Sáng thứ hai, dường như lại là một khởi đầu mới. Còn nhớ có một phát thanh viên thời sự chương trình "Bảy ngày" của đài truyền hình Bắc Kinh đã từng nói: "Cuộc sống là một chuỗi bảy ngày nối tiếp bảy ngày!"
Đúng thế, một chuỗi bảy ngày nối tiếp bảy ngày.
Hứa Trác Nghiên vừa kết thúc cuộc họp xong liền được gọi tới văn phòng của Liêu Vĩnh Hồng.
Trên bàn có đặt một xấp tiền, Liêu Vĩnh Hồng nói: "Thật không ngờ Lâm Khởi Phàm lần này nhanh tay gớm, chị vừa mới đến Thượng Hải một chuyến, hai người đã cưới xin xong xuôi hết rồi. Chị không về kịp, vì thế đành gửi em chút tiền mừng, chúc hai người sớm sinh quý tử, sống hòa thuận suốt đời!"
Hứa Trác Nghiên liếc mắt nhìn, hai cọc tiền, mới tinh, còn được bao bằng giấy niêm phong của ngân hàng, xem ra mới được rút ra, chắc là khỏang hai vạn. Cô thở dài: "Cũng phải, kết hôn còn được nhận tiền mừng, xem ra không hẳn là không có lợi lộc gì!"
Liêu Vĩnh Hồng nhìn thấy mắt cô sưng sưng, tinh thần uể oải liền khép cánh cửa phòng lại, quan tâm hỏi: "Sao thế em gái, Lâm Khởi Phàm bắt nạt em à?"
Hứa Trác Nghiên không nói gì, chỉ cúi đầu vẻ bất lực. Liêu Vĩnh Hồng cười: "Không phải chứ, hồi đầu anh ta theo đuổi em dữ thế kia mà, giờ được thỏa nguyện rồi, hơn nữa bọn em chồng già vợ trẻ, anh ta phải cưng chiều em nâng như nâng trứng mới phải chứ. Sao trông bộ dạng em cứ như phải chịu ấm ức gì lớn lắm vậy, giống như ngồi trước mặt chị là Tần Hương Liên1 thế này?"
[1] Một nhân vật trong Bao Thanh Thiên, là điển hình của phụ nữ Trung Quốc truyền thống. Chồng Tần Hương Liên là Trần Thế Mỹ vì ham công danh phú quý mà bỏ lên kinh thành làm phò mã, chối bỏ vợ con.
"Tần Hương Liên ư? Cũng chẳng biết Tần Hương Liên có mẹ chồng không nữa?"
"Cái gì?". Liêu Vĩnh Hồng giật thót tưởng mình nghe nhầm: "Em … không phải chứ, người nhà Lâm Khởi Phàm lên đây à?"
Hứa Trác Nghiên gật đầu: "Nói thực lòng, em theo anh ta chẳng qua chỉ là tạm bợ. Nhưng đột nhiên cả nhà anh ta kéo đến, phiền phức chết đi được! Quan trọng là em không soi mói họ thì thôi, thế mà họ suốt ngày soi mói, bới móc em đủ kiểu, Lâm Khởi Phàm lại cứ trơ mắt ra chẳng làm gì cả!"
"À ra là thế!". Liêu Vĩnh Hồng gật đầu, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nói: "Lâm Khởi Phàm có nhắc đến vợ trước với em không?"
"Không ạ!". Hứa Trác Nghiên lắc đầu: "Sao thế? Tại sao đột nhiên chị lại hỏi thế? Chị Liêu, trước đây chị quen với chị ta à?"
Liêu Vĩnh Hồng thở dài, nếu như Lâm Khởi Phàm đã không nói đến, vậy sao mình còn lắm chuyện làm gì?
Thôi bỏ đi, chuyện cũ như gió bay, người đã đi rồi còn nhắc đến cô ấy làm gì, hơn nữa Hứa Trác Nghiên biết rồi cũng chưa chắc đã có lợi cho cô ấy. Nghĩ đến đây, Liêu Vĩnh Hồng liền vỗ vai Hứa Trác Nghiên: "Thôi được rồi, em đừng oán thán nữa, hồi đầu lúc chị bỏ tiền túi ra nuôi cả nhà chồng, thế mà họ vẫn đối xử với chị chẳng ra làm sao. Em thế này đã là gì, họ ăn bằng tiền của Lâm Khởi Phàm, tiêu cũng bằng tiền của Lâm Khởi Phàm. Người ta thích nói em thì cứ để họ nói vài câu đi, hơn nữa chị nói thật nhé, vợ cũ của Lâm Khởi Phàm là một người cực kì tốt, rất hiền lành, hồi đó hai người họ kiếm tiền nuôi em trai anh ta đi học, còn chu cấp cho cả gia đình, cũng coi như là cùng chung hoạn nạn. Vì vậy bố mẹ anh ta có thể vẫn nhớ đến cái tốt của cô ây, đương nhiên sẽ mang ra so sánh với em rồi. Em đừng để bụng làm gì, đợi quen rồi sẽ ổn thôi!"
Hứa Trác Nghiên lặng lẽ nghiền ngẫm những lời Liêu Vĩnh Hồng nói, đúng là rất có lý, nghĩ thế cô liền gật đầu, rồi đột nhiên nhớ ra chuyện của Liêu Vĩnh Hồng: "Chị Liêu, lần này đi Thượng Hải thế nào? Chuyên gia nói gì?"
Liễu Vĩnh Hồng cười: "Thật không phí công đi chuyến này, chuyên gia chẩn đoán và đưa ra kết luận bệnh tình của thằng cu Lạc nhà chị chỉ cần kiên trì làm trị liệu hồi phục là sẽ có chuyển biến tốt thôi!"
"Vậy thì tốt quá!", Hứa Trác Nghiên reo lên.
"Chị Liêu, tối nay đi bar chúc mừng đi, em mời!", cô chỉ vào xấp tiền trên bàn, vui vẻ nói.
Liêu Vĩnh Hồng: "Em không về nhà thể hiện, đàn đúm gì chứ? Không sợ Lâm Khởi Phàm lo lắng à?"
"Mặc xác anh ta, em đi tìm thú vui anh ta cấm được à?". Hứa Trác Nghiên cầm lấy xấp tiền trên bàn, tìm một tờ giấy trên giá sách, cuộn lại rồi nói: "Em đi đây, vẫn còn cả đống việc phải làm!"
Liêu Vĩnh Hồng liền gật đầu.
Lúc tâm trạng vui vẻ sẽ cảm thấy thời gi¬an trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười một rưỡi. Mọi người đang bàn nhau đi đâu ăn cơm thì nghe thấy ở trước quầy lễ tân có tiếng ồn ào.
Mễ Phi Phi thò đầu ra nhìn, lập tức reo lên: "Oa, chín trăm chín mươi chín bông hồng! Của ai thế?"
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào những bông hoa trên quầy lễ tân, bàn tán xôn xao cả lên.
"Của ai thế? Chắc là của tồng giám đốc rồi, hoành tráng thế cơ mà!"
"Tôi thấy chắc là của phó tổng giám đốc rồi, có khi là chồng chị ấy gửi đấy!"
"Cũng có thể là của người khác gửi, quà cưới chăng?"
Nhưng khi đáp án được tiết lộ, thật đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Cô lễ tân ôm bó hoa đi vào khu văn phòng, lớn tiến gọi: "Tiểu Mễ, Mễ Phi Phi, hoa của cô này!"
Mễ Phi Phi đứng bật dậy: "Ôi trời ơi, tôi gặp vận may gì thế này? Ôi ngất mất!"
Nói rồi cô nhảy chân sáo ra đón lấy bó hoa trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người và ôm bó hoa về chỗ mình. Sau đó vào văn phòng Hứa Trác Nghiên hỏi mượn một cái lọ hoa.
Trần Hiểu Dĩnh cũng chạy đến giúp một tay, bóc giấy gói hoa và cắm hoa vào lọ, nhưng hoa nhiều quá, cái lọ lại không to nên chẳng đựng được bao nhiêu. Thế là Mễ Phi Phi đành phải vào văn phòng của Liêu Vĩnh Hồng mượn thêm lọ hoa.
Đúng lúc ấy Trần Hiểu Dĩnh phát hiện ra trong bó hoa có một tấm thiệp, do tò mò, cô liền mở ra xem. Ngay lập tức mặt cô liền biến sắc. Đúng lúc ấy, Mễ Phi Phi mang lọ hoa đến. Trần Hiểu Dĩnh vội vàng vò nát tấm thiệp, ném vào cùng đống giấy bọc hoa và vứt vào sọt rác, Mễ Phi Phi đang vui nên đương nhiên chẳng để ý gì đến chi tiết nhỏ nhặt này.
Hai lọ hoa tươi rực rỡ tỏa hương thơm khắp phòng, càng tô điểm cho nét thanh xuân trên khuôn mặt Mễ Phi Phi. Mễ Phi Phi rất biết điều, đặt một lọ hoa lên bàn của Trần Hiểu Dĩnh: "Chia cho cô một nửa này!"
Trương Mạn ở bên cạnh liền cười: "Hoa cũng chia cho người ta một nửa, ngày mai hoàng tử của cô đến, cô có chia không?"
Mễ Phi Phi cười hi ha: "Chỉ cần anh ta có tiền, nuôi được thì tôi chẳng cấm, dù gì tôi với Trần Hiểu Dĩnh cũng là chị em tốt mà!"
"Thật hay giả đấy?". Đỗ Gi¬ang cũng tham gia vào: "Hào phóng thế sao?"
"Chứ còn gì!". Mễ Phi Phi vỗ vai Trần Hiểu Dĩnh: "Cô làm cả, tôi làm lẻ, bởi vì cô hiền lành hơn tôi, cô thấy sao, tôi sống có tình nghĩa lắm chứ!"
"Ha ha, đúng là mặt dày!", mọi người trong văn phòng cười ầm lên.
Trần Hiểu Dĩnh về bàn của mình, mặt đỏ lựng lên. Cô không dám tin rằng chuyện tốt đẹp này lại đến với mình. Cô không tin, vì vậy cô phải liên tục trấn an bản thân, ép mình phải tập trung vào công việc căng thẳng, quên đi chuyện vừa rồi, không để nó có cơ hội làm ảnh hưởng đến bản thân.
Một giờ chiều, vừa mới bắt đầu vào làm tiếp.
Một đợt phỏng vấn mới lại bắt đầu. Lần này do một mình Đỗ Gi¬ang đích thân đảm nhiệm, bởi vì không phải tuyển người trên quy mô lớn, chỉ là điều chỉnh nhân viên của hai cửa hàng, thế nên công ty đã lựa chọn phương pháp phỏng vấn riêng từng người.
Hai người trước, một người có hơi cởi mở quá, thành ra có vẻ không thật, rõ ràng là không thích hợp với công việc hướng dẫn mua hàng, người kia thì trầm tĩnh quá, rụt rè đến mức nói chuyện không thôi cũng run rẩy, chắc chắn không có hi vọng, pass luôn. Trong vòng năm phút đã loại hai người, người thứ ba đang bước vào phòng họp…
Đỗ Gi¬ang ngẫng đầu lên nhìn, ánh mắt kinh ngạc.
Anh ngây người: "Cô, sao lại là cô? Tôi… tôi trả tiền cho cô rồi mà!"
Cô gái lấy từ trong cái túi Guc¬ci của mình ra hai thứ rồi đặt xuống trước mặt anh.
Đây chính là cô gái giàu có mà Đỗ Gi¬ang trót đắc tội hôm trước. Hai món đồ mà cô ta đặt xuống trước mặt anh chính là chứng minh thư và thẻ ngân hàng của anh.
Đỗ Gi¬ang nghi hoặc nhìn cô ta: "Cô rút hai tháng lương của tôi, chắc là đủ rồi chứ!"
Cô gái kia cười: "Ừ, đúng thế, mỗi tháng rút ba nghìn, tổng cộng sáu nghìn, tôi rút rồi, vì vậy giờ tôi mang trả cái này lại cho anh!"
"Ờ!". Đỗ Gi¬ang lúc này mới an tâm: "Cảm ơn cô, nếu không có chuyện gì khác, tôi tiễn cô ra ngoài, tôi đang phỏng vấn!"
"Tôi biết!". Nụ cười trên môi cô ta thu lại: "Tôi hẹn một giờ rưỡi, xếp thứ ba, tôi tên Trình Mộng Vân".
"Trình Mộng Vân?". Đỗ Gi¬ang cúi đầu nhìn bản lý lịch trước mặt mình, đúng là cái tên này, măt anh nghệt ra: "Cô? Cô đến ứng tuyển ư? Cô có biết chúng tôi tuyển vào vị trí gì không hả?"
"Tôi biết chứ! Là nhân viên đứng bán hàng ở quầy mỹ phẩm tại khu thương mại!", Trình Mộng Vân ngẩng mặt, bình thản nói.
Đỗ Gi¬ang ngẩn ra, đầu óc bỗng thấy rối bời, dường như cô ta đang nói thứ ngoại ngữ gì đó mà anh nghe chẳng hiểu gì hết: "Cô đừng đùa, cô lái xe đẹp mà lại đi làm nhân viên bán hàng đứng ở quầy ư? Thu nhập một tháng còn chẳng đủ cho cô thay một cái kính chắn gió ấy, thôi đừng đến đây làm loạn nữa!"
Không biết tại sao đứng trước mặt Trình Mộng Vân, Đỗ Gi¬ang lại cảm thấy bối rối, mặt mày căng thẳng, có thể là bởi vì cô ta đã nhìn thấy tình trạng thê thảm nhất của anh vào buổi chiều hôm ấy.
"Anh nói tới nói lui, lằng nhằng, rốt cuộc anh muốn thế nào? Là tôi không phù hợp với yêu cầu của các anh phải không? Tôi gửi hồ sơ qua mạng, nếu không đạt yêu cầu sao còn gọi tôi đến phỏng vấn? Trình độ văn hóa từ cấp ba trở lên, tôi là sinh viên chính quy, tốt nghiệp khoa ngoại ngữ của trường sư phạm, cao từ một mét sáu trở lên, tôi cao một mét sáu tám, tính cách cởi mở giỏi gi¬ao tiếp, cái này khỏi phải nói rồi, tôi có khả năng gi¬ao tiếp không tồi, chẳng phải anh đã vui vẻ trả tôi sáu nghìn rồi đấy thôi? À phải rồi, còn một điều nữa, ngoại hình ưa nhìn. Cái này tôi không cần nói, anh nói đi, ngoại hình tôi ra sao?"
Cô ta ngẩng đầu, ghé sát Đỗ Gi¬ang.
Đỗ Gi¬ang vội vàng lùi ra sau: "Không phải tôi bảo điều kiện của cô không phù hợp, là tôi nói điều kiện của cô quá tốt rôi!"
"Tôi còn nhớ trên thông báo tuyển dụng của các anh có một điều này: Ưu tiên những người có điều kiện tốt, vậy chắc tôi không thành vấn đề rồi, nếu không hoặc là quảng cáo của các anh là giả, hoặc là anh đang lấy chuyện công báo thù riêng, cố ý đánh trượt tôi. Ban nãy tôi đã nhìn thấy rồi, văn phòng lãnh đạo của các anh đều có người, nếu anh không đối xử công bằng với tôi, ra khỏi cái phòng này, tôi sẽ đến gặp tổng giám đốc của các anh nói chuỵên ngay lập tức!"
Đỗ Gi¬ang nghe cô ta nói vậy chỉ biết vò đầu bứt tai. Bản thân anh phải sống nhờ vào bánh mì và mì ăn liền suốt hai tháng nay, khó khăn lắm mới giải quyết xong hậu quả của một hòn sỏi gây ra, giờ chưa kịp thở ra hơi đã thấy oan gia tìm đến cửa rồi.
Đúng lúc ấy thì Hứa Trác Nghiên đi qua phòng họp, gõ vào cửa kính, ra hiệu bảo Đỗ Gi¬ang ra ngoài.
Đỗ Gi¬ang đóng cửa lại, nói: "Phó tổng giám đốc…"
"Cô gái này cũng không tồi, cho đến làm ở cửa hàng Thế Mậu, giám đốc Bạch của cửa hàng đấy rất kén chọn, tôi nghĩ cô ta ổn đấy!", Hứa Trác Nghiên nhìn Trình Mộng Vân qua cửa kính, Trình Mộng Vân đứng dậy, cúi đầu chào cô rồi nở nụ cười ngọt ngào, dáng vẻ rất hoạt bát nhanh nhẹn.
Đỗ Giang vì có chút khó xử nên ấp úng mãi không nói lên lời, cuối cùng đành phải thôi không nói thêm gì, chỉ gật đầu rồi đi vào phòng.
Đỗ Giang nói với Trình Mộng Vân: "Tại sao cô lại ứng tuyển vào vị trí này?"
Trình Mộng Vân: "Chẳng tại sao cả, nói chung ở nhà nhàn rỗi quá nên chán, lại không muốn làm việc gì vất vả. Cái nghề bán hàng mỹ phẩm này, không đòi hỏi kĩ thuật hay trình độ cao gì, hàng ngày làm sáu tiếng cũng không ảnh hưởng gì đến tôi, rất tốt mà!"
Đỗ Giang cười: "Thưa đại tiểu thư, nếu cô muốn tìm một nghề tự do làm để giết thời gi¬an thì có biết bao nhiêu là lựa chọn cơ mà. Cô nhìn cô đi, chuyên ngành ngoại ngữ, có thể đi dịch bản thảo cho các nhà xuất bản, cũng rất tự do, hơn nữa điều kiện của cô cũng tương đối phù hợp, hoặc đi làm MC cho các hoạt động giải trí…Những công việc ấy đều rất tốt, tóm lại, nghề bán hàng không phù hợp với cô đâu!"
Đỗ Gi¬ang nói rất lưu loát, nghe có vẻ rất khách quan, dường như đang khuyên nhủ bạn bè của mình vậy. Trình Mộng Vân nghe thấy thế thì rất hài lòng, vì vậy nụ cười trên môi càng thêm tươi rói: "Anh nghĩ cho tôi nhiều thế cơ à, nhưng hình như chúng ta không thân nhau cho lắm? Còn chưa đến lượt anh được quyết định thay cho tôi đâu!"
Đỗ Gi¬ang mặt đỏ bừng, tay vân vê tập hồ sơ, có vẻ rất mất tự nhiên.
"Ha ha, thôi được rồi, không trêu anh nữa! Anh yên tâm, bản thân tôi chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ được cái cố chấp, tôi đã xác định sẽ làm việc này thì nhất định sẽ làm, quyết không quay đầu giữa chừng đâu!"
Đỗ Gi¬ang thở dài: "Trước tiên cô phải tham gia lớp đào tạo đã, đào tạo xong còn phải sát hạch, đến lúc ấy nếu cô qua được, tôi cũng không ngăn cản. Nhưng nếu cô…"
Trình Mộng Vân liền lên tiếng cắt lời: "Biết rồi, chẳng nhưng nhị gì sất! Anh cứ yên tâm, tôi không để anh mất thể diện đâu!"
Đỗ Gi¬ang tròn mắt, thầm nhủ chuyện này có liên quan quái gì đến mình? Tôi mong cô bị đuổi còn không được nữa là…
Lúc này Trình Mộng Vân đang nhìn anh, cười tinh quái, cứ như thể Đỗ Gi¬ang là bữa ăn thịnh soạn rất hợp khẩu vị của cô ta vậy.
Vẫn còn nữa tiếng trước khi hết giờ làm, Mễ Phi Phi đã vào nhà vệ sinh trang điểm lại.
Lớp trang điểm màu khói lãng mạn rất phù hợp với cuộc hẹn tối nay. Cô thấp thoáng đoán ra ai là người đã tặng hoa cho mình hôm nay, mặc dù cô đứng ngồi không yên, lắng tai nghe ngóng suốt cả buổi chiều nhưng vẫn chẳng thấy có cuộc điện thoại nào như cô kì vọng. Nhưng cô càng nghĩ lại càng thấy thú vị. Thế nên Mễ Phi Phi suy đoán, tối nay, rất có thể anh ta sẽ đột ngột xuất hiện ở dưới cửa tòa văn phòng này, sau đó hai người sẽ có một buổi hẹn hò thú vị… Còn tiếp theo nữa, cô cười, nhìn mình trong gương, chửi thầm: "Mễ Phi Phi à, mày thật là si tình, chỉ có mỗi bó hoa thôi mà, sao đã vội sà vào lòng người ta thế?"
Sau khi hoàn tất mọi "Thủ tục", Mễ Phi Phi kiêu hãnh đi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa đúng lúc năm rưỡi.
Cô còn cố ý ung dung thêm năm phút nữa rồi mới đi. Cô không muốn anh nghĩ rằng mình nôn nóng đến phát điên lên. Bản thân mình là tri thức, vì vậy làm gì cũng phải điềm đạm, nên để người ta thấy mình lấy công việc làm trọng, ra muộn một chút sẽ càng tạo thêm ấn tượng tốt đẹp về mình cho người ta. Nghĩ đến đây, Mễ Phi Phi cười thầm.
Nhìn thấy Trần Hiểu Dĩnh đang ngồi ngây ra trước màn hình máy tính, Mễ Phi Phi chợt động lòng trắc ẩn, cô gái đáng thương, làm sao đây? Dưới gầm trời này, những gã đàn ông không để ý đến dung mạo của phụ nữ e còn quý hơn cả kim cương, có đi tìm cũng chẳng khác gì mò kim đáy bể. Khi nào thì Trần Hiểu Dĩnh mới tìm được tình yêu đây?
Mễ Phi Phi có chút không đành, đến bên cạnh vỗ vai Trần Hiểu Dĩnh: "Đi thôi hết giờ làm rồi, còn ngồi ngây ra đó làm gì?"
Lúc này Trần Hiểu Dĩnh mới giật mình bừng tỉnh, cô đưa mắt nhìn khắp văn phòng, ngoài Liêu Vĩnh Hồng và Hứa Trác Nghiên ra, mọi người đều đã về hết rồi. Những người đã lấy chồng như chị Hồ kế toán phải về nhà chăm chồng chăm con, còn những người chưa lấy chồng như Trương Mạn… đương nhiên cũng vội về để đi hẹn hò, còn bản thân mình thì sao?
Haizz… một tiếng thở dài. Cô thu dọn đồ đạc, đưa mắt nhìn Mễ Phi Phi, quan sát khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của cô ấy, trong lòng chợt run lên, hỏi: "Cô không về à?"
"Tôi đợi cô!". Mễ Phi Phi cũng thấy hơi hồi hộp, không biết suy đoán của mình có chính xác không, vì thế cô rất muốn có người đi cùng, như thế sẽ đỡ căng thẳng hơn. Nghĩ vậy, Mễ Phi Phi liền kéo Trần Hiểu Dĩnh về: "Đi thôi!"
Hai người dắt tay nhau đi ra khỏi văn phòng. Xuống đến bên dưới, Mễ Phi Phi đột nhiên dừng bước.
"Làm gì thế?", Trần Hiểu Dĩnh ngạc nhiên hỏi.
Mễ Phi Phi đưa mắt nhìn quanh, thấy có một chiếc xe đang đậu ở bãi đỗ xe. Quả nhiên là một chiếc Hum¬mer màu đen. Cô gần như phấn khích đến mức muốn hét lên, vội vàng kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: "Hiểu Dĩnh, cô bẹo tôi một cái đi, bẹo tôi một cái đi!" Suy đoán của mình chính xác, Mễ Phi Phi vui như trúng xổ số năm trăm vạn, cảm giác phấn khích đến mức không thể diễn đạt bằng lời, chỉ thấy đầu óc váng vất.
"Cái gì? Để làm gì, cô điên à?", Trần Hiểu Dĩnh ngơ ngác. Một cái bóng cao lớn xuất hiện trước mặt họ: "Nhận được hoa chưa?"
"Hoa?". Trần Hiểu Dĩnh ngây người, ngoảnh lại nhìn người hỏi, cô sửng người.
"Nhận được rồi, một bó rất to! Cám ơn anh!". Khuôn mặt Mễ Phi Phi ánh lên niềm vui, nụ cười càng rạng rỡ và ngọt ngào.
Anh ta, là người tặng hoa lúc trưa, là người lái chiếc xe Hum¬mer, cũng là anh béo bị Mễ Phi Phi tra hỏi trong chương trình "Tri thức tám phút xem mặt" lần trước. Lúc này anh ta đang mỉm cười, dịu dàng nhìn cô hoặc cô ấy, trong măt ánh lên sự kì vọng.
Mễ Phi Phi rất vui, một người luôn cởi mở như Mễ Phi Phi giờ cũng trở nên bẽn lẽn, do dự hồi lâu mới hỏi: "Sao anh biết địa chỉ của em?"
Anh lướt mắt nhìn Mễ Phi Phi: "Lần trước cô tuyên bố rất to mà, thính giác của tôi đâu có vấn đề gì, trí nhớ cũng tàm tạm, vì vậy đương nhiên là tôi biết rồi!"
Một người đàn ông kiêu ngạo, Mễ Phi Phi nghĩ.
"Đi thôi, tìm chỗ nào ngồi một lát, tôi mời cô dùng cơm!", anh béo nói.
Nhưng ánh mắt của anh ta từ đầu đến cuối đều hướng về phía Trần Hiểu Dĩnh. Mễ Phi Phi có hơi ngạc nhiên, tuy nhiên ngay sau đó lập tức như hiểu ra. Anh ta ngại không dám nhìn thẳng vào mình, đúng là một anh chàng e thẹn.
"OK!". Mễ Phi Phi vui vẻ nhận lời, cô không cần thiết phải làm bộ làm tịch. Cô kéo tay Trần Hiểu Dĩnh: "Đi thôi, chúng ta cùng đi!"
Trần Hiểu Dĩnh khẽ đẩy cô ra: "Hai người đi đi, tôi phải về nhà!"
Trong lòng Trần Hiểu Dĩnh cực kì hoang mang, cô sợ những tình huống như thế này, là hạnh phúc hay là trò đùa, cô không thể phân biệt được, chỉ muốn lập tức chạy thoát khỏi tầm mắt của hai người này.
Nhìn theo cái bóng của cô, anh béo đẹp trai trầm ngâm hồi lâu, Mễ Phi Phi vỗ vai anh: "Chúng ta đi đâu?"
Anh ta nhìn cô, dường như có hơi hiểu ra vấn đề, anh ta liền hỏi lại: "Hoa … cô nhận rồi à?"
"Nhận rồi!", Mễ Phi Phi cười ngọt ngào.
"Cô đã đọc tấm thiệp bên trong chưa?". Anh béo khẽ nhíu mày, dường như bị chuyện gì đó làm cho váng vất, tâm trạng rối loạn.
Kết hôn chớp hoáng
"Tấm thiệp nào? Em không nhìn thấy!". Mễ Phi Phi chợt nhớ ra lúc mình đi lấy bình hoa về, thấy Trần Hiểu Dĩnh đang nhét một viên giấy vào trong bọc hoa ném vào thùng rác, cô chợt sực tỉnh: "A, em nhớ ra rồi, lúc em đi tìm lọ hoa, Hiểu Dĩnh giúp em tháo giấy bọc hoa, có thể không để ý nên đã ném luôn cả cái thiệp ấy đi rồi!"
Vẻ mặt anh ta như đông cứng lại, là không vui, là trầm ngâm, hay là tâm trạng khác, Mễ Phi Phi liền lên tiếng an ủi: "Không sao, anh đừng trách Hiểu Dĩnh, cô ấy chưa từng được nhận hoa nên không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt ấy cũng là điều dễ hiểu. Thôi bỏ đi, anh có gì cứ nói thẳng với em là được rồi, không cần phiền phức thế đâu!"
"Thật không?", anh ta nhìn cô, vẻ mặt trầm ngâm.
"Thật, em đã rửa tai lắng nghe rồi đây!", Mễ Phi Phi cười tươi, vẻ mặt rất dễ thương.
"OK!". Anh ta gật đầu: "Trên tấm thiệp ấy viết là: Tôi là Trình Kiến Công đã bị mọi người công kích trong buổi xem mắt tám phút hôm trước. Mong cô hãy giúp tôi chuyển bó hoa này cho cô gái bạn đồng nghiệp của cô, nói với cô ấy rằng, tối đó cô ấy là cô gái đẹp nhất, tôi hi vọng có thể làm quen và thân thiết với cô ấy!"
Nụ cười trên mặt Mễ Phi Phi lập tức đông cứng lại.
Anh ta nói cái gì? Chẳng lẽ bó hoa ấy không phải là tặng cho mình ư? Chẳng lẽ là anh ta nhờ mình gửi cho Trần Hiểu Dĩnh? Thật là vớ vẩn!
Cô nhìn anh ta, ánh mắt như nghi hoặc, không dám tin và cũng không muốn tin vào những gì mình vừa nghe. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta khiến cho cô biết đó là sự thật, là cô đã ăn dưa bở. Hóa ra anh ta muốn tặng hoa cho Trần Hiểu Dĩnh. Anh ta đứng chờ ở đây cũng là vì muốn hẹn với Trần Hiểu Dĩnh.
Cô lắc đầu, chưa bao giờ cô lại gặp phải một cú sốc lớn như thế này, lớn đến mức vượt quá sức chịu đựng của cô.
Mễ Phi Phi ngồi bệt xuống cái gờ bên bãi đỗ xe, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, bật khóc.
"Rất xin lỗi, tôi không muốn làm tổn thương cô, chỉ vì hôm đó cô ấy không để lại tên và số điện thoại. Tôi chỉ biết hai người đi với nhau, còn cô từng nói rõ tên và địa chỉ nơi làm việc của mình cho tôi, vì vậy tôi… tôi chỉ muốn tìm cô ấy!". Anh ta ngồi xuống bên cạnh, cuống quýt không biết an ủi ra sao. Lần đầu tiên hẹn hò với con gái, vắt óc nghĩ ra một sự khởi đầu lãng mạn, nào ngờ lại đổ bể thế này.
Mễ Phi Phi ngẫng đầu, nước mắt nhạt nhòa. Những giọt nước mắt đen sì lăn trên má tạo thành những vệt dài trên khuôn mặt. Bởi vì Mễ Phi Phi chải mas¬cara, lại chải rất đậm nên giờ nước mắt làm mas¬cara lem nhem ra hết mặt cô. Trình Kiến Công không dám cười, đành lấy khăn giấy trong túi áo ra, đưa cho cô: "Cô lau đi!"
Mễ Phi Phi thoáng rung động, đàn ông mà mang giấy ăn theo bên mình, chắc chắn là một người đàn ông rất chu đáo, biết quan tâm. Mà một người đàn ông tốt như thế đã vuột mất khỏi tay mình, thật là đáng tiếc. Rồi cô lau nước mắt, ngẩng mặt lên, hỏi: "Tại sao không chọn tôi?"
Trình Kiến Công hơi ngây người một lát rồi hỏi: "Cô không cam tâm thua dưới tay cô ấy phải không?"
"Đúng thế!", Mễ Phi Phi bộc lộ luôn bản chất hiếu thắng của mình. Trình Kiến Công nhìn cô gái thẳng thắn, phóng khoáng trước mặt, trong lòng thầm nhủ, thực ra cô ấy cũng là một cô gái rất dễ thương, chỉ đáng tiếc là người hợp ý mình không phải cô ấy. Anh ngẫm nghĩ rồi từ từ nói: "Lúc còn nhỏ, mẹ tôi rất thích kể chuỵên cổ tích cho tôi nghe. Tôi nghe nhiều nhất là chuyện "Nàng tiên cá", cô nghe bao giờ chưa?"
Mễ Phi Phi gật đầu.
"Trong câu chuyện ấy có nàng tiên cá lương thiện, có hoàng tử và công chúa. Nghe xong, tôi cứ nghĩ mãi, tại sao hoàng tử nhất định phải lấy công chúa nhỉ?". Trình Kiến Công vò vò đầu, dường như đang quay lại thuở ấu thơ: "Mẹ tôi nói với tôi, bởi vì công chúa xinh đẹp, hơn nữa lúc nào cũng là hoàng tử đi đôi với công chúa, vì họ xứng đôi với nhau. Còn nàng tiên cá thì sao? Cô ấy lương thiện, nhưng cô ấy không xinh đẹp, vì vậy cô ấy chỉ biết giương mắt nhìn hoàng tử lấy công chúa, sau đó hóa thành bọt biển, biến mất trong đại dương, trong im lặng!"
Giọng nói của Trình Kiến Công rất hay, lúc kể dễ khiến cho người ta đắm chìm vào câu chuyện. Mễ Phi Phi say sưa lắng nghe. Lúc Trình Kiến Công dừng lại, cô mới sực hiểu ra, ngơ ngác hỏi: "Anh cảm thấy Hiểu Dĩnh chính là nàng tiên cá?"
Trình Kiến Công cười: "Lúc nhỏ tôi nghĩ, nếu như hoàng tử không lấy nàng công chúa mà lấy nàng tiên cá thì sao? Tôi là đàn ông, tôi cũng thích những cô gái xinh đẹp trên đường. Gặp những cô mặc áo hai dây, váy siêu ngắn, để lộ cặp chân trắng ngần ở trên đường, tôi cũng phải ngoái nhìn vài lần. Nhưng tìm vợ thì khác, tôi có tiêu chuẩn của mình, thứ nhất là lương thiện, thứ hai là thông minh. Trong buổi nói chuyện tám phút hôm ấy, lúc nhìn thấy Trần Hiểu Dĩnh, nói thật là tôi có hơi chấn động, bởi vì cô ây quá lương thiện, thực sự lương thiện. Cô nói thật đi, cô kéo cô ấy đi, có phải ít nhiều là vì muốn cô ấy làm nền cho mình đúng không?"
Mặt Mễ Phi Phi đỏ bừng, cúi đầu không nói gì.
Trình Kiến Công nói tiếp: "Cô ấy biết rõ là như thế, nhưng cô ấy đã nói thế nào? Cô ấy cam tâm tình nguyện làm nền cho bạn bè, đây là giá trị tồn tại của cô ấy. Không biết tại sao, khi nghe thấy câu nói ấy, tôi có cảm giác nghe thấy tiếng nàng tiên cá hóa thành bọt biển, cảm thấy rất đau lòng!"
Mễ Phi Phi đờ người nghe Trình Kiến Công nói.
"Về sau, tôi không nén được nói cô dăm ba câu, vốn định bất bình thay cho cô ấy, nhưng ý kiến của cô ấy về vấn đề phụ nữ có nên coi trọng cái ví tiền của đàn ông hay không thật sự khiến tôi chấn động! Lúc ấy tôi mới biết cô ấy không chỉ lương thiện mà còn có đầu óc!". Trình Kiến Công vỗ vai Mễ Phi Phi: "Nếu như nói giờ tôi muốn tìm một cô bạn gái, vậy tôi sẽ chọn cô. Chúng ta sẽ vui đùa rất vui vẻ, nhưng giờ tôi muốn tìm vợ, muốn xây dựng gia đình, sống qua ngày, vì vậy tôi chọn cô ấy. Lương thiện, thông minh, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của tôi".
Nói rồi Trình Kiến Công đứng dậy, đi ra chỗ đỗ xe.
"Đợi đã!". Mễ Phi Phi lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, đó là của cô ấy, sau đó lấy bút vẽ lông mày ra viết viết cái gì đó lên tấm danh thiếp, sau đó đưa cho Trình Kiến Công: "Đây là số điện thoại của cô ấy, Hiểu Dĩnh rất lương thiện, tôi có thua cô ấy cũng tâm phục khẩu phục. Chỉ có điều, nếu anh không tán được cô ấy, có thể quay lại tìm tôi, tôi vẫn rất thích anh!", nói rồi cô liền đi thẳng.
Nhìn theo cái bóng của Mễ Phi Phi, Trình Kiến Công gãi gãi đầu, chẳng trách mẹ anh từng nói, mỗi cô gái đều giống một cuốn sách, chỉ có điều cuốn sách này thật khó hiểu.