Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 192: Chọc giận anh.



Bởi vì biết Ôn Ninh không thích Hạ An Bình, thái độ của Jennifer đã tốt hơn rất nhiều. Hai người họ cùng nói chuyện thêm vài câu cô liền đưa ý rời đi trước.

Chỉ là vừa ra khỏi nhà của Ôn Ninh, nụ cười trên gương mặt của Jennifer liền biến mất, như có điều gì đó cần suy nghĩ.

Qua một thời gian tiếp xúc tìm hiểu, cô biết Ôn Ninh không lừa dối người khác. Cô ấy thật sự không thích Hạ An Bình... nhưng tình cảm Hạ An Bình đối với cô là thật lòng.

Jennifer bỗng có chút do dự, đúng lúc đó có một cuộc điện thoại gọi tới, là trợ lý của Hạ An Bình. "Cô Jennifer, hiện tại Lục Tấn Uyên đang tìm kiếm tung tích của Ôn Ninh, e là rất nhanh sẽ tra tới chỗ của anh Hạ."

Dù sao Jennifer cũng đã cùng Hạ An Bình hợp tác lâu năm, rất nhiều người dưới trướng Hạ An Bình đều coi cô là một chủ nhân khác của bọn họ. Cho nên nếu có chuyện gì không tiện nói cho Hạ An Bình biết thì đều trực tiếp thông báo với cô.

Jennifer chớp nhẹ đôi mắt, Lục Tấn Uyên chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.

"Tôi biết rồi. Tôi sẽ xử lý tốt chuyện này."

Sau đó cô quay đầu lại nhìn nơi mà Ôn Ninh đang ở. Tuy Hạ An Bình lúc đó đã xin lỗi cô nhưng mà cô tuyệt không cho phép anh dùng tương lai của mình đi bù đắp.

Nếu như Hạ An Bình không nhẫn tâm, vậy thì vai người xấu này để cô diễn đi.

Tập đoàn Lục Thị.

Trong phòng làm việc của Lục Tấn Uyên

Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, trên mặt Lục Tấn Uyên không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc nào, trong con mắt chứa đầy hàn ý và sự phẫn nộ.

Đến bây giờ Ôn Ninh đã rời xa vòng tay anh sắp được một ngày rồi, mà khi đi trên người cô không đem theo gì cả khiến việc tìm cô như mò kim đáy bể vậy, dù đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm ra cô.

Người đàn ông nhìn tập văn kiện trên tay, nhưng một chữ cũng không để vào đầu. An Minh đi vào, nhìn Lục Tấn Uyên nói : “Sếp, bên kia đang điều tra rồi, nhưng mà tin tức chính các thì vẫn cần phải đợi."

Lục Tấn Uyên đột nhiên đứng lên, đợi, nhưng anh lại không còn đủ nhẫn nại để đợi nữa rồi. Hiện tại anh chỉ muốn tóm tên khốn nạ dã dùng thủ đoạn bỉ ổi để đưa cô đi, sau đó giáo huấn gã đó một trận.

"Tiếp tục điều tra, anh tới chỗ Hạ An Bình cùng tôi."

Lục Tấn Uyên nheo mắt lại, đứa trẻ trong bụng của Ôn Ninh là của Hạ An Bình, càng nghĩ càng cảm thấy e rằng chỗ của hắn ta là nơi có khả năng lớn nhất. Nếu anh còn không nhanh hơn nữa, cả hai người bọn họ có lẽ sẽ cùng nhau biến mất hoàn toàn.

"Vâng." An Minh nhìn dáng vẻ toàn thân toát ra sát khí của Lục Tấn Uyên, nuốt từng ngụm nước bọt, đã rất lâu rồi anh không được nhìn thấy dáng vẻ này của sếp mình, lần này chỉ sợ Hạ An Bình sống không yên ổn rồi.

Hạ An Bình cũng không biết thế nào là một cuộc sống yên bình, Ôn Ninh muốn rời đi, bắt buộc phải làm hộ chiếu, giấy tờ.. Nếu là bình thường thì việc này đối với anh không có gì là khó khăn cả. Nhưng hiện nay lại có lệnh của Lục Tấn Uyên, những người muốn đi khỏi nơi này đều phải được điều tra tỉ mỉ nghiêm khắc.

Vì vậy Hạ An Bình không dám hành động tùy tiện thiếu suy nghĩ. Dù sao tại Hà Nội này, anh ta cũng không có lá gan khiêu chiến trước mặt Lục Tấn Uyên.

Trong lúc đang nghĩ cách để đưa Ôn Ninh rời đi cũng như tìm cách giải quyết mọi chuyện thì thư kí hốt hoảng chạy đến : "Tổng giám đốc, không xong rồi, Lục Tấn Uyên của tập đoàn Lục Thị đến rồi."

Chiếc bút trong tay Hạ An Bình rơi xuống bàn, anh đã biết trước rằng Lục Tấn Uyên khẳng định sẽ tìm tới anh, nhưng anh không nghĩ rằng anh ta lại đến đây sớm như vậy. Phải nói là..... tính kiên nhẫn của anh ta còn kém hơn so với những gì anh nghĩ.

Dù sao Lục Tấn Uyên cũng đã tìm tới tận cửa, muốn nói rõ chuyện trở mặt cùng mình rồi, đây thật sự không phải là một chuyện nhỏ.

Trong khi anh ta còn đang suy nghĩ, Lục Tấn Uyên đã mở cửa bước thẳng vào. Ở đó có biết bao nhiêu cấp dưới của Hạ An Bình anh cũng không thèm để vào mắt. Bước vào nơi này cứ như đi vào một nơi không người.

Hạ An Bình nhìn Lục Tấn Uyên đi đến với vẻ mặt điềm tĩnh, che giấu đi hết những cảm xúc khác, làm như không có chuyện gì đứng lên tiếp đón Lục Tấn Uyên. "Lâu rồi không gặp, anh Lục, điều gì mang anh tới đây tìm tôi vậy. Có chuyện gì sao?"

Lục Tấn Uyên nhấc nhấc khoé môi : “Không ngờ anh Hạ đây lại có tài năng thiên bẩm về diễn xuất đến thế, có điều hiện giờ tôi rất bận nên không thể cùng anh chơi trò chơi nhạt nhẽo này. Ôn Ninh đang ở đâu? Mang cô ấy ra đây."

Sắc mặt của Hạ An Bình nhanh chóng trở nên khó coi, anh thực sự đã chịu đủ sự ngạo mạn này của Lục Tấn Uyên rồi, giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của anh ta. Anh ta rõ ràng không để anh vào tầm mắt.

"Tôi xin lỗi, tôi không biết anh Lục là đang nói về chu gì."

Hạ An Bình giả ngốc, lại khiến cho ngọn lửa trong mắt Lục Tấn Uyên bùng lên, anh bước lên vài bước tới gần. "Hạ An Bình, không đúng, phải gọi là .... Lục An Bình? Anh cho rằng anh thay tên đổi họ thì tôi sẽ không tra ra thân phận của anh, quá khứ của anh sao? Chẳng qua chỉ là kẻ chen chân giữa người khác, cùng phụ nữ đó có con riêng. anh nghĩ anh là ai mà có tư cách... cùng tôi nói chuyện như vậy hả?"

Lục Tấn Uyên nói từng câu từng chữ, giọng nói lạnh lẽo mang theo sự châm chọc như những ngọn giáo đâm tới, khiến Hạ An Bình tức giận tới bốc hoả.

"Vậy còn anh? Lục Tấn Uyên, có nhà họ Lục anh mới có được ngày hôm nay để ở đây đắc ý và kiêu ngạo. Anh cho rằng khi anh mất đi nhà họ Lục chống sau lưng anh sẽ thành thế nào? Ôn Ninh, đúng là đang ở trong tay tôi, cô ấy là tự nguyện tới đây muốn cùng tôi rời đi. Vậy nên anh không cần phải gây khó dễ với một cô gái yếu đuối như cô ấy."

"Nhà họ Lục các người kiện cô ấy ra toà, hiện giờ cảm thấy vẫn chưa hại cô ấy đủ thảm hay sao?"

Hạ An Bình siết chặt nắm tay đối mặt cùng Lục Tấn Uyên. Hai người mặt đối mặt, tình thế giằng co, bầu không khí tràn đầy sự nguy hiểm giống như hai thùng thuốc súng giáp mặt nhau.

"Đấy là chuyện của tôi. Bây giờ tôi hỏi anh, anh có giao Ôn Ninh ra đây cho tôi không?"

Lục Tấn Uyên nghe thấy chuyện trong tù. Anh nhíu mày, nhưng cũng không có bất kỳ ý định lùi bước nào.

Muốn mang Ôn Ninh đi sao, nằm mơ đi!

"Tôi sẽ không giao cô ấy cho anh, để anh tiếp tục có cơ hội làm tổn thương cô ấy."

Nghe thấy lời Hạ An Bình nói, Lục Tấn Uyên giận quá hoá cười : “Được lắm, nhớ lấy lời anh nói."

Nếu như Hạ An Bình đã rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, anh cũng sẽ chiều theo ý của anh ta, khiến anh ta không còn mặt mũi.

"Tuy rằng anh Hạ mấy năm gần đây vẫn luôn nỗ lực phát triển, muốn rửa sạch hết những chuyện bẩn thỉu trước kia ở trên người đi, nhưng mà . phàm là những nơi đã đi qua đều sẽ lưu lại dấu vết."

Lục Tấn Uyên lấy ra một chiếc USB từ trong ngực áo rồi cười lạnh, ném nó lên bàn làm việc của của Hạ An Bình, "Anh có muốn xem bên trong một chút hay không? Chắc hẳn nó sẽ giúp anh nhớ lại rất nhiều thứ đấy."

Sắc mặt Hạ An Bình lập tứcthay đổi, anh ta không nghĩ tới Lục Tấn Uyên lại nhanh như vậy, chỉ trong một ngày mà đã có thể...

Yên tâm đi, đây chỉ là một phần thôi, trong tay tôi vẫn còn rất nhiều.

Tôi cho anh thời gian là một ngày để anh suy nghĩ. Giao Ôn Ninh ra rồi tôi tha cho anh một mạng, hay là tôi giúp anh cho mọi người biết mấy chuyện bẩn thỉu không nên lộ ra ngoài của anh, những chuyện mà anh vất vả giấu đi. Một khi công khai, tất cả những thứ mà anh cực khổ xây dựng bao nhiêu năm qua có thể sụp đổ trong nháy mắt. Tôi chờ đợi sự lựa chọn của anh."

Nói xong, Lục Tấn Uyên buông tay, lấy trong lồng ngực chiếc khăn tay, lau tay. Sau đó anh cầm lấy cổ áo của Hạ An Bình, nhấc bổng anh ta lên rồi ném xuống.

Cả quá trình anh đều không nói một lời nào, thế nhưng ý tứ khinh miệt trong đó lại phát huy vô cùng tốt. Khiến cho trông Hạ An Bình giống như một thứ bẩn thỉu muốn vứt đi vậy.

Hạ An Bình nắm chặt nắm đấm, Lục Tấn Uyên luôn có thể dùng những biện pháp đơn giản là có thể thành công chọc giận anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.