Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1496: 1496: Có Người Sưởi Ám Giường Cho Em Còn Lạnh Không





Dương Tịnh chỉ cảm thấy An Tử Hạo không cam lòng làm kẻ thua cuộc, nên cô ta nâng cằm tỏ vẻ kiêu ngạo/
Song, An Tử Hạo lại chỉ cảm thấy cô ta thật nực cười, giống như một tên hề nhảy nhót/
Hai người ai cũng không chịu thua về khí thế, cuối cùng An Tử Hạo không lãng phí thời gian với Dương Tịnh nữa, chỉ huýt sáo với Dương Tịnh: “Xin lỗi, tôi phải gửi hợp đồng tới HerVision.”
Dương Tịnh chỉ cảm thấy điều An Tử Hạo nói như chuyện nghìn lẻ một đêm.

Dựa theo tình bạn của cô ta và tổng biên tập Lâm, trang bìa tháng 11 của HerVision thế nào cũng là của cô ta/
Mánh khóe nhỏ này của An Tử Hạo, mấy năm nay cô đã không chơi nữa rồi!
Tuy nhiên… ngay khi cô ta tự tin thái quá, trợ lý đã gọi điện tới: “Chị Dương, HerVision bên kia yêu cầu chấm dứt hợp đồng với chúng ta.”
Dương Tịnh vừa nghe, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng, vài giây sau, mới tức giận hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tổng biên tập Lâm nói rằng cô ấy đã tìm được người mẫu tốt hơn.”
“Nhưng cô ấy đừng quên, hợp đồng của chúng ta đã được ký rồi!” Tâm tình Dương Tịnh kích động, bước về phòng làm việc của mình: “Cô ấy làm sao có thể nói một đằng làm một nẻo?
Gọi ngay cho HerVision, tôi muốn gặp tổng biên tập Lâm.”
“Tổng biên tập Lâm nói cô ấy sẵn sàng trả gấp đôi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng không ký với Mộc Hạ, thậm chí, tiền cũng đã được chuyển vào tài khoản của công ty.”
Nghe xong lời của trợ lý, Dương Tịnh hung hăng đá vào tắm thủy tinh bên cạnh.

Tình bạn bao nhiêu năm, lại có thể nói hủy hợp đồng là hủy, coi Dương Tịnh cô dễ ăn hiếp lắm à?

Mà hình như cô ta đã quên, vừa rồi trước mặt An Tử Hạo, cô ta còn khoe khoang tình bạn với tổng biên tập Lâm khăng khít, không thể phá hủy thế nào, vậy mà mới năm phút sau, tình bạn của họ đã sụp đổ tan tành? Tổng biên tập Lâm thậm chí còn không gọi cho cô ta, trực tiếp hủy hợp đồng, còn bởi thường vi phạm hợp đồng gấp đôi!
Rốt cuộc, An Tử Hạo đã động tay chân gì trong đó?
Dương Tịnh trực tiếp gọi điện cho tổng biên tập Lâm để xác minh, nhưng đối phương dùng chính phương pháp từng đối xử với Đường Ninh để đối xử với cô ta, hoàn toàn không nghe máy../
“An Tử Hạo!” Hợp đồng đã tới tay cứ thế bay đi, Dương Tịnh nghiến răng nghiền lợi, khẽ rít lên cái tên này, như hận không thể xé nát đối phương/
Tất nhiên, đây vẫn chưa phải là kích thích lớn nhát../
Đêm muộn, thời tiết tháng mười đã hoàn toàn chuyển lạnh/
Đường Ninh mặc phong phanh đứng ở trước cửa số, nhận xong cuộc gọi của An Tử Hạo.

Sau đó, một đôi bàn tay ấm áp ôm lấy cô từ phía sau, bọc cô trong bộ đồ ngủ, bảo vệ chặt chẽ/
“Đình… Trang bìa của HerVision, em lấy được rồi.” Đường Ninh cảm nhận được an toàn, không kìm được ngả người ra sau, giọng điệu ung dung tự tại: “Nhưng sao em cảm thấy có chút không thật?”
“Thành tích của em đều rõ như ban ngày, không có gì đáng phải nghi ngờ.” Mặc Đình nhẹ giọng nói xong, cánh tay dài thu lại, trực tiếp vòng qua cỗ cô, ôm cô chặt hơn/
“Nhưng, phải đi Moscow quay ngoại cảnh… Em sợ lạnh.”
Đường Ninh núp trong lòng Mặc Đình, dùng sức nắm lại cánh tay anh/
“Anh đi cùng em? Có người sưởi ấm giường cho em, còn lạnh không?” Mặc Đình ghé vào tai Đường Ninh, hỏi/
Đường Ninh cười tủm tỉm gật đầu: “Anh chính là một cái bếp lò… Có anh, đương nhiên sẽ không lạnh nữa, còn rất ấm áp.”
Mặc Đình hôn lên vành tai Đường Ninh, rất hài lòng với câu trả lời của cô, liền dẫn cô đến giường lớn: “Ngủ sớm đi.


Ngày mai, còn phải tuyên bố trở thành người mẫu của Tranh Điền.

Cần phải có đủ tinh thần.”
“Ký hợp đồng với Tranh Điền, em có thể nhận được nhiều tài nguyên tốt hơn.

có phải là… lại tiến gần anh thêm một bước không?”
“Đương nhiên…em vắt vả rồi, bà xã à.”
Đường Ninh nhận được lời khẳng định thì hài lòng rồi, cùng Mặc Đình nằm trên chiếc giường êm ái/
Chỉ là../
Đến An Tử Hạo cũng có thể nhìn thấy sự do dự trong mắt của tổng biên tập Lâm, một người giỏi quan sát như Đường Ninh lại không thấy rõ sao? Trong sâu thẳm trái tim cô, từ lâu đã không ôm hy vọng có thể lấy được trang bìa lần này, nhưng cuối cùng, tổng biên tập Lâm đã nhả ra, bất chấp nguy cơ vi phạm hợp đồng../
Đây còn có thể vì sao nữa?
Chỉ có thể là do áp lực của Mặc Đình và sự hộ tống của Hải Thụy, nếu không, tổng biên tập Lâm sẽ không dễ dàng thay đồi chủ ý như vậy/
Đường Ninh đoán ra rồi, cho nên cô ấy nói cảm thấy không thật, nhưng Mặc Đình đã quyết định không nói ra, vậy thì… cô ấy cũng tự nhủ cứ hồ đồ một lần hiếm có này/
Làm sao bạn có thể gạt bỏ một người có lòng cưng chiều, yêu thương bạn?
Vậy nên, dù Mặc Đình làm cho cô ấy cảm thấy bản thân đã dùng bối cảnh, nhưng cô ấy cũng không tính toán như trước../
Ít nhất thì, trước mặt người cặn bã như Dương Tịnh, cô không £ H.


TA Ấ muôn tính toán nhiêu như thê/
Ngày mai, Lan Hề sẽ tuyên bố cô đã chính thức ký hợp đồng với Tranh Điền, cứ nghĩ đến Dương Tịnh và La Hạo vẫn luôn ngăn cản cô gia nhập Tranh Điền, biểu cảm lúc đó không biết sẽ đặc sắc đến thế nào/
Nửa đêm, bầu trời đêm bị mưa lớn gột rửa.

La Hạo đã chìm vào giấc ngủ say từ lâu, nhưng nhanh chóng bị đánh thức bởi một loạt tiếng gõ cửa dồn dập/
La Hạo mặc đồ ngủ vào, mở cửa, thì thấy Dương Tịnh say bét nhè dựa vào khung cửa, cả người nồng nặc mùi rượu/
“Cô đến đây làm gì?” La Hạo cau mày/
“Ngày mai Lan tổng sẽ chuẩn bị một buổi lễ quay lại hoành tráng như thế cho An Tử Hạo.

Em không tin, trong lòng anh không có chút khó chịu nào?” Dương Tịnh cầm chai rượu, đâm thẳng vào cửa nhà La Hạo: “Anh biết không? Hôm nay An Tử Hạo đã cướp đi tài nguyên của tôi.

Anh biết đây đại biểu gì không? Anh ta sẽ trả đũa chúng ta!”
“Chuyện này liên quan gì đến tôi?” La Hạo ôm cánh tay, trên cao nhìn xuống Dương Tịnh, hỏi lại/
“Không liên quan tới anh? La Hạo, bao năm nay anh đạo đức giả đủ rồi nhỉ? Nếu không có tôi, anh có được vị trí giám đốc ngày hôm nay không? Bây giờ An Tử Hạo đã trở lại, lẽ nào anh không cảm thấy Lan tổng còn tin tưởng anh ấy hơn à? Anh cảm tháy, chức giám đốc của anh còn có thể ngồi bao lâu?”
Dương Tịnh mặc dù lảo đảo nhưng nói chuyện rất có trật tự/
“Anh hãy làm cho rõ, là chúng ta cùng nhau vạch trần chuyện tình của anh ta và Vân Hinh, cùng nhau làm! Anh lấy đi địa vị của anh ta, còn tôi lấy đi tài nguyên của anh ta.

Ai trong chúng ta cũng đừng nghĩ trốn được trách nhiệm, đều như nhau!”

“Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn hợp tác với anh.” Dương Tịnh chỉ vào La Hạo, nghiêm túc nói: “Chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, An Tử Hạo sẽ không có nửa phần cơ hội.

Hiện tại Lan tổng vẫn chưa để anh ta dẫn dắt nghệ sĩ, nhưng anh ta đã dự tính tương lai cho mình rồi.

Lẽ nào anh vẫn chưa cảm nhận được nguy cơ?”
“Hợp tác với tôi? Cô không phải đã tự đi tìm Lam Vũ sao? Cô tưởng rằng những hành động này của cô, Lan tổng sẽ không biết?” La Hạo cười mỉa mai, nói: “Sao? Muốn tự lập môn hộ”?”
(*tự lập môn hộ: tự mình đứng lên, tự làm chủ) “Tôi chắc chắn… lấy đi tất cả tài nguyên trong tay tôi, còn anh thì sao?”
Xem ra cô ta thật sự có kế hoạch này, kể cả không phải thì cô ta cũng muốn uy hiếp Lan Hề.

Dù sao thì lúc này An Tử Hạo không có lợi thế gì/
“Cô muốn Lan tổng đáp ứng cô điều gì?”
“Khai trừ An Tử Hạo, nếu không, tôi lập tức đem nghệ sĩ trong tay đi ăn máng khác!”
“Lan tổng chưa chắc sẽ bị cô uy hiếp.”
“Ai biết được?” Dương Tịnh hạ quyết tâm, muốn nỗ lực thử/
Chỉ là, ai bảo trong tay An Tử Hạo không có lợi thế?
Đường Ninh… cùng Mặc Đình sau lưng cô, chính là lợi thế lớn nhất/
Dương Tịnh… như tìm đường chết, còn tự tìm đường tắt cho mình!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.