Tạ Nghiên không nói gì vì đau eo, cơ bản là bố và mẹ của Tạ Nghiên kêu anh ăn thêm trái cây, miệng Tạ Nghiên ăn không ngừng khi bước vào cửa. Mẹ Tạ còn chuẩn bị vài hộp đồ ăn tự nấu cho anh để mang về.
Sự nhiệt tình của cha mẹ nguyên chủ đã khiến Tạ Nghiên, người không cha không mẹ, không biết phải đáp lại thế nào, sự chăm sóc đột ngột khiến anh không thích ứng kịp. Khi rời đi, anh u sầu không thể giải thích được.
"Nếu cậu nhớ nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về thăm một chút, tôi sẽ không ngăn cản." Hoắc Duyên Niên nhận ra vẻ bơ phờ của Tạ Nghiên.
"Anh đương nhiên không ngăn cản tôi, còn có thể mỗi ngày đều tới cửa bên cạnh dùng bữa." Tạ Nghiên tức giận với Hoắc Duyên Niên, đừng tưởng rằng hắn không biết Hoắc Duyên Niên đang suy nghĩ gì.
Hoắc Duyên Niên có ý này, nhưng lúc nói câu đó không phải đang nghĩ tới Hàn Mạt Mạt.
"Chuyện xảy ra tối hôm qua tôi sẽ không để yên. Tôi muốn ăn bánh kem." Tạ Nghiên nằm đến trên mặt có một vết đỏ.
"Đi siêu thị mua bánh cho cậu ấy đi." Hoắc Duyên Niên nhìn thấy Tạ Nghiên đang xoa xoa mặt đỏ bừng, lông mi cong vút run lên, nhìn thật đáng thương, có ý muốn nhéo anh một cái.
Cảm nhận được ánh mắt của Hoắc Duyên Niên, Tạ Nghiên ngẩng đầu nhìn.
"Đừng nói là anh luyến tiếc nhé."
"..." Bá đạo tổng tài Hoắc thị giá trị con người trên trăm triệu không hài lòng.
Khu phố thương mại đông đúc xe cộ, bây giờ là thời điểm tắc nghẽn nhất trong ngày, tài xế đỗ xe không được, Tạ Nghiên như chết dở, nhiệm vụ mua bánh rơi vào tay Hoắc Duyên Niên.
"Mùi vị gì?" Hoắc Duyên Niên hỏi trước khi xuống xe.
"Đừng mua vị trái cây, những thứ khác đều được, mua nhiều ăn không hết thì để mai ăn đi." Tạ Nghiên thật vất vả xoay người nằm ngửa.
Hoắc Duyên Niên xuống xe đi trong đám người, bóng lưng cao lớn của anh vẫn bắt mắt giữa đám đông, Tạ Nghiên cứ nhìn chằm chằm Hoắc Duyên Niên khi anh bước vào cửa hàng rồi thu hồi ánh mắt.
Cửa hàng bánh ngọt này rất nổi tiếng, nguyên liệu sử dụng rất nghiêm ngặt, đương nhiên giá cả không hề rẻ, Hoắc Duyên Niên từng nghe thư ký giới thiệu tiệm này. Khi Hàn Mạt Mạt còn ở Hoắc thị, anh cảm thấy con gái rất thích món tráng miệng nên rủ cô đi, Mạt Mạt nói muốn giảm cân nên không chịu.
Không ngờ Tạ Nghiên lại thích đồ ngọt, vừa vào cửa đã thấy mùi bánh nồng nặc bốc ra, tiệm này không hợp túi tiền bình dân nên không có mấy người.
Anh ấy đã đăng ký thẻ VIP từ trước, vẫn giữ nó trong ví của mình khi không mời Mạt Mạt được.
Trong tủ trưng bày bánh kem, các loại bánh ngọt nhỏ tinh xảo đặc biệt hấp dẫn, ngay cả Hoắc Duyên Niên vốn không thích lắm cũng có ý muốn thử.
"Gói hết bánh kem cho tôi, trừ vị trái cây." Hoắc Duyên Niên nghĩ đến câu nói luyến tiếc của Tạ Nghiên liền trở nên buồn bực, anh ta đường đường là tổng tài Hoắc thị tiếc tiền vì mua vài cái bánh không?
Vài nữ nhân viên liếc nhìn Hoắc Duyên Niên nhiều lần và bắt đầu gói bánh trong khi Hoắc Duyên Niên ngồi đợi, một vài nữ nhân viên lén trò chuyện.
"Cậu có nghĩ rằng anh ấy rất quen thuộc!"
"Thị lực của cậu quá tệ, đó là tổng tài Hoắc thị, người từng lên báo đó, giá trị bản thân anh ta có thể mua mấy người chúng ta luôn."
"Ah! Thì ra là anh ta! Nhớ! Tôi nhớ vợ của Hoắc tổng là một chàng trai rất dễ thương và xinh đẹp! Vì vậy, đây là... "
" Chà! Chúa ơi, thật là ngọt ngào!! "
Hoắc Duyên Niên không biết rằng mình bị một số phụ nữ cửa hàng YY cùng Tạ Nghiên lăn lộn ở trên giường. Gửi tin nhắn cho Tạ Nghiên.
[Hoắc Duyên Niên: Chờ no chết đi. 】
[Hoắc Duyên Niên: Không, cậu trước hết đau eo chết đi. ]2
[Tạ Nghiên: Hoắc tổng, anh có thể tự đi bộ về nhà. 】
【Hoắc Duyên Niên: Đặt cược 100, khi tôi bước ra xe đi không được 50 mét sẽ quay lại. 】
【Tạ Nghiên: Anh thật có tiền. ]
Hoắc Duyên Niên cùng Tạ Nghiên ghét bỏ nói chuyện phiếm, bất giác ngoắc ngoắc khóe miệng, quá ôn như làm mất khí chất tổng tài rồi.
Ngay lúc Hoắc Duyên Niên đang định đi về, tiếng cười như chuông bạc đột nhiên vang lên, nói chuyện nhỏ với nhau ở trong tiệm trở nên vang vội.
Hoắc Duyên Niên quen với tiếng cười này. Anh ta đứng dậy ngay lập tức nhìn vào nơi phát ra âm thanh.
Trong góc cạnh cửa sổ, ngồi một nam một nữ, nam nhân nhẹ nhàng tao nhã, nữ nhân xinh đẹp thuần khiết. Nam nhân nói gì, nữ nhân nhàn nhạt nhìn nam nhân, ngọt ngào cười. Người đàn ông đưa một thìa kem cho người phụ nữ, người phụ nữ ngượng ngùng ăn kem.
"Hàn Mạt Mạt." Hoắc Duyên Niên liếc mắt, ánh mắt u ám cùng kinh hãi, nhìn thẳng vào đôi nam nữ, khí thế xung quanh không thể kiềm chế.
"Hoắc... Hoắc... tiên sinh bánh ngọt của ngài." Nhân viên bán hàng không biết tại sao Hoắc Duyên Niên lại đột nhiên kinh khủng như vậy, khi đến gần anh ta,tay không hề có ý thức run rẩy, nói năng không thuận lợi.
"Các cô biết hai người kia sao?" Hoắc Duyên Niên cầm lấy túi bánh, nắm chặt giơ tay lên.
"Không... biết... là khách hàng mới của ngày hôm nay."
"Có vẻ là một cặp đôi rất ngọt ngào." Nhân viên bán hàng không biết mình nói gì sai, theo bản năng cô rời khỏi ngay lập tức.
"Ha." Hoắc Duyên Niên chế nhạo rời đi tiệm bánh ngọt.
Nhân viên cửa hàng nhìn bóng lưng của Hoắc Duyên Niên, giống như một con sói đơn độc ẩn mình trong màn đêm.
Tạ Nghiên ở trong xe đợi rất lâu cũng không đợi được Hoắc Duyên Niên trả lời, liền tìm một trò thiểu năng để chơi.
Một tiếng "rầm" cánh cửa đóng lại, Tạ Nghiên quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Duyên Niên với một túi lớn bánh.
Tạ Nghiên chơi trò chơi trên đường đi, Hoắc Duyên Niên im lặng. Người lái xe lần đầu tiên cảm thấy sự tức giận bị kìm nén của Hoắc Duyên Niên. Không hổ là tổng tài phu nhân đã trải qua mưa to gió lớn.
Sau khi trở lại biệt thự, Hoắc Duyên Niên xuống xe trước, Tạ Nghiên đợi một hồi không có động tĩnh gì, Hoắc Duyên Niên gần như bước ra cửa.
"Hoắc Duyên Niên!" Tạ Nghiêntừ ngoài cửa sổ hét lên, "Anh không ôm tôi sao?"
Hoắc Duyên Niên dừng lại, quay người bước về.
Tạ Nghiên có thể nhìn rõ khuôn mặt u ám của Hoắc Duyên Niên dưới ánh đèn.
"Anh tức giận sao? Tôi cũng không bỏ anh lại, đi cùng tài xế trước." Tạ Nghiên bị Hoắc Duyên Niên bế lên, lẩm bẩm.
"Đau quá, đau quá!" Tạ Nghiên thực sự rất đau, mềm nhũn mà ôm lấy thân thể Hoắc Duyên Niên, suýt nữa thì nước mắt chảy ra.
Tay ở trên eo buông lỏng, nhưng vẻ mặt của Hoắc Duyên Niên vẫn như cũ, Tạ Nghiên tự hỏi người này khi đi ra ngoài đã xảy ra chuyện gì, chính là như thế này, chẳng lẻ nhìn thấy Hàn Mạt Mạt sao?
Tạ Nghiên tỉnh ngộ, hẳn là đã nhìn thấy Hàn Mạt Mạt, nếu không còn có ai có thể khiến tâm tình của Hoắc Duyên Niên thay đổi nhiều như vậy.
"Hoắc Duyên Niên? Có muốn ăn bánh ngọt không? Ăn một cái bánh ngọt tâm tình sẽ tốt lên." Đáng tiếc khuôn mặt của Hoắc Duyên Niên. Đẹp trai như vậy mà tối ngày trưng bản mặt thối.
"Câm miệng."
"..." Đứa em trai còn trẻ nhưng nóng tính, Tạ Nghiên hơn Hoắc Duyên Niên một tuổi, khiêm tốn quay mặt đi.
"Hoắc Duyên Niên, eo của tôi bị anh làm rất đau." Tạ Nghiên sau khi ở chung lâu ngày lá gan cũng lớn hơn, thấy Hoắc Duyên Niên càng muốn trêu chọc, anh ta hít mũi làm nũng.
Tạ Nghiên vén áo lên, lộ ra vòng eo trắng nõn có dấu vết đỏ đỏ tím tím, do hôm qua bị hất văng xuống giường.
Hoắc Duyên Niên ánh mắt tối sầm lại, không hiểu vì sao đáng tiếc không phải hắn để lại dấu vết.
"Tôi sẽ gọi bác sĩ qua." Hoắc Duyên Niên đưa Tạ Nghiên lên giường, chuẩn bị liên lạc với bác sĩ Nghiêm.
"Muộn lắm rồi, có thể dán thuốc cho tôi." Tạ Nghiên hai chân buông thõng bên giường, hai chân cởi giày ra, hai cái giày lần lượt rơi xuống đất, Hoắc Duyên Niên nhìn đến đầu đều to ra.
Sau khi bị Tạ Nghiên chọc tức, đám mây đen trong lòng Hoắc Duyên Niên có chút biến mất, anh thở dài, tìm thuốc dán cẩn thận dán lên vết tím trên eo của Tạ Nghiên.
"Hì hì." Tạ Nghiên vùi đầu vào gối ngâm nga.
"Có phải là đàn ông không? Mạnh mẽ lên được?" Hoắc Duyên Niên nghe thấy tiếng meo meo bên tai, trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu không rõ, anh vô thức vươn tay vỗ mông Tạ Nghiên, rồi dừng lại.
"Hoắc Duyên Niên, anh là một tên lưu manh chết tiệt." Tạ Nghiên còn chưa từng bị ai đánh qua mong, mông đau và éo đau đến mức muốn mắng mẹ.1
Hoắc Duyên Niên bị mắng đến sững sờ, lòng bàn tay giật giật, quả nhiên rất mềm, thật muốn đánh.