Kết Hôn Chớp Nhoáng Thiên Tài Bảo Bối

Chương 126: 126: Từng Có Xích Mích




Tờ danh sách ai cũng có một phần, chỉ có hai cậu nhóc kia không có.

Đường Tiểu Thứ nắm lấy tay Đường Dạ Khê, ngây thơ hồn nhiên nói: "Mẹ, con cũng muốn xem."
Đường Thủy Tinh nhanh chóng đưa danh sách trong tay qua, dịu dàng nói: "Uầy, là bà ngoại không đúng, làm sao có thể quên Tiểu Sơ và Tiểu Thứ của chúng ta được chứ? Nào, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ xem của ông ngoại và bà ngoại nhé."
Bà không chỉ đưa danh sách trong tay cho Đường Tiểu Thứ mà còn giật danh sách từ Ôn Minh Viễn đưa cho Đường Tiểu Sơ.

Ôn Minh Viễn: "..."
Được rồi.

Mặc dù ông không muốn thừa nhận điều đó một chút nào, nhưng kể từ khi con gái dẫn hai cháu trai về nhà, địa vị của ông trong tâm trí vợ ông ngày càng giảm xuống.

Sự thật ở ngay trước mắt, không thừa nhận cũng không được.

“Cám ơn bà ngoại!” Một tay nhỏ bé của Đường Tiểu Thứ cầm danh sách, bàn tay nhỏ bé còn lại đưa lên miệng, cho Đường Thủy Tinh một cái hôn gió thật kêu.

Tim gan Đường Thủy Tinh lập tức run lên trước sự dễ thương của cậu nhóc.

Bà ôm Đường Tiểu Thứ vào trong lòng, toàn thân mềm nhũn hết cả, yêu thích Đường Tiểu Thứ vào tận xương tủy.

Mối quan hệ huyết thống thực sự là thứ tuyệt vời nhất trên đời này.

Bà quen biết Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đã lâu, lúc trước khi tình cờ gặp hai đứa trẻ này, bà chỉ cảm thấy hai đứa trẻ này thật đáng yêu lại đáng thương, khiến người ta không khỏi muốn gần gũi.

Nhưng mỗi lần suy nghĩ như vậy hiện lên trong đầu bà, bà lại tức khắc nhớ ra bọn họ là cháu trai của Đường Linh Lung.

Ý nghĩ yêu thương bọn trẻ nảy sinh trong lòng bà lập tức tan thành mây khói, coi bọn trẻ chỉ như người xa lạ, liếc mắt nhìn một cái rồi lướt qua.

Nhưng kể từ khi biết bọn trẻ là cháu trai ruột của mình, bà liền yêu chúng vào tận xương tủy, nhìn bao nhiêu thì lại thích bấy nhiêu, hận không thể cho chúng tất cả những gì tốt nhất của mình, để chúng sẽ là những đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời, không, dù có thương yêu thế nào cũng không hết.

Trẻ con rất nhạy cảm, ai thích bọn chúng, ai ghét bọn chúng, tuy còn nhỏ nhưng trong lòng chúng rất rõ ràng.


Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh thật lòng yêu thương bọn họ, họ cũng sẵn sàng thân cận với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.

Đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, vốn dĩ tính cách của cậu bé là thích bám người.

Đường Thủy Tinh thích ôm cậu bé mà âu yếm, cậu bé cũng thích thân mật trong vòng tay của Đường Thủy Tinh như một con mèo nhỏ.

Đường Thủy Tinh có bốn con trai và một cô con gái nhưng không một đứa nào thích làm nũng như Đường Tiểu Thứ.

Hơn nữa tuổi bà đã lớn, lòng dạ mềm yếu, những năm gần đây lại càng ngày càng thích trẻ con.

Quả thực bà đã coi Đường Tiểu Thứ như bảo bối của mình, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Cố Thời Mộ cưng con, Đường Dạ Khê thì cảm thấy hai đứa trẻ đi theo cô đã chịu quá nhiều thiệt thòi.

Cả hai đều không cảm thấy một cậu bé thích làm nũng như vậy thì có gì không đúng cả.

Hai người đều không nhìn cậu bé, chỉ chăm chú nhìn danh sách trong tay.

Đường Dạ Khê đều không quen biết hầu hết những người trong danh sách, chỉ có quen biết một số ít người thân và bạn bè của nhà họ Đường mà thôi.

Dù gì cô cũng là người sống trong gia đình Đường Lẫm Nhiên hơn mười năm, tuy Đường Lẫm Nhiên chưa từng chủ động giới thiệu cụ thể người thân và bạn bè của nhà họ Đường cho cô, nhưng sau một thời gian dài, cô cũng đã nhận ra tất cả người thân và bạn bè của nhà họ Đường.

Đặc biệt là em hai của Đường Lẫm Nhiên...!cũng chính là anh hai của Đường Thủy Tinh, cậu hai của cô, gia đình Đường Du Nhiên.

Đường Du Nhiên và vợ Từ Tú Huỳnh sinh được hai người con trai, con trai cả Đường Cẩm Quyền và con trai thứ Đường Cẩm Sách.

Cả nhà Đường Du Nhiên đều là người phúc hậu.

Đường Du Nhiên, Đường Cẩm Quyền và Đường Cẩm Sách đều là người ngay thẳng, chưa bao giờ sỉ nhục, bắt nạt cô.


Từ Tú Huỳnh cũng là con gái quyền quý tiêu chuẩn, dịu dàng, nhã nhặn.

Cô và Từ Tú Huỳnh chưa từng xảy ra xung đột.

Nhưng cô và cháu ngoại gái nhà mẹ đẻ của Từ Tú Huỳnh là Từ Cẩm Điềm từng có xích mích.

Từ Cẩm Điềm là con gái của em gái Từ Tú Huỳnh.

Em gái của Từ Tú Huỳnh mất sớm vì bệnh, em rể tái hôn.

Từ Tú Huỳnh lo cháu gái sẽ bị mẹ kế bạo hành nên đã nhận Từ Cẩm Điềm ở bên cạnh và nuôi nấng cô ta như con gái của mình.

Theo lý thuyết, cô sống tại nhà của Đường Lẫm Nhiên ở nước W, còn Từ Cẩm Điềm sống tại nhà của Đường Du Nhiên ở Dạ Đô, giữa cô và Từ Cẩm Điềm vốn chẳng nên có giao thoa gì, lại càng sẽ không có ân oán gì.

Nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.

Cô chán ghét Từ Cẩm Điềm hơn cả Đường Cẩm Y và Ôn An An.

Đường Cẩm Y và Ôn An An chỉ bắt nạt, sỉ nhục cô mà thôi.

Còn Từ Cẩm Điềm thì quá đáng hơn, cô ta còn vu khống cô ăn trộm!
Đó là lần đầu tiên cô đến nhà Đường Du Nhiên cùng gia đình Đường Lẫm Nhiên.

Cô không muốn đi nhưng người anh họ thứ hai của cô cứ nhất quyết đưa cô đến đó.

Đường Cẩm Địch là ông trời nhỏ trong nhà, nói một không hai.

Một khi anh ta trở nên bướng bỉnh thì chẳng ai có cách nào làm gì được anh ta.


Anh ta nhất quyết bắt Đường Dạ Khê đến nhà Đường Du Nhiên cùng với anh ta, Đường Dạ Khê chỉ có thể đi cùng anh ta.

Cô ở nhà Đường Du Nhiên vài ngày, bỗng một ngày, Từ Cẩm Điềm khóc và nói rằng cô ta bị mất một vài món đồ trang sức quý giá.

Đường Cẩm Y là người đầu tiên nhảy ra nghi ngờ cô.

Sau đó, Đường Cẩm Y và Ôn An An tìm thấy một chiếc vòng tay trong phòng cho khách của cô.

Cô bị kết tội ăn cắp đồ.

Từ Cẩm Điềm bị mất một chiếc vòng tay bằng ngọc bích, một mặt dây chuyền bằng ngọc bích, một bộ đồ trang sức bằng ruby và một chiếc vòng tay.

Chiếc vòng tay được tìm thấy là thứ không đáng tiền nhất, còn những thứ còn lại tổng cộng có giá lên đến hàng triệu tệ, đều là quà của Từ Tú Huỳnh cho Từ Cẩm Điềm.

Những thứ quý giá như vậy, lại còn tìm thấy chiếc vòng tay bị mất của Từ Cẩm Điềm trong phòng cho khách nơi cô ở, tất cả mọi người đều tin rằng đồ trang sức của Từ Cẩm Điềm là do cô lấy trộm.

Cô là do Đường Cẩm Địch đưa đến nhà Đường Du Nhiên, cô còn dám ăn trộm đồ của Từ Cẩm Điềm, Đường Cẩm Địch nổi trận lôi đình bảo người ta tống cô xuống tầng hầm, tra tấn dã man để ép hỏi tung tích của mấy món đồ trang sức khác.

Cô bị đánh đến nỗi hấp hối và lên cơn sốt cao, sau đó bị viêm phổi, suýt nữa thì chết.

Sau đó vẫn là Từ Tú Huỳnh lên tiếng, bồi thường cho Từ Cẩm Điềm một vài món đồ trang sức, bảo người ta thả cô ra khỏi tầng hầm và đưa đến bệnh viện.

Chỉ sau đó cô mới lấy lại được cái mạng nhỏ.

Kể từ đó, cô không bao giờ đến nhà Đường Du Nhiên nữa, cũng hiếm khi nhìn thấy Từ Cẩm Điềm.

Nhưng sự kiện đó, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Cho đến ngày nay, cô vẫn mang tiếng là một tên trộm.

Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều nhận định rằng trang sức của Từ Cẩm Điềm đã bị cô lấy trộm.

Ai bảo cô lúc đó là con gái của Đường Linh Lung cơ chứ?
Đường Linh Lung đồi bại về đạo đức, có tiếng xấu đã lâu.


Vậy nên con gái của Đường Linh Lung cũng chẳng phải là thứ gì tốt, là một tên trộm cũng là điều hiển nhiên.

Nhưng bây giờ, cô không phải là con gái của Đường Linh Lung.

Cô muốn có một sự thật, và cả sự công bằng cho chính mình.

Ánh mắt của cô dán chặt vào tên của Từ Cẩm Điềm, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Chờ khi cô gặp lại Từ Cẩm Điềm, cô phải hỏi rõ khi đó những món trang sức rốt cuộc đã đi đâu.

Là bị người khác trộm đi, hay là do Từ Cẩm Điềm, Ôn An An và Đường Cẩm Y đã lên kế hoạch, ba người hợp tác hãm hại cô.

Cô nhất định phải đòi Từ Cẩm Điềm một câu trả lời.

Chỉ là...!
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, cô không có nhân chứng, cũng chẳng có vật chứng, e rằng khó có thể khôi phục chân tướng...!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô cảm thấy buồn bực không thể kiềm chế được.

Những đắng cay đã phải chịu, giờ hồi tưởng lại không còn thấy cay đắng như vậy nữa.

Những vết sẹo sau sự tra tấn đó cũng đã lành, và cơn đau đã không còn từ lâu.

Nhưng cô thực sự không muốn gánh trên lưng cái tiếng là kẻ trộm.

Cô muốn trả lại sự trong trắng cho bản thân.

Nhưng mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy, thậm chí cô còn không có bất kỳ chứng cứ nào, ngay cả bất kỳ manh mối nào cũng chẳng có, cô còn có thể trả lại sự trong sạch cho mình sao?
Cô siết chặt danh sách bằng cả hai tay, nhìn chòng chọc vào tên của Từ Cẩm Điềm, cảm giác không cam lòng và khó chịu đảo lộn trong lòng cô.

Cố Thời Mộ nhận thấy biểu hiện của cô khác lạ thì nhìn theo ánh mắt của cô.

Nhìn thấy tên của Từ Cẩm Điềm, ánh mắt anh càng sâu, anh thấp giọng hỏi Đường Dạ Khê: "Từng có xích mích à?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.