không rõ Lục Tấn Uyên làm chuyện này với mục đích gì. “Lục Tấn Uyên, rốt cuộc cậu làm như vậy là có ý gì?"
Lục Tấn Uyên không nói gì, đem hoa tươi trong tay đặt trước bia mộ, sắc mặt ấy làm người khác không cách nào đoán được suy nghĩ của anh.
Bạch Linh Ngọc đột nhiên lại tức giận, nói: “Người cũng đã không còn nữa rồi, lúc con bé còn sống sao không bao giờ thấy cậu đối xử tốt với nó, ngược lại còn không ngừng tổn thương nó, luôn làm nó đau lòng, buồn bã. Giờ nó chết rồi thì cậu lại làm bộ nặng tình, rốt cuộc thì cậu muốn diễn cho ai xem!”
"Bác nói đúng lắm..."
Lục Tấn Uyên nghe những lời chất vấn của Bạch Ngọc Linh thì cười tự giễu.
Nói đúng lắm.
Không sai chút nào.
Lúc đầu nếu anh không do dự, nếu cho thêm vài người đến bảo vệ cô, nếu có thể tìm ra đảo không người nơi Ôn Ninh ở thì hiện tại cô đã không chết.
Đây là kết quả mà anh xứng đáng phải nhận, tất cả là do anh gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu.
“Vì vậy cháu chỉ có thể nhận kết quả này, nếu cô ấy có hận cháu thì hãy đến tìm cháu, để cháu đền mạng cho cô ấy."
Lời nói của người đàn ông phiêu tán trong gió làm cho người ta không tự chủ được mà sởn tóc gáy. Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Bạch Linh Ngọc mấp máy môi, bà có cảm giác rằng Lục Tấn Uyên không giống với trong tưởng tượng của bà.
Nhưng mà bà sẽ không đem chuyện của Ôn Ninh ra mạo hiểm.
“Cho tôi gặp đứa bé một lát đi...” Bạch Linh Ngọc nói rồi ôm lấy Lục An Bảo từ trong tay Lục Tấn Uyên.
Mặc dù vẫn chưa đầy tháng nhưng nhờ có người nhà họ Lục chăm sóc mà thằng bé lớn lên rất khỏe mạnh, hơn nữa tính tình cũng làm người ta yêu mến, được một người chưa bao giờ gặp mặt như bà ôm vào cũng không khóc lóc hay náo loạn, ngược lại mở to đôi mắt mà nhìn bà, trên mặt toàn vẻ hiếu kì.
Đây chính là cháu ngoại của bà...
Bạch Linh Ngọc bỗng dưng rất muốn khóc, bà biết vì để sinh ra đứa nhỏ này Ôn Ninh đã hy sinh bao nhiêu, bây giờ ôm nó vào lòng bà thật sự có xúc động muốn ôm nó bỏ chạy.
Bà biết tình trạng hiện giờ của Ôn Ninh, vì không gặp được con mà con bé có dấu hiệu của chứng trầm cảm sau sinh, nếu bây giờ có thể ôm đứa nhỏ đi thì...
"Lục Tấn Uyên, có thể để tôi mang thằng bé về được không.."
"Không được."
Lục Tấn Uyên cự tuyệt một cách quả quyết.
Bây giờ Lục An Bảo là sợi dây liên kết duy nhất còn sót lại trong mối quan hệ mỏng manh giữa anh và Ôn Ninh. Nếu lại để mất thằng bé anh sẽ phát điên mất.
Bạch Linh Ngọc bị cự tuyệt cũng không quá kinh ngạc, trong lòng bà đưa ra một quyết định, nói: “Vậy sau này tôi có thể đến thăm nó không? Không thì cậu có thể đưa nó tới chỗ của tôi, qua ít ngày thì lại đến đón nó về." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
"Phải xem tình huống thế nào đã."
Lục Tấn Uyên không thể để cho con xảy ra bất cứ sơ xuất gì nữa nên anh cũng không tùy tiện đáp ứng. Anh nói: “Nếu như bác muốn đến thăm nó thì vẫn có thể được.”
Bạch Linh Ngọc thở dài trong lòng, cảm thấy lòng dạ rối bời.
Vốn dĩ nghĩ rằng có thể nhân cơ hội này đem đứa bé về bên cạnh Ôn Ninh, nếu như có thể thì dù có trả giá bằng tính mạng bà cũng cam lòng.
Nhưng mà lòng cảnh giác của Lục Tấn Uyên làm bà không cách nào làm được những việc đó.
Hai người ai cũng có nỗi lòng riêng, đứng ở đây cũng đã lâu. Cuối cùng Lục Tấn Uyên dập tắt điếu thuốc trong tay, nói: "Cũng không còn sớm nữa rồi, cháu phải đem nó về rồi."
Bạch Linh Ngọc lúc này mới lưu luyến mà gật gật đầu.
Sau khi được đưa về nhà Bạch Linh Ngọc liền gọi điện thoại cho Ôn Ninh.
Ôn Ninh lúc này đang nằm trên giường, mặc dù vẫn luôn được tiếp nhận khai thông tâm lý nhưng chung quy vẫn không thể nào bù đắp được nỗi khổ của một người mẹ mất con.
So với lúc trước, giờ cô đã gầy đi rất nhiều, cả người cũng lộ ra vẻ tiều tụy. "Sao vậy mẹ? Người đó không làm khó mẹ chứ?"
Ôn Ninh thản nhiên nói, đối với Lục Tấn Uyên, ngay cả tên cô cũng đã không