“Tặng A Hàn một món quà ư? Tại sao?” Cố Thời Mộ hỏi cô: “Là vì A Hàn đã cho em thuốc mỡ à?”
Đường Dạ Khê nói: "Đương nhiên."
Không vì vậy thì còn có thể vì sao nữa?
"Vậy thì em không nên tặng cho A Hàn mà em nên tặng cho tôi." Cố Thời Mộ nói: "Là tôi đã tìm A Hàn và bảo A Hàn chữa trị vết sẹo cho em.
A Hàn cũng nể mặt tôi nên mới nghiên cứu thuốc mỡ cho em.
Em còn chưa tặng quà cho tôi đấy, em tặng quà cho A Hàn làm gì?"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô ngẫm nghĩ một chút thì thấy không sai.
Cậu chủ Cố là người chuyên chấm dứt cuộc trò chuyện.
Anh vừa mở miệng, cô lại không biết phải tiếp lời như thế nào rồi.
Cô ấp a ấp úng một lúc lâu mới nói: "Nhưng mà, người hao công tốn sức là A Hàn mà, tôi không thể không bày tỏ một chút gì được."
Cố Thời Mộ nói: "Nhưng A Hàn nể mặt tôi nên mới hao công tốn sức đấy, nếu không em xem sao nó có thể quan tâm đến em!"
"...!Được rồi." Đường Dạ Khê nói không lại anh, đành thỏa hiệp: "Vậy tôi cũng tặng anh một món quà, hai người ai cũng tặng hết.
Anh thích cái gì, tôi tặng cho anh."
"Tặng quà cho người khác thì điều quan trọng nhất chính là bất ngờ." Cố Thời Mộ nói: "Nếu tôi nói cho em biết tôi muốn gì, thì chi bằng tôi tự đi mua vậy.
Em hỏi tôi muốn gì rồi em đi mua đưa cho tôi, vậy thì nó gì khác với cái tôi mua đâu?"
Đường Dạ Khê: "..."
Hôm nay thật sự không thể nào hàn huyên tiếp được nữa.
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận lại..." Cô quấn chặt chăn, nhắm mắt lại: "Tôi buồn ngủ rồi, chúng ta ngủ thôi.
Chúc anh ngủ ngon."
Cô rút lại những gì đã nói ban ngày.
Cho dù vị thái tử gia nhà họ Cố này có tốt đến đâu thì cô cũng không có khả năng yêu anh!
Quá sắc bén, cô không khống chế được, cho dù anh là món ăn tuyệt phẩm trời ban thì cũng không phải là món ăn của cô!
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Tề Thái Vi lại đến.
Cố Thời Mộ trông vẫn bình thường, đối xử với cô ta không lạnh không nóng, cứ như thể người đã bảo Cố Thu Vũ đuổi Tề Thái Vi ra khỏi nhà họ Cố tối hôm qua không phải là anh vậy.
Tề Thái Vi chào anh, anh đáp lại, chẳng qua không nhìn thẳng cô ta hay nói chuyện với cô ta.
Hơn nữa, Tề Thái Vi vừa ngồi xuống, anh đã đưa Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ đến chào ông Cố rồi rời khỏi nhà.
Tề Thái Vi lớn lên dưới gối của bố anh.
Dù bố anh không nói coi Tề Thái Vi là con gái ruột nhưng cũng không khác vậy là bao.
Vậy nên anh chưa bao giờ ầm ĩ với Tề Thái Vi trước mặt bố anh, đỡ cho bố phải tức giận.
Đối với anh mà nói, Tề Thái Vi chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng để anh phải thừa lời vô ích, không quan trọng gì.
Miễn là cô ta không cản trở ánh mắt của anh, cô ta làm bố anh vui lòng, khiến ông phấn chấn thì sao cũng được.
Tề Thái Vi trơ mắt nhìn anh dẫn mẹ con Đường Dạ Khê rời đi, tức đến nỗi phổi như muốn nổ tung.
Chờ Cố Thời Mộ đưa mẹ con Đường Dạ Khê đi xa rồi, cô ta không kìm được hỏi ông Cố: "Dượng ơi, có chuyện gì vậy? Sao anh trai con lại đột nhiên có thêm hai đứa con trai?"
Ông Cố cười khà kể lại câu chuyện mà ông đã kể rất nhiều lần.
“Đó là chuyện không thể nào!” Tề Thái Vi không tin: “Con và anh trai con lớn lên cùng nhau.
Anh trai con chưa từng yêu đương với ai bao giờ.
Làm sao có thể đăng ký kết hôn với người khác ở nước ngoài được?”
“Loại chuyện tình yêu này là thứ không thể nói lý nhất, cái gì cũng có thể.” Ông Cố cười xua tay: “Thái Vi à, con xem, con trai của anh trai con cũng đã lớn như vậy rồi, lại còn là hai đứa.
Con chỉ nhỏ hơn anh trai con có một tuổi, con cũng nên tranh thủ đi! Thế nào? Ở nước ngoài có người thích không? Nếu có thì mang về dượng kiểm định cho con."
Tề Thái Vi tức đến nỗi hai mắt tối sầm.
Đây không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao?
Người thích?
Tất nhiên là cô ta có người mình thích rồi.
Những người quen cô ta thì ai mà chẳng biết cô ta thích Cố Thời Mộ!
Cô ta tức giận nghẹn ngào, không biết nên nói gì mới tốt.
Trước đây, cô ta đã yêu đơn phương Cố Thời Mộ, nhưng cô ta không dám nói ra.
Cố Thời Mộ không những không thích cô ta, mà thậm chí còn ghét cô ta, không bao giờ đến gần cô ta.
Cô ta sợ rằng nếu cô ta bày tỏ với Cố Thời Mộ, cô ta và Cố Thời Mộ thậm chí sẽ chẳng thể làm anh em.
Cố Thời Mộ cậy tài khinh người, làm theo ý mình, nói một không hai.
Anh mà nói cắt đứt quan hệ với cô ta thì sẽ cắt đứt ngay ta, không nể mặt của ai cả.
Cố Thời Mộ không có cảm giác gì với cô ta, kết quả của việc tỏ tình chỉ có thể là cô ta bị Cố Thời Mộ từ chối, không có gì tốt, thậm chí không thể làm anh em với nhau.
Vì vậy, cho tới giờ cô ta chưa bao giờ dám nói rõ với bất cứ ai rằng cô ta thích Cố Thời Mộ.
Nhưng cô ta đã thích Cố Thời Mộ nhiều năm như vậy, dù ngoài miệng cô ta không nói gì nhưng bất kỳ ai quen cô ta đều biết rằng cô ta thích Cố Thời Mộ.
Bây giờ, ông Cố đột nhiên hỏi cô ta có người thích hay không, cô ta đột nhiên có hơi xúc động, muốn nói rõ với ông Cố rằng cô ta thích Cố Thời Mộ.
Thấy ông Cố đã hiểu rõ mà còn giả vờ hồ đồ, cô ta rất tức giận.
Trước khi dì cô ta qua đời đã từng nói với ông Cố, bảo ông Cố chăm sóc cô ta thật tốt.
Lúc ấy ông Cố đã hứa với dì của cô ta rằng ông sẽ chăm sóc cô ta thật tốt, nhưng bây giờ thì sao?
Rõ ràng ông biết cô ta thích Cố Thời Mộ, vậy mà lại để cho người phụ nữ khác làm vợ của Cố Thời Mộ, thậm chí còn lừa cô ta rằng người phụ nữ đó và Cố Thời Mộ đã kết hôn từ lâu, hai đứa trẻ kia là con hợp pháp của Cố Thời Mộ và người phụ nữ đó.
Coi cô ta là kẻ ngốc sao?
Cô ta thích Cố Thời Mộ, tâm tư của cô ta đều hướng về Cố Thời Mộ, hận không thể dùng kính lúp quan sát Cố Thời Mộ.
Nếu Cố Thời Mộ có người yêu, tình cảm tốt đến mức đăng ký kết hôn thì cô ta không thể không biết.
Nhưng ông Cố ngồi đối diện với cô ta lại mở to mắt mà nói dối, lừa cô ta vì người phụ nữ đó.
Vào khoảnh khắc này, cô ta hận ông Cố.
Cô ta thực sự muốn nói rõ với ông Cố rằng: Tôi thích Cố Thời Mộ.
Để xem ông Cố phản ứng như thế nào.
Nhưng rốt cuộc cô ta vẫn không dám.
Lỡ như ông Cố nói rằng Cố Thời Mộ đã kết hôn rồi, nếu cô ta thích Cố Thời Mộ thì nên tránh nghi ngờ, sau này đừng đến nhà họ Cố nữa, cô ta phải làm sao bây giờ?
Vậy chẳng phải là ngay cả con đường cuối cùng để cô ta tiếp cận Cố Thời Mộ cũng biến mất rồi ư?
Không.
Cô ta không thể nói!
Cô ta hít thở sâu mấy hơi rồi mới kìm nén nỗi uất hận trong lòng, mỉm cười dịu dàng nhìn ông Cố: "Dượng ơi, con vẫn chưa tốt nghiệp mà.
Chờ sau khi con tốt nghiệp rồi con sẽ nghĩ đến chuyện cả đời."
Ông Cố gật đầu: "Cũng được."
"Dượng, con với anh trai lớn lên cùng nhau.
Những chuyện xảy ra bên cạnh anh trai con đều biết hết.
Theo con biết thì anh con còn chưa từng nói đến chuyện yêu đương thì làm sao có thể kết hôn với một người phụ nữ được?" Cô ta lại kéo chủ đề về trên người Đường Dạ Khê: "Dượng ơi, dượng gạt con đúng không? Hai đứa bé kia chắc chắn là do Đường Dạ Khê đã dùng thủ đoạn bỉ ổi, vô liêm sỉ để mang thai, để mẹ quý nhờ con mà được gả vào nhà họ Cố làm mợ chủ phải không? Dượng..."
Cô ta đứng dậy ngồi bên cạnh ông Cố, nắm lấy cánh tay ông Cố mà nũng nịu nói: "Dượng à, dượng nghe con nói đi, loại phụ nữ này con đã thấy nhiều lắm rồi.
Trong mắt bọn họ chỉ có tiền và quyền, tô son trát phấn, ngụy trang luồn cúi mà bám víu vào đàn ông có tiền có thế chỉ để mang thai con trai con gái, mẹ quý nhờ con, gả vào gia đình quyền quý, hưởng vinh hoa phú quý.
Anh trai con xuất sắc như vậy, anh ấy xứng đáng với một cô gái tốt thật lòng yêu anh ấy.
Để cho anh ấy ở bên cạnh một người phụ nữ ái mộ hư vinh, bán đứng tôn nghiêm của chính mình, dựa vào cái bụng mà trèo cao là một sự sỉ nhục đối với anh ấy!"1.