Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 853



Chương 853:

 

“Chắc chắn rồi sao?” Vẻ mặt của Phương Dục vẫn nghỉ ngờ.

 

“Hoa Văn Phụng đã từng đến gặp Hải Thụy để xác định bàn tay gây tội ác ở hậu trường, nhưng sau khi đến Hải Thụy tìm cũng không tìm được. Lúc đó, chúng tôi đều nghĩ người đó không phải ở Hải Thụy, nhưng thực ra, cô ta chỉ là hóa trang thay đổi mà thôi.” Đường Ninh giải thích, lại không nói với Phương Dục chuyên tiểu Duyệt đã nhận ra chuyện chiếc túi phiên bản giới hạn đó.

 

“Chỉ dựa vào như thế, cũng không thể khẳng định chuyện này là Đoàn Cảnh Hồng làm…”

 

“Vì vậy, Mặc Đình đã sắp xếp người xử lý bức ảnh của Đoàn Cảnh Hồng với mái tóc ngắn và không trang điểm lại cho Hoa Văn Phụng, đoán xem kết quả là gì?

 

Không cần nói, Đường Ninh đã hỏi như vậy, cũng chính là nói, mục tiêu đã xác thực rồi.

 

“Hai người này thật là xảo quyệt, chỉ cần sơ sẩy một chút, là có thể để bọn họ trồn thoát…”

 

“Nhưng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt.”

 

Phương Dục cuối cùng đã hiểu, cũng gật đầu: “Tại sao không báo cảnh sát?”

 

Đường Ninh đặt kịch bản xuống, cầm cóc sữa lên, trả lời rất sâu xa: “Bởi vì vẫn chưa phải là lúc.”

 

Ít nhát cô cũng muốn Đoàn Cảnh Hồng và Tống Hân, cùng nhau nếm trải mùi vị bị chó cắn và bị trúng độc.

 

“Nhưng bây giờ, bên ngoài thảo luận xôn xao…”

 

“Chỉ cần dùng nghệ sĩ khác chuyển hướng sự chú ý là được rồi.” Đường Ninh dặn dò nhẹ nhàng nói: “Phương Dục, tôi hiểu cảm giác của anh. Tống Hân quả thật là một nhân tài, nhưng là một nhân tài giết người vô hình, sẽ chỉ khiến cô ấy để đạt được mục đích của bản thân và làm hại nhiều người vô tội hơn.”

 

“Cô yên tâm, ở phương diện này, tôi tuyệt đối không mềm lòng.”

 

Chính vì biết tính cách của Phương Dục, cho nên Đường Ninh mới không thể nói cho anh ta biết về chuyện của Hoắc Thanh Thanh.

 

Chí ít, bây giờ là không thể. Trang gặp sự cố nên chuyển qua trang mới truyen1.one nhé! Mong cả nhà qua đọc khích lệ nhóm trong thời điểm khó khăn nhé!

 

Phương Dục quay người rời đi, nhưng ngay sau chốc lát, lại quay quay trở về văn phòng, nói với hai người Đường Ninh và Mặc Đình: “Tống Hân muốn gặp cô, cô muốn gặp không? Hay là, tôi từ chối giúp cô?”

 

*Ở công ty, cô ấy không nuốt được tôi.” Hải Thụy có sân thượng ngoài trời, hơn nữa, xung quanh đều là nhân viên làm việc, dựa vào mưu tính của Tống Hân, cô ta dù có ngốc, cũng không làm loạn ở đây.

 

Ngay sau đó, Đường Ninh từ sofa đứng dậy, Mặc Đình dù không nói gì nhưng bằng cằm ra hiệu cho vệ sĩ giữ khoảng cách bảo vệ nhất định.

 

Rất nhanh, Đường Ninh đến sân thượng ngoài trời, mà Tống Hân cũng đã ngồi trên ghế cách đó không xa.

 

“Tôi vốn cho rằng cô sẽ không đồng ý gặp tôi.”

 

“Nói đi, có chuyện gì?” Đường Ninh ngồi đối diện với Tống Hân, sau khi nhìn Tống Hân, tiếp tục hỏi cô ta: “Trợ lý đó của cô đâu?”

 

“Tôi phát hiện ra rằng cô không những có thể đi trên sàn diễn, không những có thể đóng phim, mà gần đây bạn còn có thêm một kỹ năng mới, đó là bạn còn có thể thổi gió bên gối.” Tống Hân vừa khuấy cà phê của mình, vừa cười nhẹ nhàng đáp lại Đường Ninh. “Cô khiến tôi cảm thấy, áp lực lớn như vậy sao? Nhất định phải mượn tay Mặc tổng, tạo áp lực cho tôi sao?”

 

Đường Ninh cũng cười nhẹ một tiếng, sau đó ngắng đầu lên, nhìn Tống Hân: “Chúng ta không phải người cùng một chương 690: Cô ta không phải muốn làm em xấu hỗ sao?

 

Đây là lần đầu tiên Đường Ninh nhìn thấy một người tự tin như vậy, Tống Hân có thể coi như đã phá bỏ giới hạn của cô.

 

Vì vậy, cô xòe tay ra muốn mỏi mắt mong chờ.

 

“Tôi thực sự ghét vẻ ngoài có vẻ gió thổi mây trôi của cô, nhưng trên thực tế trong lòng lại muốn tức đến chết đi sống lại, phải không?”

 

“Cô vẫn còn trẻ…”

 

Nghe được bón chữ này, Tống Hân hát ghé, bởi vì Đường Ninh đã nắm bắt chính xác nội tâm cô ta. Đối với Tống Hân, không có gì khiến cô ta cảm thấy khó chịu hơn là Đường Ninh không đề cô ta vào mắt.

 

Ngay sau đó, Phương Dục lên hỏi Đường Ninh: “Không có chuyện gì chứ?”

 

“Anh nghĩ cô ta có thể làm gì tôi?” Đường Ninh hỏi ngược lại Phương Dục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.