*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Hôm nay có thể không về."
Sau khi nói xong với dì Trương, Lục Tấn Uyên lập tức lên xe, đưa địa chỉ cho tài xế, bảo ông mau chóng di chuyển.
Dì Trương nhìn Lục Tấn Uyên rời đi, trong lòng có chút bất an, có lẽ vì sai lầm nhất thời, mà bà bị người khác thay thế rồi sao.
Bà đã nghe được nội dung cuộc điện thoại Lục Tấn Uyên vừa gọi khi nãy.
Đương nhiên Lục Tấn Uyên không biết những chuyện này, vẻ mặt nghiêm trọng bế Lục An Bảo rời đi.
Mặc dù không biết hiện tại Ôn Ninh nghĩ cái gì, nhưng cô vẫn còn tình cảm với đứa nhỏ này, đây là điều không thể nghi ngờ.
E rằng, điều khiến cô ấy không đồng ý xuất hiện, có lẽ là do những việc mà nhà họ Lục đã làm trước đây, còn cả... lúc ban đầu anh đã làm tổn thương cô.
Ánh mắt Lục Tấn Uyên lóe lên một ánh nhìn quyết đoán, anh hiểu những chuyện anh làm lúc trước đã tổn thương sâu sắc đến cô, anh muốn buông tay nhưng lại không làm được.
Lúc biết tin có khả năng cô vẫn còn sống, trong lòng anh không còn vui mừng hay kinh hãi nữa, mà cảm thấy bình yên đến lạ, chỉ có anh mới tự cảm nhận được, mảnh ghép cuối cùng trong tim anh cũng được lấp đầy.
Anh nhất định phải mang người con gái này trở về, cho dù cô không đồng ý, cô hận anh cũng được. Nhưng nếu đã anh đã phát hiện ra thì tuyệt đối sẽ không buông tay.
"A..." Lục An Bảo không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng lại vươn cánh tay nhỏ ra, chọc chọc vào gương mặt của Lục Tấn Uyên.
"An Bảo, con sắp được gặp mẹ rồi, có vui không?"
Lục Tấn Uyên ôm chặt lấy đứa bé, sự tồn tại của Lục An Bảo chính là quân cờ mặc cả của anh, khiến Ôn Ninh không thể rời đi.
Không lâu sau, xe đã dừng lại trước khách sạn Hạ An Bình đang lưu trú.
Dường như vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác mà anh ta đã chọn một nơi hẻo lánh như thế này. Mặc dù cũng là khách sạn năm sao, nhưng vị trí lại nằm ở vùng ngoại ô, bình thường không có nhiều người qua lại.
Lục Tấn Uyên bước vào trong, không ít người nhìn chằm chằm anh, nhất là quản lý đại sảnh, lập tức háo hức bước đến.
"Ngài Lục, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không ạ?"
Lục Tấn Uyên cũng không khách sáo: "Hạ An Bình đang ở đâu?"
Quản lý đại sảng do dự một chút: "Xin lỗi, đây là thông tin cá nhân của khách hàng, chúng tôi không thể tiết lộ."
Anh cũng không dám đắc tội với nhân vật Hạ An Bình này. Cho nên sau khi nghe Lục Tấn Uyên hỏi như vậy, trong lòng quản lý đại sảnh thầm kêu khổ.
Rõ ràng người đàn ông này không phải đến khách sạn để nghỉ ngơi mà là đến để tìm người. Nói không chừng lỡ như xảy ra chuyện gì, mình cũng sẽ bị liên lụy.
Lục Tấn Uyên nở một nụ cười, nhìn không gian khách sạn này. Mặc dù phong cách kiến trúc cực kỳ sang trọng, nhưng vì người quản lý quá kém cho nên việc kinh doanh ở đây không được tốt, đã treo biển bán từ lâu rồi.
Vốn dĩ Lục Tấn Uyên không có suy nghĩ muốn đầu tư vào khách sạn này, nhưng hiện tại...
Người đàn ông này cười nhẹ: "Gần đây tôi có ý định muốn thu mua một khách sạn... Ở đây, hình như cũng không tệ."
Nếu như là người khác nói có thể sẽ bị cười vào mặt, nhưng lời này lại do chính miệng Lục Tấn Uyên nói ra, rất có sức thuyết phục. Dù sao bây giờ tập đoàn Lục thị đang nhanh chóng mở rộng thị trường trên nhiều lĩnh vực, thu mua một khách sạn cũng không phải chuyện lớn gì.
"Tôi thích người biết thức thời."
Lời Lục Tấn Uyên nói ra đã ám chỉ rất rõ ràng.
Quản lý đại sảnh do dự một lát, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ nịnh hót: "À, quả thực ngài Hạ An Bình đang ở đây ạ."
"Đi cùng anh ta, còn có ai?"
Người Lục Tấn Uyên quan tâm nhất đó chính là Ôn Ninh.
"Còn có một người phụ nữ, không biết tên là gì..."
"Chẳng lẽ các người không ghi chép lại sao?"
"Việc này..." Quản lý đại sảnh cười trừ. Dù sao cũng là người đi theo cùng Hạ An Bình, anh làm sao dám hỏi nhiều chứ?
"Cô gái đó trông như thế nào?" Lục Tấn Uyên nhíu mày hỏi.
"Nhìn không rõ lắm, hình như lúc đi vào có mang một cặp mắt kính rất dày, quấn khăn quàng cổ, nhìn hơi khả nghi."
Nói xong, anh cũng cảm thấy tò mò, từ lúc xuất hiện, bất cứ lúc nào, cô gái này đều mang rất nhiều đồ để ngụy trang, dường như sợ sẽ bị người khác nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Người này nhất định đang che giấu điều gì đó.
"Ồ?"
Lục Tấn Uyên càng thêm chắc chắn, lập tức hỏi đến vấn đề anh quan tâm nhất.
"Bọn họ ở cùng nhau sao?" Lục Tấn Uyên hít một hơi.
Nghĩ đến chuyện Ôn Ninh và Hạ An Bình một nam một nữ ở chung phòng với nhau, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nếu như Hạ An Bình dám dụng đến đầu ngón tay của Ôn Ninh, anh không dám chắc sẽ làm ra chuyện gì khiến Hạ An Bình phải trả giá.
"Không, ở hai phòng riêng biệt."
Nghe những lời này, trong lòng Lục Tấn Uyên dâng lên một cảm giác vui sướng.
Không hiểu là vì biết hai người bọn họ không phát triển gì thêm, hay là vì cảm thấy Ôn Ninh còn lưu luyến mình nên không quen người đàn ông nào khác. Nói tóm lại, điều này khiến tâm tình anh vui lên rất nhiều.
"Đưa thẻ phòng của người phụ nữ đó cho tôi." Lục Tấn Uyên không chút do dự, ngang ngược đưa ra mệnh lệnh.
Không lâu sau, tấm thẻ phòng đã được đến tay Lục Tấn Uyên.
Nhìn thấy số phòng trên đó, người đàn ông cong khóe miệng, bế Lục An Bảo đang ngái ngủ trên xe xuống, bước vào trong.
Nghĩ đến chuyện có thể gặp lại Ôn Ninh, bước chân của anh ngày càng di chuyển nhanh hơn.
Lục Tấn Uyên không gõ cửa, dùng thẻ