Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 267: Có cuộc sống không tốt



Lục Tấn Uyên bị tát nhưng không có một chút biểu cảm nào, nhìn bà ta chằm chằm, nụ cười trên môi càng ngày càng chua xót: “Cho đến tận bây giờ, thứ mà mẹ muốn vẫn là Lục gia, chẳng lẽ mẹ không có một chút cảm giác tội lỗi gì về chuyện của Ôn Ninh hay sao?"

Đột nhiên Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy trong lòng rất mệt mỏi, liên tục bôn ba ở trong nước ngoài nước, đã trễ chuyến bay lại còn phải đối mặt với sự chống đối của con trai mình, bà thật sự khó có thể chống đỡ.

"Tấn Uyên, mỗi người đều có điều quan trọng nhất của riêng mình. Đối với con, mọi vinh quang của Lục gia không là gì cả, nhưng với mẹ, nó lại là tất cả”.

Từ sau khi gả vào nhà họ Lục, cuộc sống của Diệp Uyển Tĩnh cũng không quá suôn sẻ, chồng bà trăng hoa, suốt ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí còn vì kẻ thứ ba mà ly hôn với bà, ồn ào đến nỗi toàn thành phố đều biết.

Điều duy nhất mà Diệp Uyển Tĩnh cảm thấy có thể bù đắp được cho mình, đó là vinh quang của nhà họ Lục.

Chỉ có cái này mới có thể khiến bà cảm thấy thanh xuân của mình không hề uổng phí, xoa dịu quên đi những thứ khác.

"Còn con thì sao? Lục Tấn Uyên nhìn bà, đột nhiên rất muốn cười, “Mẹ có từng nghĩ đến con chưa?"

Tất cả mọi chuyện về nhà họ Lục, bà ấy đều đã suy xét đến, chỉ duy nhất quên đi một người còn sống sờ sờ là anh.

"Tấn Uyên..."

Sự im lặng đến nghẹt thở bao trùm bầu không khí.

"Con sẽ không từ bỏ, con vẫn sẽ tiếp tục đi tìm Ôn Ninh, sống phải thấy người, chết thì phải thấy xác".

Lục Tấn Uyên bỗng lên tiếng, anh không giằng co trong yên lặng với Diệp Uyển Tĩnh nữa, bởi vì anh biết, bà ấy sẽ không lộ bất kỳ manh mối nào cho mình, cũng sẽ không có một chút hối hận hay tội lỗi gì về chuyện của Ôn Ninh cả. Vậy thì anh chỉ có thể dựa vào sức của mình để làm điều đó.

"Con hy vọng lần này mẹ đừng tiếp tục ngăn cản con, hay nói cách khác, con không chắc rằng mình sẽ làm ra cái gì đâu".

Trong giọng nói của Lục Tấn Uyên lộ ra sự kiềm nén và đau khổ.

Lúc này, Diệp Uyển Tĩnh mới nhìn thấy vết thương trên bàn tay của anh, đó là vết thương do ban nãy anh đã dùng tay đấm vào tường. Máu càng chảy xuống không ngừng thì ngực bà càng đau.

Diệp Uyển Tĩnh trong phút chốc chợt cảm thấy mờ mịt, bà cho rằng, dù là bất cứ lúc nào thì con trai bà cũng sẽ đứng về phía mình, không ngờ lại có một ngày sẽ đối chọi gay gắt như vậy.

Ôn Ninh chìm vào một giấc mơ.

Trong mơ, cô nhìn thấy con trai của mình, đứa trẻ chỉ vừa mới nhìn thoáng qua đã bị mang đi.

Trong trí nhớ, cô không thấy rõ mặt đứa bé mà chỉ nghe được tiếng khóc, cô chạy khắp nơi tìm kiếm dấu vết của con trai nhưng cuối cùng lại chỉ thấy được bóng dáng của một đôi nam nữ.

Là Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên, cô ta đang ôm đứa con của cô, trên khuôn mặt xinh đẹp là sự kiêu ngạo quen thuộc.

"Ôn Ninh, cô nhìn xem, ngày trước cô đã từng kiêu ngạo như thế nào, nhưng bây giờ con trai của cô đang nằm trong tay tôi".

"Có điều, chờ đến khi tôi sinh con thì nó cũng chỉ là đồ vô dụng, chẳng qua cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi".

Mộ Yên Nhiên mắt điếc tai ngơ với tiếng khóc xé lòng của đứa nhỏ, cô ta cười lớn, giống như đang chế giễu sự ngây thơ và ngu ngốc của Ôn Ninh.

"Trả con lại cho tôi!"

Ôn Ninh cố gắng chạy về phía trước, nhưng cho dù làm cách nào đi nữa cũng không thể đến gần bọn họ, cứ như thể bị ngăn cách bởi một rào cản vô hình.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Tấn Uyên và Mộ Yên Nhiên mang con mình đi, còn bản thân cô lại không làm được gì cả.

“Đừng mà, trả con lại cho tôi... Trả lại cho tôi..."

Ôn Ninh giãy dụa, lúc này một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô: “Ôn Ninh, tỉnh lại đi, gặp ác mộng rồi sao?"

Ôn Ninh giật mình bừng tỉnh từ trong mơ, mở mắt ra liền nhìn thấy Hạ An Bình lo lắng đứng bên cạnh giường.

"Thế nào rồi, em không sao chứ?” Hạ An Bình ở bên ngoài vừa nghe thấy tiếng động trong phòng, sợ Ôn Ninh gặp chuyện không may nên vội vàng xông vào.

Sau đó, thì nghe được cô cứ đau khổ kêu một thứ gì đó, không còn cách nào khác chỉ đành đánh thức cô ấy, cơ thể của Ôn Ninh bây giờ quá yếu ớt, chỉ như vậy thôi cũng làm cho thể lực của cô bị tiêu hao.

"Em..." Ôn Ninh hô hấp nặng nhọc, giống như chú cá bị ném lên bờ, cô nhớ lại cảnh tượng trong mơ, con của cô...

"Em mơ thấy con trai của mình..."

Giọng nói của cô mang theo sự đau đớn, cô vừa mới nhận ra rằng, ngay cả ảnh chụp của con mình mà cô cũng không có, về lâu về dài có thể cô cũng sẽ quên đi hình dáng của con trai mình.

Đến lúc đó, giữa bọn họ cũng chỉ còn lại một chút liên hệ nhỏ nhoi như vậy thôi, có phải cũng không còn hay không, giống như.. cô chưa từng có một đứa con trai ruột thịt vậy?

“Thằng bé đang không ổn, em mơ thấy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.