*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người vừa rồi có phải là Lục Tấn Uyên không?
Ôn Ninh đi qua mấy bước, người đàn ông với đôi chândài, so với cô bước nhanh hơn rất nhiều, rất nhanh đã biến mất.
Ôn Ninh không đuổi kịp, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, chắc chỉ là ảo giác, làm sao Lục Tấn Uyên có thể tới đây, bây giờ có lẽ ahh đang bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn với Mộ Yên Nhiên rồi?
Nghĩ đến đây, Ôn Ninh tự giễu cười, hiện tại cô vẫn còn đang suy nghĩ về những thứ này thì có lợi gì chứ, còn không bằng sau này nghĩ cách sống tốt.
Một đêm trôi qua nhanh chóng.
Ôn Ninh đi theo y tá đi xem phòng, không ngờ căn nhà không những giá cả rất tốt lại không có khuyết điểm như cô tưởng tượng, rất sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa còn có tất cả mọi thứ, chuyện này cô cũng không ngờ tới.
"Cái này, giá cả không sai, đúng không?"
Ôn Ninh cầm hợp đồng cho thuê với vẻ mặt không thể tin được, cô luôn cảm thấy loại bánh từ trên trời này sẽ không đến lượt mình.
Chủ nhà vội vàng gật đầu, trong nụ cười còn mang theo một chút khẩn thiết, sáng nay có một người đàn ông tự tìm đến, yêu cầu anh ta cho một người phụ nữ thuê căn nhà này, chỉ cần làm tốt sẽ cho anh ta một căn nhà đẹp.
Vốn dĩ anh ta cũng không ngờ, nhưng anh ta càng không ngờ những gì người đó nói lại là sự thật, thật sự cho anh ta một căn nhà...
Làm sao anh ta có thể từ chối một điều tốt như vậy?
"Đây không phải là nhà đã có người chết đúng không?" Ôn Ninh nhìn qua thấy không giống, nhưng cái giá này thật sự không thuyết phục được cô, dù sao cô phải sinh con ở đây, tuyệt đối không được có vấn đề gì..
"Dĩ nhiên là không rồi."
Chủ nhà tìm được tất cả ảnh chụp ở nhà có thể chứng minh được căn nhà đó, Ôn Ninh xem kỹ rồi mới yên tâm ký tên.
Cuối cùng giải quyết xong một mối lo lớn, Ôn Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm, chủ nhà trực tiếp đưa chìa khóa cho cô rồi rời đi.
"Cô ở đây nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì thì tìm tôi."
Thấy mọi việc đã xong, cô y tá bỏ đi sau vài lời.
Ôn Ninh gật đầu, ôm gối xuất thần nhìn căn nhà sạch sẽ ấm áp này, sờ sờ đứa bé còn đang động đậy trong bụng: “Bé con, con nghĩ xem, mẹ cũng có chút may mắn sao?Cũng phải, ông trời rất công bằng mà.. "
Ôn Ninh suy nghĩ, sau đó cảm thấy mệt nên lên tầng tìm vị trí phòng ngủ.
Đêm khuya, đường phố càng ngày càng vắng vẻ, cách Ôn Ninh không xa có một chiếc xe đen chậm rãi dừng lại.
Chiếc xe này thoạt nhìn rất đắt, nhưng giờ đã muộn, bên ngoài cũng ít người để ý.
"Mọi việc đã xong.” Y tá và chủ nhà đứng trước xe, kính cẩn báo cáo mọi việc cho những người bên trong.
"Ừ."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, từ trong đó lộ ra một khuôn mặt đẹp trai như trời sinh, Lục Tấn Uyên đưa hai người tài liệu, hai người kinh ngạc nhìn nhau: "Cảm ơn anh Lục."
"Ông chủ, có muốn về không?"
An Minh im lặng nhìn Lục Tấn Uyên, cho dù Ôn Ninh không biết những chuyện này, nhưng thật ra Lục Tấn Uyên đã sắp xếp ổn thỏa mọi mặt trong cuộc sống của cô, người ngoài nhìn vào cũng có thể thấy rõ.
Ông chủ vẫn rất quan tâm đến Ôn Ninh, chỉ là...
Nghĩ đến lễ đính hôn sắp tới, Lục Tấn Uyên không biết nên nói gì, có lẽ, sau lưng cô, anh chỉ có thể âm thầm giúp đỡ như thế này.
"Tôi đi xuống thư giãn một chút."
Lục Tấn Uyên nói xong, xuống xe chậm rãi đi tới, nhìn về hoàn cảnh nơi đây, lập tức, đến dưới một gốc cây lớn, ở đây, có thể nhìn thấy tầng hai nhà nơi Ôn Ninh ở.
Bây giờ, đèn ở đó đã sáng, có lẽ là Ôn Ninh đã lên tầng, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lục Tấn Uyên nhìn ánh đèn mờ ảo, ánh mắt sâu thẳm, trìu mến như đang nhìn thứ gì đó quý giá.
Ôn Ninh nhìn quanh trong phòng ngủ không biết có phải là ảo giác của mình không, cô cảm thấy chăn ga gối đệm ở đây đều là đồ mới, dường như không có dấu vết bẩn hay cũ, thậm chí có thể sử dụng liền.
Điều này là cũng quá là thuận tiện rồi.
Ôn Ninh mỉm cười, đi tới bên cửa sổ mở toang cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, cách đó không xa có một khu vườn nhỏ, tuy rằng không khoa trương như nhà họ Lục nhưng cũng đã khiến cô rất hài lòng rồi.
Khi Lục Tấn Uyên nhìn thấy cô đột nhiên mở cửa sổ, mắt anh mờ đi. Hiện tại anh đang ở trong điểm mù của Ôn Ninh, nên anh không phải lo lắng về việc bị Ôn Ninh phát hiện. Chỉ là thế này, hình bóng mờ ảo nhìn thật giống ma, như muốn in sâu hình bóng cô vào tâm trí anh.
Ôn Ninh nhìn nơi này một hồi, có thể nói là một trăm phần trăm rất hài lòng với nơi này: "Lục Tấn Uyên, tên khốn kiếp, nhìn xem, cho dù không có anh, tôi cũng sẽ có một ngày vui vẻ. Thì ra không có anh, tôi cũng rất thoải mái. Đừng tưởng anh giỏi. "
Ôn Ninh nói lớn, như thể đang thông báo điều gì đó, và như để bản thân mình vui lên.
Giọng cô lọt vào tai Lục Tấn Uyên, khiến anh cười khổ.
Người phụ nữ này không biết rằng mọi thứ cô có được bây giờ là do anh sắp đặt sao? Mà còn cho rằng đó là may mắn của bản thân cô.
Có lẽ, điều này cũng tốt, Ôn Ninh của những ngày trước quá đau khổ, có lẽ cô không còn tin cái gọi là vận may sẽ rơi vào mình nữa.
Nhưng mà Lục Tấn Uyên vẫn không hề tức giận, ngược lại còn có chút buồn cười, nhưng mà lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Ôn Ninh, tuy rằng là mắng anh, nhưng ít nhất thấy được cô có ý chí kiên cường, chắc chắn sẽ không bị đánh cho gục ngã. Cô có thể đối phó với mọi rắc rối.
Bằng cách này, cho dù tạm thời rời khỏi đây, anh cũng có thể cảm thấy yên tâm hơn.
Một lúc sau, đèn vụt tắt, ngoài cửa sổ cũng không còn ánh sáng, Lục Tấn Uyên đứng lặng người một lúc rồi mới xoay người rời khỏi đây.
...
Sân bay
Diệp Uyển Tĩnh từ từ bước xuống chiếc máy bay tư nhân của gia đình họ Lục, và bên ngoài đã có một chiếc xe hơi đang đợi sẵn.
"Cô có thể tìm ra Ôn Ninh bây giờ đang ở đâu không?"