Phẫn nộ, không cam lòng xông lên đầu, nhưng Mộ Yên Nhiên không biểu hiện ra bên ngoài, cô ta mạnh mẽ đè nén những cảm xúc trái chiều kia, "Thế nhưng mà, nếu như anh ra ngoài một mình, em không biết ăn nói với ông nội Lục thế nào."
Lục Tấn Uyên thấy Mộ Yên Nhiên quyết định không chịu tuỳ tiện tách ra, sắc mặt trầm xuống, giọng điệu nặng hơn mấy phần, "Dừng xe ở phía trước."
Mộ Yên Nhiên nghe giọng điệu lạnh như băng kia, ấm ức tới cực điểm, "Tấn Uyên, chẳng lẽ anh phòng bị em như vậy ư? Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn sao, em không có tư cách hiểu anh quan tâm anh ư?"
"Giữa bạn bè cũng cần giữ một khoảng cách, dừng xe lại."
Câu trả lời lạnh nhạt của Lục Tấn Uyên làm tay cầm bánh lái của Mộ Yên Nhiên nắm thật chặt, nổi gân xanh, chỉ là, cô ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, cũng không dám biểu hiện ra dáng vẻ điên cuồng gì, như thế, sẽ chỉ đẩy Lục Tấn Uyên về phía người phụ nữ khác.
"Được, em biết rồi." Mộ Yên Nhiên cố nén lửa giận, dừng xe lại, thả Lục Tấn Uyên xuống, An Thần đã chờ từ rất sớm, thấy hai người bọn họ đồng thời xuất hiện, hơi kinh ngạc.
"Giờ cô ấy ở đâu?" Lục Tấn Uyên không tiếp tục quan tâm nhưng cái khác, đi thẳng vào vấn đề hỏi.
"Giờ có lẽ tới khách sạn Sophia, Boss, người vừa rồi cô Ôn liên lạc là Dư Phi Minh."
Vừa nói, An Thần vừa chú ý đến sắc mặt của Lục Tấn Uyên, sợ câu nói này sẽ giống như mồi lửa nhóm lên lửa giận trong lòng Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên sầm mặt lại, con ngươi đen nhánh giờ phút này lạnh lẽo như nhỏ ra nước, được lắm, Ôn Ninh quả nhiên vẫn xem lời anh nói như gió thoảng bên tai, lại dám tới khách sạn thuê phòng với loại người này rồi?
"Lập tức tới đó." Môi mỏng của Lục Tấn Uyên khẽ mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ rồi ngồi chỗ ngồi phía sau, An Thần không dám chậm trễ, lập tức khởi động xe.
Mộ Yên Nhiên cách đó không xa vẫn không hề rời đi, cô ta nhìn bóng xe nhanh chóng rời đi, nắm chặt nắm đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay, làm hai bàn tay xinh đẹp thon dài xuất hiện mấy vết đỏ, nhưng hình như cô ta không hề phát hiện.
Không chút do dự, Mộ Yên Nhiên cũng vội vàng đi theo.
Cô ta ngược lại muốn xem người phụ nữ như Ôn Ninh có sức hấp dẫn gì, lại có thể khiến Lục Tấn Uyên không tham gia bữa tiệc gia đình mà muốn đi tìm cô.
Ôn Ninh dựa theo địa chỉ Dư Phi Minh cho cô tìm được toà khách sạn kia.
Sau khi đến khách sạn, Ôn Ninh không gấp gáp đi vào, mà đứng ở cửa chờ một người.
Vài ngày trước, sau khi cô nói kế hoạch lần này với Bạch Dịch An, vì để cô thuận lợi hoàn thành chuyện này hơn, anh ấy cho cô phương thức liên lạc của một người, nghe nói, người này rất có kinh nghiệm đối phó với loại cậu chủ ăn chơi như Dư Phi Minh.
Ôn Ninh đợi một hồi, lúc này mới thấy một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm đi tới, thấy cô, người kia đánh giá cô vài lần, "Người Bạch Dịch An nói chính là cô hả?"
Ôn Ninh khẽ gật đầu, người phụ nữ mỉm cười, "Tôi tên Mary."
Lập tức, Ôn Ninh nói kế hoạch của mình cho người phụ nữ, trên người cô bây giờ chuẩn bị một chút công cụ dùng để phòng thân, còn có một túi thuốc ngủ mài thành bột phấn, lát nữa, cô định nhịn trước một chút, sau khi làm Dư Phi Minh mê mẩn, lại nhân lúc anh ta không chú ý làm anh ta ngủ, cuối cùng lại chụp mấy tấm hình của anh ta, khiến anh ta không thể không nói hết những chuyện mà mình biết.
Chỉ là, sau khi Ôn Ninh nói xong, Mary không nhịn được cười ra tiếng, "Thuốc ngủ? Thứ này có hiệu quả chậm như vậy, không đợi cô làm anh ta mê muội ngủ mất, cô đã sớm bị ăn sạch sẽ rồi. Huống chi, cô xác định tay chơi nổi tiếng bên ngoài như anh ta sẽ quan tâm mấy tấm ảnh? Anh ta cũng không phải phụ nữ, cho dù bị lộ ra cũng không tổn thất gì."
Lúc này Ôn Ninh mới nhíu mày, Mary nói cũng có lý, nhưng mà, đây cũng là chủ ý duy nhất mà cô có thể nghĩ tới, bằng bản lĩnh của cô, còn chưa thể uy hiếp dụ dỗ Dư Phi Minh nói ra sự thật.
"Chuyện này, cứ giao cho tôi." Mary vỗ bả vai Ôn Ninh, nhét một cái túi vào tay cô, bên trong là một chiếc khăn tay, trông rất bình thường.
"Đây là một chiếc khăn tay dính ether, chỉ cần cô tìm được cơ hội bịt thứ này lên mặt người kia vài giây, sẽ có thể khiến anh ta hôn mê mấy tiếng, đến lúc đó, tôi sẽ khiến anh ta không thể không nói ra mọi chuyện cô muốn biết."
Ôn Ninh nhìn cái túi nho nhỏ kia một chút, không hề do dự, "Được, chờ tôi thành công, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Nói xong, Ôn Ninh giấu đồ trong túi quần áo, lúc này mới như không có việc gì đi vào.
Dựa theo số phòng Dư Phi Minh cho cô, Ôn Ninh tìm được địa phương, gõ cửa một cái, rất nhanh, cửa mở ra.
Dư Phi Minh đã sớm không còn kiên nhẫn chờ đợi, nhìn thấy Ôn Ninh xuất hiện, nhưng vẫn tỏ vẻ như bình thường, có chút không vui, "Cô cứ tới như vậy?"
Ôn Ninh cười lạnh trong lòng, anh ta còn muốn thế nào, cho là cô sẽ ăn mặc trang điểm lộng lẫy tổn hết tâm tư hấp dẫn anh ta như Ôn Lam à?
Cô nhìn thấy anh ta còn cảm thấy buồn nôn, làm sao có thể vì loại người này mà làm chuyện nhàm chán.
"Chẳng lẽ anh nông cạn như vậy, chỉ nhìn bên ngoài thôi sao?" Mặc dù Ôn Ninh khinh thường trong lòng, nhưng vì quyến rũ Dư Phi Minh, lại cố ý mỉm cười.
Trong ấn tượng của Dư Phi Minh, Ôn Ninh luôn rất bảo thủ, thậm chí có chút không thú vị, một động tác đơn giản của cô lại có sức hấp dẫn không giống bình thường, làm trong lòng anh ta cực kỳ ngứa ngáy, lập tức, không kiềm chế được cảm xúc, nhanh chóng kéo Ôn Ninh vào phòng,
"Vậy tôi ngược lại muốn xem xem có phải cô tốn công sức gì ở bên trong không."
Ánh mắt của Dư Phi Minh tham lam lưu luyến trên người Ôn Ninh, tựa như đang tưởng tượng dưới thân thể che chắn cực kỳ chặt chẽ của cô có phải có niềm vui bất ngờ gì không.
"Tự nhiên sẽ làm anh hài lòng." Ôn Ninh nói, giả vờ phối hợp với Dư Phi Minh đi tới bên giường.
Dư Phi Minh gấp gáp đang muốn đè cô lên giường giải quyết tại chỗ, Ôn Ninh lại vươn tay, "Anh không cảm thấy như thế quá nhanh sao?"
Dư Phi Minh nhíu mày, "Vậy cô muốn thế nào?"
Ôn Ninh đi vòng qua phía sau anh ta, "Gần đây tôi mới học được tay nghề xoá bóp, bằng không, anh thử một chút?"
Dư Phi Minh vốn có chút không tình nguyện, nhưng Ôn Ninh lại một mực kiên trì, điều này rất quan trọng, chắc chắn làm anh ta hài lòng, thế là cũng thỏa hiệp.
Ôn Ninh để Dư Phi Minh nằm ở trên giường, vươn tay dùng tư thế xoá bóp lúc trước học được thư dãn cơ bắp cho Dư Minh Phi.
Sức lực không nhẹ không nặng, rất nhanh, Dư Phi Minh bắt đầu vui sướng hưởng thụ phục vụ tri kỷ này, một lát sau, anh ta nhắm mắt lại, hai mắt Ôn Ninh tối sầm lại, lúc này mới thò tay vào trong túi nhẹ nhàng lấy ra thứ Mary cho cô lúc nãy, mở ra, đang định che miệng mũi Dư Phi Minh dựa theo lời cô ấy nói, lúc này, người đàn ông lại đột nhiên mở mắt ra, thấy thứ cô cầm trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Ôn Ninh giật nảy mình, "Tôi chỉ lấy ra lau mồ hôi mà thôi."
Lúc này Dư Phi Minh mới cười lạnh một tiếng, "Ôn Ninh, cô cho rằng tôi là kẻ ngu? Đây là thứ chuyên dùng để mê hoặc người khác hay được dùng trong bóng tối, quả nhiên cô không thành thật như vậy."