm, thỏa mãn mọi yêu cầu của Đường Ninh.

Sau khi đôi vợ chồng ân ái trong bồn tắm xong, Đường Ninh mệt đến mức lăn ra ngủ.

Mặc Đình nhìn đôi mày mệt mỏi của Đường Ninh, nhẹ nhàng hôn lên người cô: “Có câu nói đó của em, bảo anh phải làm gì cũng đều xứng đáng.


Cho dù em muốn làm gì anh cũng đều cùng em đi khắp thế gian…”
Sau khi chị em nhà Hàn gia cãi nhau một trận to, Hàn Nhược Tuyết đã mắt tích, còn Hàn Vũ Phàm mặt u ám cả đêm.

Nhưng Mặc Vũ Nhu lại tỏ ra rất thờ ơ, cũng không an ủi Hàn Vũ Phàm như trước, chỉ tự mình ngồi xem tin tức giải trí.

“Mặc Vũ Nhu, gần đây em có chút kỳ lạ đúng không?”
“Vũ Phàm, em mang thai vất vả như vậy, lẽ nào anh còn muốn em phải tham gia vào cuộc đấu đá giữa anh và chị gái anh hay sao?” Mặc Vũ Nhu khinh khỉnh hỏi lại: “Có điều, em thấy việc anh bỏ rơi chị gái anh không có gì là sai, dù sao Thiên Nghệ giờ cũng bị Đường Ninh đạp cho đến chết, mà chị ta lại bị Hải Thủy phong sát, chẳng qua anh cũng chỉ làm việc mà một người tổng giám đốc nên làm thôi.”
“Đã bao lâu em không thân mật với anh rồi?” Hàn Vũ Phàm hỏi Mặc Vũ Nhu, vì gần đây Mặc Vũ Nhu có sự tương phản khá lớn, trước kia, cô ta luôn dính vào trong lòng anh, luôn cố gắng làm nũng, nhưng bây giờ, cô ta hoàn toàn coi anh như không tồn tại.

“Vũ Phàm, đứa nhỏ ngày càng lớn, em thực sự không thoải mái.

Hàn Vũ Phàm nghĩ tới đứa con, không nói thêm gì nữa, chỉ đứng dậy đi vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Đàn ông có nhu cầu là điều hết sức bình thường, nhưng Mặc Vũ Nhu rõ ràng lại không bình thường chút nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.