Tầm mắt lấp lánh của Mộ Yên Nhiên rơi vào trên người Lục Tấn Uyên, ngay sau đó, cô ta nở một nụ cười động lòng người:" Người tôi yêu, hôm nay anh ấy cũng ở đây."
Người có mặt ở đó cũng theo tầm mắt của cô ta nhìn về phía chỗ cao kia, vừa nhìn, liền thấy Lục Tấn Uyên đứng ở nơi đó.
Người đàn ông chỉ là tùy tiện đứng ở chỗ đó, lại có loại phong thái vô cùng siêu phàm thoát tục, mặc dù không thấy rõ mặt mũi của anh ta, lại chỉ là liếc mắt nhìn từ xa như vậy, nhưng cũng chấn động lòng người.
"Bên nhau đi, bên nhau đi."
Không biết là ai gây rối, hô to lên, đối với loại cảnh tượng náo nhiệt này, luôn có người vui vẻ khi thấy nó xảy ra.
Lục Tấn Uyên cau mày, dường như hoàn toàn không nghĩ tới Mộ Yên Nhiên sẽ bộc rộ ra như thế.
Bạch Tân Vũ thấy anh không nói lời nào, dáng vẻ dường như không hề muốn đáp lại, trong lòng có chút lo lắng, ghé vào bên cạnh Lục Tấn Uyên, "Nhiều người như thế này, cậu không thể để cho một cô gái không xuống sân khẩu được ngay trước mọi người chứ ?"
Mộ Yên Nhiên đứng trên sân khấu, tay cô ta thật ra đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, chẳng qua là trên mặt vẫn không lộ ra chút nào, duy trì dáng vẻ tao nhã khéo léo kia như cũ.
Lục Tấn Uyên thấy sự yếu đuối trong đáy mắt cô ta, cuối cùng, không từ chối.
"Mau đi xuống đi, nếu không em ấy sắp lúng túng muốn chết rồi."
Bạch Tân Vũ thúc giục Lục Tấn Uyên đi xuống lâu, lúc này Mộ Yên Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, trong phút chốc Lục Tấn Uyên xuất hiện kia, cô ta xông lên, ôm lấy anh: "Em biết anh sẽ không từ chối em mà."
Mặt Lục Tấn Uyên không có biểu cảm gì, tay treo giữa không trung, cũng không hạ xuống, tiện thể mang cô ta ra ngoài, sau khi tránh ra tầm mắt những người vây xem kia, mới kéo người của Mộ Yên Nhiên ra.
"Tại sao lại tự mình làm chủ như vậy?" Giọng của Lục Tấn Uyên không vui, đã quen thói nắm tất cả trong tay, anh chán ghét loại cảm giác bị người dắt mũi này.
Cách làm mới vừa rồi của Mộ Yên Nhiên này, coi như là đã chạm đến vảy ngược của anh.