Trong bệnh viện tư nhân yên tĩnh, Lan Hề tỉnh lại trong mùi thuốc sát trùng nồng nặc, chỉ là sau khi mở mắt, cô ta lại đưa đôi mắt trồng rỗng vô hồn nhìn trần nhà.
La Hạo ngồi canh giữ bên giường bệnh của cô ta, nhìn thấy cô ta tỉnh lại liền vội vàng hỏi: “Có sao không? Có còn choáng đầu không?”
“Tranh Điền bây giờ như thế nào?” Lan Hề khàn giọng hỏi lại.
La Hạo cân nhắc một lát, sau đó dựa theo tình hình thực tế mà trả lời: “Ảnh hưởng rất lớn, đồng thời bị phía cảnh sát chú ý đến, thế nhưng tôi đã mời luật sư đến phối hợp điều tra.
Liên quan đến chuyện mưu sát và bắt cóc, tạm thời cảnh sát chưa tìm ra chứng cứ, vấn đề không lớn.”
“Nhưng mà có rất nhiều hợp đồng bị hủy, bao gồm cả quảng cáo và đại ngôn, ngoại trừ Đường Ninh ở bên ngoài, ngay cả Hoa Uyễn cũng bị thờ ơ.”
Lan Hề nghe xong lời của La Hạo, xoay người đưa lưng về phía anh ta, nặng nề nhắm mắt lại, nghẹn ngào khóc: “Tranh Điền cứ như vậy bị hủy hoại rồi, bị hủy trong tay tôi…”
La Hạo cũng không biết làm thế nào để an ủi Lan Hè, cứ thế ngồi yên lặng bên cạnh nghe cô ta khóc.
Thật lâu sau đó La Hạo mới hỏi Lan Hè: “Bên ngoài bây giờ ở đâu cũng có phóng viên, bác sĩ nói vết thương của cô không còn đáng ngại, có muốn về nhà nghỉ ngơi hay không?”
“Bây giờ ở đâu thì có gì khác nhau sao?” Lan Hề hỏi La Hạo.
La Hạo thật sự không thể chịu đựng được dáng vẻ không thể gượng dậy này của Lan Hè, anh ta đứng dậy, níu lấy vạt áo của Lan Hề: “Đã nhiều năm như vậy, còn có điều gì mà cô chưa từng trải qua, một chút trở ngại đấy mà cô đã không chịu nỗi rồi sao?”
“Giải trí Tranh Điền còn chưa đóng cửa, nhiều người chờ cô giúp bọn họ giải quyết vấn đề tài nguyên như vậy, cô cảm thấy trốn tránh như thế sẽ có tác dụng sao? Cô đừng quên, hợp đồng của Đường Ninh với Tranh Điền vẫn còn thời hạn, vinh quang hiện tại của cô ta…”
“Cũng chính là vinh quang của Tranh Điền chúng ta.”
“Đúng.” Lan Hề bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, tránh khỏi bàn tay của La Hạo, ngồi dậy: “Đường Ninh vẫn còn nằm trong tay chúng ta, cô ta đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời đi… Tôi phải dùng cái hợp đồng này trói cô ta đến chết.”
La Hạo nhìn thấy Lan Hề khôi phục ý chí chiến đấu, dần dần yên tâm, lúc này mới lầy điện thoại di động ra, bước ra khỏi phòng bệnh gọi cho trợ lý: “Có chuyện gì?”
“Tổng quản lý, có một cô gái đến trước cổng công ty kiên trì muốn tìm Đường Ninh, miệng luôn kêu gào mạng người quan trọng, xem ra không phải là fan hâm mộ của Đường Ninh.”
Bởi vì Đường Ninh vẫn thuộc về Tranh Điền, cho nên đối phương trực tiếp tìm đến giải trí Tranh Điền nhưng lại không hề biết, lần tìm đến này của cô ấy lại gần như hủy diệt Đường Ninh.
“Hỏi cô ta xem có chuyện gì?”
“Cô ta không chịu nói.” Trợ lý trả lời: “Nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như là rất gấp, cứ ngồi ở đại sảnh của công ty không chịu rời đỉ.”
“Chờ tôi về xử lý.” La Hạo nói xong, cúp điện thoại, lúc quay trở lại phòng bệnh đã thấy Lan Hè thay xong quần áo của mình.
“Tôi về không ty.”
La Hạo gật đầu, giúp cô ta xách hành lý, hai người được nhân viên bảo vệ của bệnh viện giúp đỡ, quay trở về giải trí Tranh Điền.
Bước vào đại sảnh, trợ lý đang chờ ở cồng, nhìn thấy La Hạo trước mặt lập tức chạy đến đón, chỉ vào cô gái đang đi qua đi lại trong sảnh, nói: “Chính là cô ta.”
La Hạo gật đầu, sau khi đưa Lan Hề về phòng làm việc, mới đi đến trước mặt cô gái kia hỏi: “Tiểu thư, nghe nói cô tìm Đường Ninh có việc gấp? Có chuyện gì vậy?”
Nghe thấy La Hạo hỏi thăm, cô gái tóc dài vội vàng đứng dậy nói: “Tôi tìm cô ấy là vì muốn cứu mạng người.”
“Cứu mạng người là sao?”
“Anh có thể cho tôi phương thức liên lạc với cô ấy hay không?”
Đối phương thành khẩn hỏi thăm La Hạo: “Cầu xin anh giúp tôi.
La Hạo yên lặng mấy giây, sau đó nói: “Thật xin lỗi, tôi là tổng quản lý của công ty, mà Đường Ninh là người mẫu của công ty, vì sự an toàn của Đường Ninh, tôi không thể tiết lộ thông tin riêng tư của cô ấy cho cô.”
“Thế nhưng cô có thể nói mọi chuyện cho tôi, tôi sẽ chuyển lời thay cô, về phần cô ấy có đồng ý chủ động liên hệ cho cô không thì phải xem ý của cô ấy.”
Đối phương có vẻ hơi buồn bực, nhưng mà cũng biết La Hạo đang khó xử, cho nên nói rõ mọi chuyện cho La Hạo: “Là bởi vì Đường Ninh đã đồng ý cứu một người, nhưng tôi không thể nói cho anh biết người này là ai, chỉ là tình huống của cô ấy bây giờ rất nguy cấp, cho nên tôi mới tìm đến Tranh Điền.”
“Tôi đã thông qua đài phát thanh và các cách khác để liên lạc với Đường Ninh, thế nhưng… bây giờ danh tiếng của cô ấy đã quá lớn, muốn gặp được cô ấy thật sự rất khó khăn.”
“Hi vọng anh chuyển lời cho cô ấy, bất kể người của Hàn gia làm chuyện gì, ít nhất thì người kia cũng không hề có lỗi với cô ấy, cô ấy đã đồng ý cứu người, thì cũng đừng nói không giữ lời.
“Bệnh gì? Tại sao lại không nhờ bệnh viện giúp đỡ tìm kiếm?”
“Nếu như tìm được thì tôi đã không cần tìm đến Đường Ninh, nói tóm lại, hi vọng anh có thể truyền đạt ý của tôi đến cô ấy, cảm ơn anh.”
Nói xong, đối phương để lại phương thức liên lạc của mình cho La Hạo, lại cúi đầu thật thấp trước mặt La Hạo, sau đó liền rời khỏi đại sảnh của Tranh Điền.
La Hạo nhìn dãy số trong tay…
Không nói gì, trực tiếp vo tờ giấy thành một cục tròn, ném vào trong thùng rác.
Họ Hàn…
La Hạo trở lại văn phòng, lập tức để trợ lý đi thăm dò tư liệu về Hàn Vũ Phàm, rất nhanh liền biết được hóa ra Hàn Vũ Phàm còn có một người em gái, quan trọng nhất chính là… còn đang bị bệnh nặng.
Nhìn tư liệu mà trợ lý đưa tới, La Hạo bỗng nhiên tựa nhẹ vào lưng ghế.
Có đôi khi, đi mòn gót sắt chẳng thấy gì, lúc tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào!
Đường Ninh…
Lần này để xem đến cuối cùng thì ai thắng ai thua.
Đương nhiên, không có chuyện anh ta nói cho Đường Ninh biết lời cầu cứu của cô gái này.
London, nước Anh, Đường Ninh đang đứng chụp ảnh áp phích cho bộ phim bom tần mới, sau khi làm người mẫu đại diện cho JK, trong một khoảng thời gian ngắn cô đã trở nên cực kỳ nỗi tiếng trong giới thời trang, tài nguyên trong tay đã nhiều vô kể.
Mặc Đình mang áo khoác ngồi bên đường, trong tay không cầm tài liệu công việc, trở nên thoải mái nhàn rỗi như vậy, chỉ có thể đi theo đoàn chụp ảnh, bí mật đi theo vợ yêu nhà mình.
Đường Ninh chụp xong áp phích có ngoại cảnh ở trên đường, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Mặc Đình, lại phát hiện người đàn ông này đã biến mất, Đường Ninh tìm chị Long lấy điện thoại, lập tức nhắn tin cho Mặc Đình: “Anh đang ở đâu?”
“Bây giờ ngay cả nhà vệ sinh anh cũng không thể đi sao?” Mặc Đình anh tuần nở nụ cười.
Tâm tình Đường Ninh khá tốt, đùa giỡn một câu: “Đừng có chạy lung tung, coi chừng em không cần anh nữa đâu… Tự giác quay trở về đây đi.”
Mặc Đình nhàn rỗi, nhưng Lục Triệt lại rất bận rộn, cũng đang ở Anh, nhưng trong khi Mặc Đình đang ở bên ngoài dạo phó, thì Lục Triệt lại đang ở quán nước, thay Mặc Đình mở các cuộc họp, ghi chép những mục quan trọng.
“Phu nhân… nếu tiếp tục như thế này thì tôi cũng bị đau nửa đầu mắt.”
Phóng viên của Hoa Vinh, hai ngày trước hoàn toàn không biết được động tĩnh của Đường Ninh, thật vất vả mới thăm dò được lịch trình mới nhất của đường Ninh, cho nên hiện tại anh ta đã cực kỳ gấp rút chạy đến chỗ làm việc của Đường Ninh.
Căn cứ vào những bí mật trong lịch trình của Đường Ninh, cô tuyệt đối không chỉ đơn giản là đang làm việc như vậy, mà hơn nữa, trong sự quan sát kỹ càng như thê, vậy mà Đường Ninh lại có thể dễ dàng tránh thoát ống kính của anh ta, một lần nữa quay trở về Thịnh Kinh…
Bởi vậy có thể thấy được sự cần thận của cô.
Nhưng càng như thế, anh ta càng cảm thấy tò mò về Đường Ninh, anh ta không tin Đường Ninh sẽ mãi mãi cảnh giác cao độ như vậy.
Mà người đàn ông kia… người đàn ông đưa cô đến sân bay ở Mỹ, chắc chắn sẽ xuất hiện một lần nữal.